Như thế khiến Cổ Mặc nao nao, không thể tưởng được hắn tuổi không lớn lắm, định lực lại khá cao, mà là tâm tính cùng thành thục hơn các thiếu niên cùng tuổi nhiều. Nhưng đồng thời hắn đối với người gọi là lão sư có thể dạy ra được đệ tử xuất sắc như Tần Phàm ngược lại nhiều thêm vài phần hiếu kỳ.
Đương nhiên, hắn cũng tin tưởng sẽ khiến Tần Phàm dưới sự dạy bảo của hắn trở nên càng thêm xuất sắc. Trong bất tri bất giác, hắn đã thay thế vị trí lão sư của Tần Phàm.
Hắn đi lại trong dược cốc này ước chừng một phút đồng hồ, lúc này mới đi qua dược đạo hương thơm thấm người kia, trên đường đi trông thấy các loại dược thảo quý hiếm càng khiến Tần Phàm tâm động không thôi, hận không thể lập tức ngồi xuống luyện chế một phen.
- Ồ? Đây là...
Đột nhiên trông thấy trên một mảnh thổ địa trơn bóng bên cạnh con đường u tối, một gốc dây Linh Dược cao một xích đang duyên dáng yêu kiều đứng đó, trên đó kết lấy bảy tám linh quả thoạt nhìn lớn chừng ngón tay. Thân cành Linh Dược này đều là màu xanh tươi, nhưng trái cây kết trên đó lại là màu xanh bóng, thoạt nhìn rất đáng yêu.
- Lam Băng quả!
Tần Phàm đột nhiên hưng phấn kêu lên, rốt cục cũng nhịn không được nữa đi tới, dùng tay vuốt ve lá cây Linh Dược trân quý chỉ có thể thấy trên sách cổ kia, nhưng cũng không dám đụng vào linh quả màu xanh da trời kia.
- Đây cũng một trong dược liệu để luyện chế Băng Linh Đan?
Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng như vậy, không khỏi kỳ hỏi.
- Ân, Lam Băng quả này cũng có thể dùng để luyện chế Băng Linh Đan, hiệu quả rất tốt, bất quá cũng có thể dùng Linh Dược khác để thay thế. Nhưng có một loại luyện dược khác thập phần khó luyện chế, mà Lam Băng quả này lại chính là tài liệu chính! Ha ha, luyện dược kia đến cùng có bao nhiêu lợi hại, chờ ta ngày sau luyện chế ra thì ngươi sẽ biết. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Tần Phàm vẫn khó có thể bình phục nội tâm hưng phấn nói.
- Còn ra vẻ thần bí nữa.
Cổ Mặc có chút khinh thường đáp lại nói.
- Chỉ cần ngươi hoàn thành lời hứa của ngươi, những thứ kia đều là của ngươi cả.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi ở một bên nhìn Tần Phàm lạnh lùng nói:
- Đi thôi, ta trước tiên mang ngươi về sau đó sẽ cùng tu luyện.
Tần Phàm nhẹ gật đầu, có chút lưu luyến không rời Lam Băng quả kia. Bất quá Lam Băng quả này lại có một hạn chế rất lớn, đó chính là hái xuống phải sử dụng ngay trong ba giờ, nếu không sẽ đánh mất hơn phân nửa hiệu quả, ngược lại không thể ngắt ngay được.
Hai người lại đi một khoảng cách, Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào một chỗ có mấy cái cây thập phần cao lớn tiếp tục nhàn nhạt nói ra:
- Trái cây trên những cây này, mỗi tháng sẽ mọc ra một lần, đủ cho chúng ta ăn, nhưng nếu ngươi muốn ăn thịt vậy thì ngươi phải tự giải quyết.
Tần Phàm men theo phương hướng nhìn lại, lại trông thấy đầy rẫy những trái cây màu phấn hồng rất giống đào mọc trên đó, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ tên. Tuy rằng không biết hương vị thế nào, nhưng nghĩ đến đặc tính kỳ dị một tháng kết quả một lần cũng đã khiến hắn không khỏi âm thầm lấy làm kỳ rồi, sơn cốc này quả nhiên là một phúc duyên bảo địa!
Sau đó Kỷ Huyên Nhi lại chỉ về phía một sơn động thoạt nhìn khô mát khác nói:
- Sơn động này là chỗ ta ở, về sau, ngươi cũng có thể ở gần đây, ở bên trong thông gió thông khí, hơn nữa tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn bên ngoài một ít.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi thật có phúc, vậy mà có thể ở cùng một chỗ với mỹ nhân... Chậc chậc, thật là ao ước ah.
Lúc này Cổ Mặc lộ ra một tia cười xấu xa truyền âm nói với Tần Phàm.
- Chúng ta cùng ở bên trong? Ta ngược lại không ngại, chỉ là ngươi có được không?
Tần Phàm đối với cái này cũng hơi chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi hỏi, chẳng lẽ Kỷ Huyên Nhi này không cần kiêng kị sao?
- Trong sơn động này còn có mấy sơn động nhỏ, chúng ta một người ở một cái.
Kỷ Huyên Nhi đạm mạc nói, sau đó lãnh đạm:
- Hôm nay, ta đã chia nơi này cho ngươi rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực lên, ta cũng không muốn mang theo một tên không giúp đỡ được gì đâu.
Tần Phàm giờ mới hiểu được, không khỏi xấu hổ cười cười, sau đó mới tràn ngập tự tin nói:
- Ngươi yên tâm, tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn người bình thường, có lẽ mấy tháng sau ta đã có thể vượt qua ngươi rồi.
- Hi vọng ngươi không phải là người chỉ biết nói mạnh miệng.
Kỷ Huyên Nhi liếc nhìn Tần Phàm, lạnh lùng nói
- Ta là Luyện dược sư.
Tần Phàm cười nhạt một tiếng, tự tin nói, hắn muốn sớm sử dụng Linh Dược trong sơn cốc này, còn không bằng nói bí mật này cho Kỷ Huyên Nhi biết, như vậy ngày sau cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Ngươi dĩ nhiên là luyện dược sư?
Kỷ Huyên Nhi rốt cục khuôn mặt có chút động, nhưng tiếp theo lại giật mình, trách không được vừa rồi người này trông thấy Lam Băng quả lại lộ ra thần sắc điên cuồng như thế. Sau đó lại nhẹ giọng hỏi:
- Luyện dược sư cấp bậc gì?
- A... xem như linh hoàn cấp đi.
Tần Phàm có chút bất đắc dĩ giang tay nói, bởi vì quan hệ đến Cổ Mặc nên hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ Luyện Đan Sư giáng cấp xuống Luyện dược sư linh hoàn cấp thôi.
- Luyện dược sư Linh hoàn cấp?
Kỷ Huyên Nhi một lần nữa đánh giá thiếu niên 15 16t trước mắt này, trên mặt lạnh như băng cũng lộ ra thần sắc không tin nổi, nàng tuy rằng xuất thân cũng không cao quý, nhưng cũng rõ Luyện dược sư linh hoàn cấp đại biểu cho cái gì. Trước kia trong thành nhỏ mà nàng sinh hoạt, một Luyện dược sư linh dịch cấp bìh thường nhất đã có thể được mọi người tôn kính rồi.
- Tóm lại hiện giờ ta có thể luyện chế ra linh hoàn là được, cho nên hiện giờ tuy rằng ta chưa bắt đầu đối phó Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng Linh Dược ở đây ta phải sử dụng sớm.
Tần Phàm ngược lại trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, sau đó lại nhún vai khẽ cười nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi có cần, ta cũng có thể giúp ngươi luyện chế một ít luyện dược.
Kỷ Huyên Nhi yên lặng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, biểu lộ cũng không thay đổi, chỉ hơi có tâm sự đi về phía sơn động nữa..
- Nữ nhân này, tính tình đủ quái đấy.
Nhìn bóng lưng động lòng người đi ở phía trước, Tần Phàm không nói gì mà lắc đầu.
- Ngươi tên là gì.
Nhưng lúc Kỷ Huyên Nhi đi đến trước sơn động, lại đột nhiên quay đầu về phía Tần Phàm nhẹ giọng hỏi.
- Tần Phàm...
Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi khóe miệng co lại, Tần Phàm sắc mặt cổ quái đáp, Kỷ Huyên Nhi này thậm chí đã nói bí mật lớn như Linh Dược cốc cho hắn, nhưng giờ lại mới nhớ ra hỏi tên hắn, thần kinh cũng đủ dị thường đấy.
- Vào đi.
Kỷ Huyên Nhi nhàn nhạt nói, sau đó liền xoay người đi vào trong sơn động có vẻ thần bí kia.
Đẩy thanh đằng phủ trước sơn động ra, Tần Phàm cùng đi theo tiến vào sơn động, đập vào mắt là sơn động này thập phần rộng rãi, lại giống như phòng ở vậy, lại chia thành đại sảnh và các gian phòng, mà trên vách núi bốn phía đại sảnh đều khảm nạm Dạ Minh Châu cực lớn, tản mát ra hào quang nhu hòa khiến sơn động sáng trưng, tinh tế xem xét liền phát hiện ở trên vách còn điêu khắc lấy các loại tranh vẽ thần bí.