Đan Vũ Càn Khôn

Chương 64: Sơn động chi mê




Trong những tranh vẽ này có hoa điểu cá trùng, cũng có nhân loại và yêu thú, thậm chí còn điêu khắc một ít ký hiệu không hiểu thấu, cũng không biết là có ý gì nữa.

Mà ở giữa đại sảnh, Tần Phàm lại trông thấy ở đó có một bệ đá, trên đó tựa hồ là để một bàn cờ, sở hán phân giới, mỗi một đường cong trên đó đều rất rành mạch, cũng không vì tuế nguyệt trôi qua mà bị phong hóa, Tần Phàm đến gần xem xét, lại phát hiện trên đó đang bày một ván cờ còn gian dở, tổng cộng có bảy tám quân cờ khảm nạm trên đó, xem ra là trượt di động.

Trong khi Tần Phàm đang muốn cân nhắc tàn cuộc này một chút thì Kỷ Huyên Nhi lại chỉ vào thạch thất ở một bên nói:

- Ta ở gian phòng bên trái, hai cái bên phải ngươi tự chọn một cái đi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, liền tạm thời không để ý đến tàn cuộc này nữa, tìm một gian thạch động đi vào.

Đi vào trong thạch thất, Tần Phàm phát hiện bên trong cũng rất rộng rãi, mặt đất và thạch bích đều thập phần trơn bóng, còn có một cái giường đá rộng, gian phòng dưới hào quang nhu hòa của Dạ Minh Châu chiếu rọi xuống, ngược lại có vài phần ấm áp.

- Đến tột cùng là vị siêu cấp cường giả nào mới có thể kiến tạo ra một chỗ như vậy?

Tần Phàm không khỏi có chút sợ hãi thán phục.

- Tóm lại theo ta được biết, Võ Thánh cũng không có năng lực như vậy, cho dù là ta năm đó cũng không được.

Cổ Mặc lúc này liền truyền âm nói, cảm thụ của hắn tựa hồ còn sâu hơn Tần Phàm rất nhiều:

- Những thạch thất thạch động này không khó kiến tạo, khó chính là ở chỗ này kiến tạo một Tụ Linh Trận khổng lồ, tụ tập hết linh khí chung quanh vào trong sơn cốc này. Đặc biệt là sơn động này ở vào vị trí mắt trận, nồng độ linh khí cao hơn bên ngoài nhiều. Cũng bởi vì linh khí dồi dào như thế, cho nên ở đây mới không có vẻ ẩm ướt và sinh ra rêu.

Tần Phàm hít sâu một hơi, quả nhiên ở trong sơn động này khiến tinh thần rất sảng khoái.

- Hơn nữa ở bên ngoài sơn cốc này, có lẽ còn có một trận pháp cực lớn để cân đối linh khí, nếu không những Linh Dược linh thảo kia không thể nào sinh trưởng cùng một chỗ còn có thể tươi tốt như thế. Ngoài ra, toàn bộ còn dùng ảo trận che đậy lại, sương mù che chắn, ở bên ngoài căn bản rất khó phát hiện nơi này, nếu như không phải tiểu cô nương họ Kỷ kia trong lúc vô tình xâm nhập, chỗ này có lẽ vĩnh viễn không ai phát hiện ra.

Cổ Mặc tiếp tục nói, tựa hồ đối với nơi này cũng lộ ra thập phần kinh nghi.

Nghe Cổ Mặc giải thích như vậy, Tần Phàm không khỏi có chút nghiêm nghị, nghe quả thật phảng phất như thủ bút của tiên nhân vậy.

Tần Phàm dùng ống tay áo phủi phủi giường đá kia, phát hiện trên đó thậm chí ngay cả một chút tro bụi cũng không có, rất là thần kỳ, cảm thụ được linh khí nồng hậu dạy đặc trong sơn cốc này, Tần Phàm cũng không lãng phí thời gian, ngồi xếp bằng trên giường đá liền bắt đầu tu luyện.

Tu luyện một hồi, Tần Phàm kinh ngạc phát hiện tu luyện chỗ này vậy mà cũng không chênh lệch lắm so với khi đeo võ ngọc tinh hoa lúc trước!

- Tiểu tử, kỳ thật lúc tu luyện có lẽ chú ý năng lượng biến dị màu đỏ trong cơ thể ngươi một chút, nếu như có thể khống chế tốt, thực lực của ngươi còn có thể đề cao một bậc.

Cổ Mặc lúc này trầm giọng nói:

- Lúc ta xem ngươi và Đại Lãng kia chiến đâu, năng lượng biến dị kia chỉ cùng võ khí bình thường cùng bộc phát ra, như vậy kỳ thật không thể đạt đến lực sát thương lớn nhất được. Đại Lãng kia cũng là do nhất thời trở tay không kịp nên mới bị ngươi đả thương, nếu như hắn có kinh nghiệm rồi, lần sau chỉ cần lúc năng lượng nóng bóng kia chạm vào thân thể dùng võ khí bức nó ra khỏi cơ thể trước thì sẽ không việc gì nữa.

- Vậy ta nên làm thế nào.

Tần Phàm cũng biết Cổ Mặc nói rất đúng tình hình thực tế, không khỏi hỏi. Nếu như không phải hôm nay do Đại Lãng chủ quan và trở tay không kịp, hắn cũng không phải là đối thủ, thực lực hắn hiện giờ đối mặt với Võ Giả bát cấp vẫn có chút cố hết sức.

-Thử dùng tâm thần khống chế nó! Khống chế nó vận chuyển trong cơ thể ngươi, khống chế nó trong lúc chiến đấu với ngươi ngưng tụ thành châm, như vậy đối phương sẽ càng thêm khó đề phòng. Lơn nữa lực công kích tập trung lại lực sát thương tạo thành cũng sẽ càng mạnh.

Cổ Mặc trầm ngâm một hồi nói.

Vì vậy, Tần Phàm thử một chút, nhưng tâm thần chỉ vừa chạm vào đạo năng lượng nóng rực kia liền bị bắn ngược ra, toàn bộ Vũ Điền đều trở nên nóng rực, tựa hồ tâm thần cũng như bị phỏng vậy, hắn chỉ đành vội vàng buông tha khống chế, lắc đầu nói:

- Hiện giờ tạm thời vẫn không thể khống chế được.

- Từ từ sẽ đến thôi, hiện giờ ngươi vẫn nên ngẫm lại luyện chế một ít luyện dược đến tăng thực lực lên đi... Nói thực ra, bản Võ Thánh cũng thập phần chờ mong có thể nhanh chóng xuất phát đi tim Ma Chủng, xem thử nó có phải thực sự thần kỳ như trên sách cổ nói không.

Cổ Mặc truyền âm nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tần Phàm tự nhiên cũng lộ ra vẻ nóng rực, hôm nay, Ma Chủng này xem như là hi vọng lớn nhất để hắn có thể nhanh chóng đột phá với cảnh giới Võ sư rồi.

- Tần Phàm.

Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Kỷ Huyên Nhi từ ngoài cửa thạch thất truyền vào.

- Mời đến.

Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, không thể tưởng được Kỷ Huyên Nhi tính tình lạnh như băng vậy mà lại chủ động tìm đến mình.

Thân ảnh yểu điệu của Kỷ Huyên Nhi xuất hiện ở cửa ra vào, nàng lúc này đã thay y phục dạ hành màu đen, đổi lại một thân váy màu trắng, tóc dài buộc lại, thoạt nhìn tựa hồ so với trước ít hơn một phần lãnh diễm, lại nhiều hơn một phần cao nhã.

- Có chuyện gì không?

Tần Phàm kỳ hỏi.

Kỷ Huyên Nhi trầm mặc một hồi, sau đó mới phảng phất như hạ quyết tâm lớn ngẩng đầu lên mở miệng hỏi:

- Ngươi có thể trị liệu miệng vết thương trên da không?

- Miệng vết thương gì?

Tần Phàm khẽ giật mình, có chút nghi hoặc nhìn về phía bóng hình yểu điệu xinh đẹp ở phía trước.

Kỷ Huyên Nhi trầm mặc không nói, chỉ yên lặng đi vào thạch thất.

Quay lưng lại.

Dưới con mắt ngây người của Tần Phàm, tố váy màu trắng trên người Kỷ Huyên từ bờ vai trắng bóng chậm rãi tụt xuống, tấm lưng trơn bóng không tỳ vết cũng chậm rãi lộ ra, da thịt trắng nõn như tuyết, thoạt nhìn nõn nà mịn màng, tiếp theo vòng eo nhỏ của Kỷ Huyên Nhi khiến cho Tần Phàm cũng thầm than không thôi dần xuất hiện trước mắt...

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Phàm cảm giác như hô hấp của mình cũng dừng lại, dáng vẻ động lòng người như thế, hắn là người của hai thế giới cũng chưa từng thấy qua, sau đó lại nổi lên một tia ửng hồng thẹn thùng, tim đập cũng nhanh lên.

- Hắc hắc, diễm phúc sâu ah... Chậc chậc.

Lúc này thanh âm có chút hèn mọn bỉ ổi của Cổ Mặc truyền đến.

- Câm miệng!

Tần Phàm vội vàng nói

- Không, nhắm mắt!

Vì vậy, hắn rất nhanh cởi chiếc nhẫn trên tay ra, dùng một tấm vải bao chặt lại.

- Ngươi làm gì thế...

Bên trong truyền đến thanh âm hổn hển của Cổ Mặc, nhưng Tần Phàm cũng không để ý tới hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.