Đan Vũ Càn Khôn

Chương 65: Chữa thương




- Kỷ... Ngươi làm gì thế?

Lúc Tần Phàm nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi lúc, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết xưng hô sao cho phù hợp, nhưng Kỷ Huyên Nhi cũng mở miệng trả lời hắn, chỉ buông tố váy xuống một chút.

- Híz-khà-zzz ――

Tần Phàm ngược lại hít một hơi lạnh, chỉ thấy một miệng vết thường hẹp dài hơn một tấc xuất hiện trên tâm lứng thon dài mà Tần Phàm phải khen không thôi, trên đó thậm chí có có vài khối thịt hư thối, nhìn mà thấy rất giật mình.

Kỷ Huyên Nhi nhắm chặc hai mắt, toàn thân tựa hồ cũng run rẩy. Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt một nam nhân, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trên mặt đẹp lạnh như băng kia vẫn nổi lên một vòng đỏ ửng, thoạt nhìn cực kỳ mê người, bất quá Tần Phàm ở sau lưng nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy.

- Có thể khôi phục không?

Thật lâu sau, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng run nhẹ của Kỷ Huyên Nhi mới truyền tới.

Tần Phàm nhíu nhíu mày, thu nhiếp tâm thần, đến gần bộ dáng động lòng người kia một chút, đồng thời hắn phát hiện tiểu mỹ nhân một mực lạnh như băng trước mắt này tựa hồ đang run rẩy, tựa hồ quần áo trên người cũng tùy thời rớt xuống vậy.

Đến gần một chút, Tần Phàm thấy rõ miệng vết thương khủng bố trên lưng Kỷ Huyên Nhi, đồng thời cũng nhìn thấy đường cong cực kỳ mê người kia.

Tần Phàm cắn đầu lưỡi một cái, ép cách nghĩ kiều diễm trong nội tâm về, nhưng cuối vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua thêm một chút, mới chậm rãi hỏi:

- Có chút nghiêm trọng, đã bị thương đã bao lâu?

- Nửa tháng trước bị người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn gây thương tích đấy.

Kỷ Huyên Nhi run rẩy nói, thậm chí có thể nhìn thấy trên da thịt nàng càng nổi lên một tầng đỏ ửng mông lung, lộ ra càng thêm khiến người mê muội.

Tần Phàm nhíu mày, vậy mà đã lâu vậy rồi, trách không được miệng vết thương này có ít huyết nhục đã mục nát, từ tím biến thành đen, hắn phán đoán vũ khí tạo thành vết thương này hẳn là có nhiễm kịch động trên đó.

- Có thể khôi phục, bất quá có thể tương đối phiền toái, ta trước tiên phải giúp ngươi tẩy trừ vết thương một chút, sau đó lại bôi thuốc.

Tần Phàm trầm ngâm một hồi nói, miêng vết thương như vậy không phải chỉ dựa vào phục dụng sinh cơ hoạt huyết hoàn là có thể trị liệu được, còn phải thanh trừ độc tố trên đó nữa.

- Vậy làm phiền... Ngươi rồi..

Kỷ Huyên Nhi dùng hết lực lượng khiến mình trấn định một chút, nhưng tựa hồ lại phản hiệu quả, nói chuyện cũng có chút run rẩy.

- Nhưng ta cần phải đụng vào thân thể của ngươi...

Tần Phàm trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói, hắn biết rõ nam nữ ở thế giới này vẫn có khoảng cách rất lớn, bình thường đều là nam nữ thụ thụ bất thân cả.

- Có thể.

Kỷ Huyên Nhi sớm đã có đoán trước, hít sâu một chút, lúc này mới chậm rãi nói ra, chỉ là nàng không biết lúc nàng hít sâu đường cong đẹp mắt kia khiến Tần Phàm ngược lại càng cảm thấy không được tự nhiên.

- Nhưng la nhìn ngươi... Lại đụng phải ngươi... Ngươi sẽ không bắt ta phụ trách đấy chứ?

Chẳng biết tại sao, trong lúc bối rối Tần Phàm lại nói ra câu như vậy.

- PHỐC! Tiểu tử, ngươi... Chết cười ta rồi... Ha ha ha...

Nhưng vào lúc này, tiếng cười của Cổ Mặc lại truyền đến bên tai Tần Phàm, hắn tuy rằng nhìn không thấy, nhưng lại có thể nghe được, đối với biểu hiện sơ ca này của Tần Phàm hắn liền điên cuồng cười to lên.

- Không cần!

Lúc này Kỷ Huyên Nhi trong lòng ngay cả tâm tư muốn giết Tần Phàm cũng có, qua hồi lâu mới lạnh lùng nói.

- Vậy ta trước tiên sẽ giúp ngươi tẩy trừ miệng vết thương.

Tần Phàm nhắc nhở một tiếng, sau đó nhanh chóng vươn tay vào trữ vật giới chỉ ở trong tấm vãi, rất nhanh liền lấy ra mấy cái chai, lần nữa nghiêm mật bao lại.

- Này uy uy, tiểu tử, cho ta xem không được sao... Ngươi thực xem là ngươi của ngươi à?

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc lần nữa truyền đến, Tần Phàm tự nhiên mặc kệ hắn rồi.

Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, nhưng lại nhắm chặc hai mắt, không nói gì thêm nữa.

Chuẩn bị một chút, sau đó lại thu thập nhưng cách nghĩ dư thừa, Tần Phàm liền chậm rãi vươn tay, như còn chưa đụng phải Kỷ Huyên Nhi thì nàng đã theo bản năng co rụt lại.

- Cái này...

Tần Phàm cười khổ một tiếng.

- Có thể rồi.

Kỷ Huyên Nhi cắn chặt hàm răng nói.

Ngón tay rốt cục cũng chạm vào da thịt trắng nõn, ngón tay có thể đơn giản cảm giác được cảm giác mỹ diệu truyền đến và thân thể thiếu nữ run rẩy, nhưng Tần Phàm vào lúc này lại tụ tinh hội thần, trở thành một dược sư y sư, đặt tất cả tâm tư vào xử lý miệng vết thương.

- Ta muốn trước tiên bức độc tố bên trong ra, có thể sẽ có chút đau nhức, ngươi nhẫn nhịn một chút.

Tần Phàm nhẹ giọng nói, sau đó liền duỗi ra một ngón tay, dùng sức đè xuống miệng vết thương hư thối kia, một ít nùng huyết màu đen chậm rãi bị ép ra, đồng thời phía trước cũng truyền đến tiếng thở nhẹ đau đớn của Kỷ Huyên Nhi.

- Không sao chứ?

Tần Phàm ngẩng đầu lên hỏi, lại đột nhiên nhìn thấy từ trong đồ lót lộ ra xuân quang mê người, liền vội vàng lần nữa cúi đầu. Nếu như nhìn thêm nữa, khó đảm bảo Kỷ Huyên Nhi sẽ không lập tức phản diện.

- Không có việc gì, tiếp tục đi.

Kỷ Huyên Nhi nói khẽ.

Tần Phàm vốn là dùng bố miên lau khô nùng huyết trên đó, sau đó mới từ trong một bình ngọc đổ ra một ít linh dịch trong suốt, chậm rãi lau miệng vết thương hẹp dài kia. Những linh dịch này là hắn đặc biệt phối trí, có tác dụng trừ độc miệng vết thương, cũng có công hiệu gia tốc miệng vết thương khôi phục.

Theo Tần Phàm nhẹ nhàng lau sát, lông mi Kỷ Huyên Nhi không ngừng nhẹ run rẩy. Mái tóc buộc lại, cũng lặng lẽ rơi lả tả ra một tí, có chút mất trật tự, nhưng nhìn qua ngược lại nhiều thêm vài phần giống cô gái nhà bên.

- Ah ―― xem tại TrumTruyen.vn

Kỷ Huyên Nhi lúc này đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô như rên rỉ, lập tức toàn thân trở nên căng cứng, màu hồng nhạt trên người trở nên càng đậm hơn. Nghe thấy phản ứng dị thường của Kỷ Huyên Nhi, Tần Phàm không khỏi dọc theo miệng vết thương nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện có một giọt dinh lịch óng ánh sáng lóng lánh đang chậm rãi chạy xuống miệng vết thường, chảy tới chỗ đường cong tuyệt vời nhất kia...

- Đừng nhúc nhích.

Nhìn giọt linh dịch này, Tần Phàm vốn định giúp Kỷ Huyên Nhi lau đi, nhưng lúc này Kỷ Huyên Nhi lại nhíu mày một cái, lạnh giọng quát.

Khóe miệng mấp máy, Tần Phàm cũng biết là mình đã có chút quá phận. Thừa dịp Kỷ Huyên Nhi nhắm mắt lại, lại vụng trộm nhìn thoáng qua, liền trông thấy giọt linh dịch kia chảy xuống đường cong mỹ diệu kia, theo đó biến mất không thấy gì nữa, Kỷ Huyên Nhi cũng toàn thân run rẩy một cái.

Vứt bỏ đi các loại tạp niệm, Tần Phàm lần nữa lấy ra một cái dược bình, đổ ra một ít sinh cơ hoạt huyết tán, thứ này lần trước khi bán cho Tàng Trân Các ngược lại vẫn còn một lọ chưa bán, lúc này mới có thể dùng, bất quá dùng để thoa ngoài da lại có chút lãng phí.

Nhịn không được lại nhiều nhìn thoáng qua tấm lưng trơn bóng của Kỷ Huyên Nhi vài cái nữa, Tần Phàm sau đó lại lấy ra một khỏa sinh cơ hoạt huyết hoàn cho Kỷ Huyên Nhi ăn vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.