Đan Vũ Càn Khôn

Chương 890: Xuyên qua chi mê




Nghiêm khắc mà nói, thân ảnh kia tựa hồ cũng không phải là chính Tần Phàm hiện tại, mà là Tần Phàm ngày trước!

Tần Phàm luôn luôn cho rằng mình đã chiếm lĩnh thân thể của phế vật Tần Phàm.

Ở một khắc này, "hai người" trực tiếp gặp mặt ngay trong thời khắc mấu chốt Tần Phàm cần đột phá tới cảnh giới võ thánh! Đây cũng là chấp niệm sâu nhất mà Tần Phàm luôn giấu kín tận đáy lòng!

Tuy rằng Tần Phàm không tìm được linh hồn của "Tần Phàm" còn lưu lại trong thân thể chính mình, nhưng tận sâu trong linh hồn của Tần Phàm luôn nhớ rõ chuyện này, hơn nữa trong ký ức của hắn luôn luôn tồn tại trí nhớ của "Tần Phàm" kia!

Hắn không có khả năng quên "hắn".

Cho nên ngay khi Tần Phàm chứng kiến "Tần Phàm" kia xuất hiện trên Võ Hải, tinh thần của hắn sản sinh dao động thật lớn, cho tới nay đây là bí mật lớn nhất hắn giấu trong đáy lòng, là bí mật còn trọng yếu hơn cả bí mật ma chủng!

Cho tới bây giờ hắn không dám đem bí mật này nói cho kẻ nào, kể cả hai người thân nhất như Cổ Mặc và Tần Li, ở trước mặt họ, hắn hoàn toàn không dám bại lộ chuyện mình là một xuyên việt giả.

Thậm chí ở bình thường chính bản thân hắn cũng không dám đối mặt bí mật này!

Hiện tại, hắn cần phải đối mặt với bí mật lớn nhất trong lòng hắn, phải đối mặt với chấp niệm lớn nhất, đối mặt với mâu thuẫn cùng tra tấn lớn nhất, đối mặt với chuyện mà hắn luôn sợ hãi nhất trong thế giới này!

Đúng vậy, hắn rất sợ bị người khác biết được bí mật này, đặc biệt là Tần Li, hắn không dám suy nghĩ nếu như sau khi Tần Li biết được bí mật này nàng sẽ như thế nào.

- Tần Phàm ngươi có biết hay không, ngươi luôn luôn giả mạo ta, ngươi cũng không phải ta, ta mới là ta!

Ngay khi tinh thần Tần Phàm đang chấn động chao đảo, hư ảnh "Tần Phàm" hiện lên trong Võ Hải cũng đang lớn tiếng phẫn nộ rít gào với Tần Phàm.

- Ta…

Nghe được thanh âm kia, sắc mặt Tần Phàm hết sức khó coi, trong khoảnh khắc không biết làm sao hồi đáp, trên thực tế hắn chính là hắn, nhưng cũng không phải là "hắn".

Ngay trong lúc trong đầu của hắn còn đang hốt hoảng, chiếc thuyền dưới chân hắn vốn do tinh thần ý chí của hắn biến thành, tự nhiên càng thêm chao đảo mãnh liệt, thoạt nhìn tùy thời sẽ bị sóng gió khắp bốn phía nuốt chửng.

- Ít nhất ta thay ngươi sống rất khá…không phải sao?

Qua hồi lâu, Tần Phàm rốt cục hít sâu một hơi, thoáng bình tĩnh hơn một chút, run giọng nói với "Tần Phàm".

- Ha ha, thay ta sống rất khá? Đó là bản thân ngươi sống rất khá! Nếu không phải vì sự xuất hiện của ngươi, ta căn bản sẽ không chết! Ngươi là hung thủ giết người, ngươi giết chết ta, là ngươi đoạt đi tỷ tỷ của ta!

"Tần Phàm" kia nghe vậy lớn tiếng cười, khàn giọng rít gào.

- Ngươi…không cần nói nữa! A…

Bị "Tần Phàm" liên tục công kích, rốt cục Tần Phàm không còn nhịn được nữa, trong miệng phát ra tiếng gào thét thống khổ, giờ khắc này hắn không chịu nổi khảo tra sắc bén của nội tâm bản thân mình, không có cách nào chém giết được chấp niệm này của bản thân!

Trên thực tế "Tần Phàm" xuất hiện trong Võ Hải chính là tâm ma của chính hắn, hiện tại hắn không thể chiến thắng được tâm ma của chính mình, dĩ nhiên không còn cách nào tiếp tục tiến về phía trước, không có cách nào đạt tới thánh vực võ đạo. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Oanh!

Mà đúng lúc này, sóng gió bao trùm trời đất thật giống như một đầu thượng cổ mãnh thú trực tiếp đem Tần Phàm cùng con thuyền dưới chân hắn trực tiếp cắn nuốt!

- Thất bại?

Vừa lúc đó, Kim Dương võ thánh vẫn ở bên ngoài Võ Tông thất luôn chú ý tình hình bên trong hình như cũng có nhận thấy, trong miệng thì thào nói:

- Chỉ là lần đầu tiên đập vào đã kiên trì được năm tháng, đây đã là không tệ rồi, đáy lòng mỗi người đều có thật nhiều chấp niệm, khi đập vào võ thánh luôn phải đối diện với những chấp niệm kia, nếu không thể chém giết như vậy sẽ không có khả năng đột phá tới võ thánh!

Trong quá trình đột phá võ thánh cảnh giới thật không có ai chỉ một lần liền đạt được thành công. Hơn nữa lần đầu tiên tiếp xúc bình thường đều rất ngắn ngủi, có chút người là mấy giờ, có người vài ngày, giống như Tần Phàm chỉ là lần đầu mà kéo dài được năm tháng thật sự đã hết sức lợi hại.

Trên thực tế Kim Dương võ thánh biết Tần Phàm có thể duy trì được lâu như vậy ở lần đầu tiên đột phá đã nói rõ tinh thần ý chí của Tần Phàm đã đủ cường đại, chấp niệm thật dễ chém giết, hắn phỏng chừng Tần Phàm đang phải đối mặt với chấp niệm lớn nhất của mình nên bị thất bại, điều này cũng nói rõ Tần Phàm đã tiến bước tới cảnh giới kia rất gần, nhưng đây cũng là khoảng cách gian nan nhất!

- Tần Phàm, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình tiến hành lần thứ hai đột phá đi! Tuy rằng người bình thường dùng ba năm thời gian vượt qua nửa bước này xem như đã là thiên tài, nhưng ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể vượt qua nhanh hơn!

Kim Dương võ thánh ngẩng đầu lên, nhìn vào trong Võ Tông thất, tựa hồ như xuyên thấu qua lòng núi thấy được Tần Phàm đang ngồi bên trong.

Lúc này ở bên trong Võ Tông thất sau khi Tần Phàm thối lui ra khỏi Võ Hải, luôn ôm chặt đầu của mình, trong một khắc này hắn cũng chưa kịp cảm thán bản thân mình bị thất bại, hoặc tổng kết lại mà đối mặt với thất bại kia, ở một khắc này hắn chỉ cảm giác mình đang bị đau đầu kịch liệt!

Hắn cảm giác trong trí nhớ mà hắn đã lãng quên, hiện tại có một đoạn trí nhớ đột nhiên bị đào móc đi ra, là bởi vì sau khi hắn đối mặt với tâm ma của mình thất bại mà đã bị kích phát đi ra!

- Ta là ai? Ta rốt cục lại là ai? Thật sự là do ta giết chết Tần Phàm kia, mà chiếm lấy thân thể của hắn sao?

Tần Phàm ôm chặt đầu không ngừng giãy dụa.

Ở một khắc này, hắn hình như đã quay về thời gian vừa "xuyên qua" tới Vũ Thiên đại lục.

Không sai, lúc trước hắn không dám đối với bất luận kẻ nào nói ra là ai đã làm "Tần Phàm" kia bị thương nặng, cũng không tiếp tục truy tra, bởi vì hắn vẫn cho rằng mình chính là "hung thủ giết người"! Bởi vì hắn đến, cướp đoạt thân thể, vì vậy "Tần Phàm" nguyên lai mới phải chết!

Hắn luôn luôn cho rằng như vậy!

Nhưng ngay lúc này khi trí nhớ đột nhiên xuất hiện trở lại, Tần Phàm lại giống như bị sấm đánh, lần này đã làm cho hắn chiếm được tin tức khác hẳn hoàn toàn.

- Không phải, ta chính là ta…ta không có chiếm lấy bất luận thân thể của kẻ nào, đây chính là thân thể của ta! Không, đây là có chuyện gì…tại sao lại như vậy!

Tần Phàm ôm chặt đầu mình lớn tiếng rít gào.

Đoạn trí nhớ này nói cho hắn biết, hắn cũng không có xâm nhập chiếm đoạt thân thể của bất cứ ai!

Hắn sinh ra từ trong bụng mẹ ngay trên thế giới này, hắn luôn luôn là chính bản thân hắn! Chẳng qua khi hắn tới mười lăm tuổi mới thức tỉnh lại trí nhớ của kiếp trước!

Sau đó do hai đời trí nhớ không thể dung hợp, mới khiến cho hắn tạo thành ảo giác mình đã xuyên qua thế giới này lúc thân thể đạt được mười lăm tuổi!

Trên thực tế hắn cũng không hề cướp đoạt thân thể của bất luận kẻ nào, hắn luôn dùng chính thân thể của mình, chẳng qua bởi vì trí nhớ kiếp trước của hắn quá mức cường đại, mới đè ép trí nhớ của đời này đi xuống, làm cho hắn xuất hiện tình cảnh đã quên mất trí nhớ mình tồn tại ở thế giới này đã mười lăm năm từ khi sinh ra!

Hiện tại trong cơ hội Tần Phàm đột phá cảnh giới võ thánh, trí nhớ kia lại xuất hiện trở lại, đang tiến hành dung hợp lẫn nhau!

Ở trong trí nhớ, Tần Phàm "chứng kiến" một tiểu nữ hài mặc y phục màu xanh nhạt, ánh mắt thủy linh, từ nhỏ đã có được khí chất tao nhã mà trầm ổn, đó là Tần Li, sau đó hắn thấy được chính bản thân mình, là một tiểu nam hài luôn u buồn, đang ngồi cạnh bờ sông sau hậu sơn Nam Phong Tần gia.

- Tiểu Phàm, vì sao đệ không tu luyện mà chạy tới đây?

Tần Li tao nhã ngồi bên cạnh hắn, trong miệng ôn nhu hỏi han.

- Đệ không muốn tu luyện, mỗi lần tu luyện đều cảm thấy được đầu mình rất đau!

"Tần Phàm" ngày trước buồn rầu mở miệng nói, đem một hòn đá bên người ném vào giữa sông, từng vòng gợn sóng nhẹ nhàng tán ra.

- Tiểu Phàm, đệ không thể như vậy, nhất định phải như một nam nhân, nếu không ngày sau nên làm sao bây giờ…

Tần Li vẫn ôn nhu nói.

- Tỷ tỷ, đầu của đệ thật sự rất đau, đệ nghĩ đệ thật sự không thích hợp tu luyện, đệ cảm giác đệ còn tiếp tục tu luyện thì đầu sẽ bị nổ tung…

Tần Phàm cúi đầu nói.

- Vậy được rồi, sau này để tỷ tỷ bảo hộ tiểu Phàm là được…

Tần Li ôn nhu cười, vuốt nhẹ tóc Tần Phàm nói.

- Tỷ tỷ!

Nhớ tới đoạn trí nhớ kia, Tần Phàm cảm giác thần kinh toàn thân đều run rẩy lên, giờ hắn mới hiểu được vì sao thân ảnh mỹ lệ kia luôn giấu tận sâu trong đáy lòng của mình, không có cách nào khác hủy diệt.

Nguyên lai dù cho hắn tạm thời quên đi chuyện thời thơ ấu, nhưng phần tình cảm này vẫn luôn ghi khắc vào sâu trong đáy lòng của hắn!

Đúng vậy, bởi vì trong thân thể hắn trước kia còn tồn tại thêm một đời trí nhớ, cho nên từ nhỏ khi tu luyện đều cảm thấy thật đau đầu, dần dần không thích tu luyện, bởi vì thực lực thấp kém nên được Tần Li bảo vệ, bản thân cũng biến thành kẻ yếu đuối.

Mãi cho tới năm mười lăm tuổi!

Ngay năm hắn mười lăm tuổi, bởi vì nghe được có người nói bậy về Tần Li, sau đó hắn không màng thực lực tranh đấu với người kia, kết quả bị đánh mình đầy thương tích. Nhưng sau lần đó, Tần Phàm lại khắc sâu nhận thức vấn đề thực lực của chính mình, bắt đầu không để ý tới thân thể bị đau đớn mà luôn tiến hành tu luyện.

Cũng bởi vì như vậy hắn rốt cục khơi dậy trí nhớ của kiếp trước, khiến bản thân hắn bị trọng thương té ngã trên mặt đất, nhưng là vì hắn đã khôi phục lại trí nhớ mình là thiên tài luyện đan sư của kiếp trước!

- Thật sự là buồn cười, nguyên lai ta luôn luôn là chính ta! Ta nhiều nhát chỉ mang theo trí nhớ của kiếp trước đầu thai đến Vũ Thiên đại lục, ta còn xem bản thân mình thành chấp niệm cùng tâm ma của mình, thật sự là buồn cười, thật sự là buồn cười!

Ngay sau đó Tần Phàm nở nụ cười, còn cất tiếng cười to.

Lúc này hắn cũng không thương tâm vì đột phá cảnh giới võ thánh thất bại, ngược lại cảm giác toàn thân khoan khoái cởi mở. Bởi vì hắn cảm thấy được điều này đối với hắn mà nói chính là chuyện tốt, từ nay về sau hắn sẽ không còn lưu lại tâm ma cùng chấp niệm!

Mà điều duy nhất làm Tần Phàm thật không rõ chính là, vì sao hắn có thể bảo lưu lại trí nhớ của kiếp trước đầu thai tới nơi đây?

- Lần này ta nhất định có thể trực tiếp đặt chân lên võ thánh cảnh giới!

Nhưng hắn tạm thời cũng không miệt mài theo đuổi trong chuyện này, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần tiến nhập vào trạng thái chuẩn bị đột phá thánh vực.

Lần này trí nhớ thức tỉnh làm cho Tần Phàm biết được mình không phải đoạt xá sống lại, mà mang theo trí nhớ kiếp trước đầu thai tới Vũ Thiên đại lục, sau đó thức tỉnh năm mười lăm tuổi, nhớ lại được trí nhớ của kiếp trước.

Điều này giải quyết được khúc mắc lớn nhất của Tần Phàm từ trước tới nay, làm tâm linh của hắn hoàn toàn chiếm được giải thoát.

Bởi vì cho tới nay hắn đều cho rằng mình cướp lấy thân thể của người khác, luôn thập phần sợ hãi thân phận xuyên việt giả của mình bị người hay biết, nhất là sợ Tần Li biết được. Nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn yên tâm, cảm tình giữa hắn cùng Tần Li là thực sự, cảm tình của Tần Li cũng là dành cho chính hắn, không phải vì một người khác, bởi vì hắn cùng "Tần Phàm" ngày trước đều là một người!

Ngoài ra hắn có thể mơ hồ cảm giác được trong trí nhớ vẫn còn một bộ phận chưa hoàn toàn thức tỉnh, đã quên thật nhiều chuyện xảy ra tại địa cầu, cơ hồ ngoại trừ thuật luyện đan những chuyện khác hắn đều đã quên.

Nhưng ở trong thời điểm này, hắn tạm thời đem ý niệm tìm hiểu gác qua một bên, không tiếp tục suy nghĩ, dù sao đi nữa hiện tại hắn cảm thấy trí nhớ của kiếp trước quan trọng nhất chính là thuật luyện đan, nếu thứ trọng yếu này hắn không hề quên lãng, tạm thời hắn cũng không cần phải suy nghĩ nhiều tới những chuyện khác.

Hắn lại tiếp tục dốc sức đột phá cảnh giới võ thánh thêm lần nữa.

Chấp niệm đã không còn, tâm ma tự nhiên đã trảm diệt, lần này nhập định Tần Phàm rất nhanh đã tiến nhập vào trong trạng thái, chỉ thời gian ngắn hắn đã nhìn thấy được Võ Hải, lại tiếp tục dùng tinh thần ý chí hóa thành chiếc thuyền chạy nhanh bên trong.

Trước đó hắn hao phí năm tháng thời gian trảm đi từng chấp niệm, mà bởi vì dùng Thánh Đan, hiện tại hắn càng lý giải sâu sắc cảnh giới võ thánh, lần này hắn có tin tưởng mình nhất định có thể nhanh chóng đặt chân lên thánh cảnh.

Nhưng tâm tình của Tần Phàm vẫn thập phần bình thản, không nóng không vội, khống chế con thuyền chậm rãi tiến lên bên trong Võ Hải. Võ Hải tức là bể khổ, không bến không bờ, không bờ đối diện, hắn cần phải tìm được thánh vực điện phủ, sau đó mới có thể đột phá tới cảnh giới võ thánh.

- Tốt lắm, nhanh như vậy lại có thể tiến nhập trạng thái đột phá, xem ra hắn đã hoàn toàn giải trừ được chấp niệm lớn nhất. Lần này có thể thuận lợi đột phá thánh vực rồi chứ…

Ở bên ngoài Võ Tông thất, cảm giác được Tần Phàm đã tiến vào trong Võ Hải, Kim Dương võ thánh cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nửa bước võ thánh bình thường, cho dù là nửa bước võ thánh của Hồng gia, cho dù đồng dạng đều được Võ Hải hỗ trợ, nhưng muốn đột phá nửa bước còn lại đều trải qua vài lần thất bại, sau đó lần lượt đập vào, cuối cùng mới có thể đột phá tới thánh vực.

Lúc mới bắt đầu nửa bước võ thánh bình thường chỉ có thể kiên trì được vài ngày thậm chí là vài giờ, cho dù là thiên tài có thiên phú tuyệt đỉnh cũng phải ba lượt sau đó mới có thể kiên trì được như Tần Phàm chịu đựng suốt mấy tháng. Bởi vì người bình thường không có được Thánh Đan phụ trợ như Tần Phàm, cũng không được Chân Võ Thần chúc phúc như hắn, hơn nữa có thêm bốn viên ma chủng ủng hộ.

Không có được lý giải cùng hiểu rõ sâu đậm về cảnh giới võ thánh, là không thể nào chịu đựng được lâu như vậy, sẽ bị lật ngã trong Võ Hải, mà cho dù là bình thường khi đột phá cũng sẽ gặp phải cửa ải mà mình qua không được, đồng dạng cũng sẽ bị bài xích ra khỏi trạng thái đột phá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.