Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi

Chương 19: Chuyện xưa




Tiền bối paparazzi nói: “Đương nhiên sẽ không, chẳng những không mà chúng ta còn bị phong sát*.”
*Phong sát: bị khán giả quay lưng, sự nghiệp gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz.
Người mới than một tiếng thật dài.
Có vẻ như anh ta thật sự vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi.
———–
Dịch Anh Lãng đã tìm kiếm tầng này hơn nửa vòng cũng không tìm thấy Lê Úy.
Có người nhận ra anh, nhìn thấy “Lê Úy” lang thang như ruồi bay loạn trên tầng này thì cố ý bước tới hỏi xem anh đang tìm cái gì, có muốn cho người tìm giúp hay không?
“Tìm người.” – Anh nói.
Người giúp đỡ tốt bụng mỉm cười: “Vậy thì cứ gọi điện hỏi thăm thì sẽ biết ngay.”
Dịch Anh Lãng im lặng, anh nghi ngờ rằng chỉ số IQ của mình đã bị Lê Úy đồng hóa.
Sau khi điện thoại được bắt máy, không có lời nào khách sáo, Dịch Anh Lãng hỏi trực tiếp: “Ở đâu?”
“Ở bãi đậu xe.” Lê Úy nói nhỏ, “Tôi vừa mới nói chuyện với đàn anh.”
“Cô nói với anh ta cái gì?” Dịch Anh Lãng nhíu mày.
“Chưa nói cái gì, thật sự.” Lê Úy nhấn mạnh liên tục.
Cô càng nhấn mạnh điều này, anh càng không tin.
Anh thở dài: “Quên đi, cô ở đó chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lê Úy không quá sẵn lòng: “Vẫn đừng gặp mặt, chắc chắn nơi này có phóng viên ngồi canh.”
Cô nói về điều này càng khiến Dịch Anh Lãng khó chịu hơn: “Làm sao? Còn gặp mặt Sầm Minh Lan thì không thấy rắc rối?”
Lê Úy không chút nào che dấu sự đối xử khác biệt của mình: “Anh với anh ấy đâu có giống nhau đâu.”
Dịch Anh Lãng lại nhíu mày.
Đúng là, người phụ nữ này dùng tiêu chuẩn kép cho anh và Sầm Minh Lan.
Phóng viên không dễ bỏ qua như vậy, Dịch Anh Lãng đang ở trong cơ thể của Lê Úy, tất nhiên không có khả năng trở về nhà của chính anh.
“Tôi về nhà cô trước.” – Anh nói, “Lúc cô tới thì nhớ chú ý đám phóng viên.”
Phương pháp này rất an toàn, Lê Úy nói: “Được.”
————-
Sầm Minh Lan và Lê Úy vội vã rời đi sau vài câu khách sáo.
Lê Úy không tránh khỏi cảm giác mất mát trong lòng, lại tự an ủi mình rằng cô bây giờ là “Dịch Anh Lãng”, hẳn là Sầm Minh Lan cảm thấy xấu hổ nên không còn gì để nói với cô.
Ban đầu còn muốn ôn lại một chút chuyện cũ với anh ấy, xem ra chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.
Trước khi đi tìm Dịch Anh Lãng, Lê Úy còn tính lái xe về nhà của Dịch Anh Lãng để nghỉ ngơi trước.
Cô trực tiếp nói với Ngụy Bân hôm nay mình sẽ không trở lại công ty. Ngụy Bân ấp úng hỏi cô muốn đi đâu, Lê Úy lại nghĩ có việc khác cần giải quyết nên nói thẳng: “Anh cứ để hồ sơ cần xử lý ra trước, hôm sau tôi sẽ giải quyết.”
“Không phải…” Ngụy Bân nói, “Dịch tổng, là bà anh tới.”
Là bà nội của Dịch Anh Lãng.
Cô chưa gặp được người bà này, nhưng từ những tiết lộ sau đó của cốt truyện, cô mơ hồ biết rằng những khó khăn đau khổ giữa cô và Dịch Anh Lãng trải qua chủ yếu là do công lao của người bà này.
Đúng là hình ảnh kinh điển của người lớn ác độc ở trong nhà giàu quyền thế.
Lê Úy trực tiếp từ chối: “Tôi không tới công ty, anh nói một tiếng với bà ấy đi.”
Cô cũng mặc kệ bà già họ Dịch kia có mất hứng hay không, dù sao có thể trốn thì trốn xa một chút.
Trên đường về nhà, Lê Úy vẫn không yên lòng. Nếu không đổi lại thì cô thật sự sẽ phải đối mặt với bà ấy.
Chờ đến khi đổi trở lại, dù cho nói cái gì thì cô sẽ không liên quan gì đến Dịch Anh Lãng. Như vậy cô có thể tránh mọi âm mưu không tốt cho mình sau này như trong nội dung truyện.
Trong lòng cô nghĩ rất toàn diện, vừa trở về nhà, còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Lương Thiên Dung mỉm cười và nói với cô: “Anh Lãng, anh đã về rồi?”
Lê Úy trợn to mắt: “Vì sao cô lại ở đây?”
“Em đi theo bà đến đây. Sau khi bà biết anh không trở về công ty thì hai bà cháu về nhà anh, chờ anh về.”
Lê Úy thở dài, thật là ngay cả trốn cũng trốn không xong.
Cô thay giày và cam chịu bước đến phòng khách, nơi có một bà già ăn mặc quý phái đang ngồi trên ghế sô pha.
Tóc hoa râm chải thành một búi tinh xảo, trên vai khoác chiếc khăn choàng lớn, trên tai và cổ còn đeo trang sức ngọc bích trông lớn bằng một quả trứng cút.
Lê Úy cũng từng đeo loại trang sức này, nhưng đều để đi dự sự kiện của thương hiệu và thương hiệu này đã cho cô mượn. Nếu như muốn mua, cô còn kém xa người bà thực sự giàu có này, sẵn sàng chi tới bảy con số cho đồ trang sức.
“Con có trăm công ngàn việc, ngay cả bà cũng không muốn thấy đúng không?”
—— “Giọng điệu Dịch Anh Lãng bình tĩnh: ‘Bà, nếu bà không có chuyện gì thì bà đưa cô Lương đi đi, con còn muốn nghỉ ngơi một mình."”
Thoạt nhìn Dịch Anh Lãng cũng không mấy mặn mà với người bà họ Dịch này.
Lê Úy nói theo, bà ấy đã vỗ ghế sô pha thật mạnh, lạnh lùng nói: “Anh Lãng, đây là thái độ của con khi nói chuyện với người lớn? Nếu như bà không có việc gì tới tìm con chẳng lẽ bà không thể tới xem sao? Con là cháu ruột của bà, ngay cả bà muốn tới đây gặp con cũng phải hẹn trước với con hả?”
“Không cần hẹn trước,” Lê Úy máy móc lặp lại lời kịch, “Nhưng nếu như không có chuyện gì thì bà không có khả năng tới tìm con.”
Khuôn mặt bà khựng lại, khóe môi cong lên mất tự nhiên.
“Bà nghe nói con ngáng chân Anh Úc khắp nơi trong công ty, rốt cuộc là con nghĩ cái gì? Nó là em trai con, con là anh trai nó, thay vì giúp đỡ nó thì ngược lại, con còn dội một gáo nước lạnh vào sự tự tin của nó, có người anh trai nào như con không? Con đừng quên, cha con đã để lại Dịch thị cho cả hai anh em, con có một phần, Anh Úc cũng có một phần!”
Lê Úy khá buồn cười khi nghe thấy điều này.
Dịch Anh Lãng ngáng chân Dịch Anh Úc? Hình như ngược lại mới đúng.
Tính khí của Dịch Anh Úc lại quái đản, cứ hai ba ngày lại đến văn phòng cô để tìm chuyện phiền phức. Dịch Anh Lãng có thể chịu đựng được đứa em trai này lâu như vậy làm cho và cô rất ngưỡng mộ Dịch Anh Lãng.
“Bà à, với cách làm việc của Anh Úc, làm sao bà có thể yên tâm giao công ty cho nó?”
“Con còn không biết vì sao nó biến thành như vậy sao? Đó là những gì chúng ta nợ nó, cũng là chuyện con nợ nó.”
Lê Úy tò mò về chuyện này muốn chết, nhưng đây chỉ có thể được coi là tuyến cốt truyện riêng biệt của Dịch Anh Lãng, hệ thống không có tiết lộ trước.
“Con nợ nó cho nên những năm qua con để nó xử sự xằng bậy như vậy. Chờ đến khi nó thật sự có thể gánh vác trọng trách của Dịch thị, con sẽ giao toàn bộ Dịch thị cho nó, xem như để chuộc tội.”
Bà ấy trợn tròn mắt: “Anh Lãng, đây là con cố ý chống lại bà sao? Bà có nói phải đuổi con đi hả? Anh Úc cũng không dễ dàng gì, con bao dung một chút, khoan dung một chút, chẳng lẽ chuyện này cũng khó?”
“Chuyện này không khó, nhưng con đã bao dung nó gần hai mươi năm, sự kiên nhẫn của con có giới hạn.” Lê Úy liếc nhìn lối vào, nơi Lương Thiên Dung vừa đi tới, “Ngay cả người phụ nữ mà Dịch Anh Úc không muốn, con cũng miễn cưỡng giữ cô ta lại bên mình lâu như vậy, chứ giữ cô ta làm gì.”
“Thiên Dung có chỗ nào không tốt?” Bà Dịch cao giọng nói: “Xét về gia thế, về đức hạnh, có chỗ nào con bé không xứng với con? Chẳng lẽ con thật sự dính líu đến cái con nhỏ diễn viên quèn đó sao?”
Lê Úy hiểu được, hẳn là con diễn viên quèn này chính là cô.
“Không liên quan gì đến người khác. Con sẽ không cưới Lương Thiên Dung.”
Sự từ chối kiên quyết của Dịch Anh Lãng khiến Lê Úy nhìn anh với cặp mắt khác xưa.
Có vẻ như nam chính này cũng không cặn bã, không hy sinh hôn nhân vì sự nghiệp.
“Anh Lãng, con có biết mình đang nói gì không!”
“Con biết!” – Lê Úy nói tiếp theo lời thoại, “Con có thể rời khỏi Dịch thị bất cứ lúc nào, nhưng chuyện kết hôn con sẽ không đồng ý. Nếu như nhà họ Dịch kiên quyết muốn làm thông gia với nhà họ Lương, bà nên khuyên thêm Anh Úc đi.”
Bà Dịch tức giận: “Con!”
“Cái Dịch thị này một ngày nào đó sẽ là của Anh Úc, thế nên việc liên hôn hiển nhiên cũng nên do nó chịu. Bà để con làm áo cưới cho nó, giờ áo cưới đã làm tốt, cô dâu tương lai cũng nên trả lại cho nó.”
“Nhưng con cũng biết rằng Anh Úc không thích Thiên Dung.”
“Nó không thích,” Lê Úy đột nhiên mím môi, chậm rãi nói: “Vậy bà có từng hỏi qua con có thích hay không?”
Bà Dịch thở dài thật sâu.
“Anh Lãng, con phải hiểu rằng lúc trước là chúng ta từ bỏ Anh Úc mới làm cho nó thành như vậy. Sau mọi thứ, tất cả chúng ta đều nợ thằng bé rất nhiều.”
“Đó là các người, không phải con.”
Trong lòng Lê Úy kêu gào thầm muốn biết nội dung truyện, nhưng hệ thống lúc này chỉ nhắc lời thoại, không để ý gì tới những tình tiết khác.
Mà Lương Thiên Dung, người vẫn luôn đứng trơ trọi bên cạnh cô, cúi đầu xuống, khóe mắt có nước mắt chờ trực tuôn ra.
Cô nàng muốn nói cái gì, rồi lại không thể thốt thành lời.
Cô biết Dịch Anh Lãng không thích cô, thậm chí Dịch Anh Úc cũng không thích cô, nhưng cô vẫn đến khu nhà của người họ Dịch hàng tuần để nói chuyện với bà cụ cho bớt buồn chán, cố gắng để Dịch Anh Lãng chú ý đến mình. Cô thật sự muốn gả vào đây, cũng thật sự chân thành kính trọng bà anh.
Cuộc nói chuyện tan rã trong sự không vui, bà Dịch chuẩn bị rời đi.
Giọng Lương Thiên Dung run rẩy: “Bà à, con muốn nói chuyện với Anh Lãng một chút.”
“Được, bà ở trong xe chờ con.” Bà Dịch nhìn cô nàng thật sâu, không miễn cưỡng.
Bà nội đi rồi, Lương Thiên Dung sững người và do dự, cô ta muốn đi về phía trước nhưng lại không dám tiến lên.
Lê Úy đột nhiên cảm thấy cô nữ phụ này thật ra khá đáng thương, bị nam chính và nam phụ đá qua lại như quả bóng, chẳng trách sau này lại trở nên ác độc. Ngược lại, có vẻ chính cô ấy mới là nữ chính, dù nội dung truyện đã ngược đãi cô ấy hàng nghìn lần nhưng vẫn có nhiều người yêu cô ấy, từ nam chính tới nam phụ. Đúng là Mary Sue* vẫn là Mary Sue, chỉ là có hơi thảm chút.
*Mary Sue: là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu
“Anh Lãng,” Lương Thiên Dung vặn vẹo ngón tay, cô ta lo lắng đi đến chỗ Dịch Anh Lãng “Em thật sự thích anh. Thích ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh, đừng giao em cho em trai anh được không? Anh không yêu em cũng không sao, chỉ cần anh đừng xua đuổi em khỏi anh.”
—— “Mặt Dịch Anh Lãng không có cảm xúc gì khi gạt tay cô ta ra: “Cô Lương, đừng lãng phí thêm thời gian bên tôi.”
Lê Úy thừa nhận rằng kể từ lúc này, cô cảm thấy mềm lòng.
Nói cô là thánh mẫu cũng được, nói cô là bạch liên hoa cũng được, hiện tại Lương Thiên Dung chưa làm cái gì cả, ngược lại là cô đã giễu cợt cô ta vài lần.
“Cô xinh đẹp như vậy, có gia cảnh lại tốt, muốn tìm mẫu đàn ông nào lại không có.” Lê Úy khuyên cô ta, “Tại sao cô lại phải tốn sức cho một người đàn ông không thể hiểu chuyện tình yêu, trông như một khối băng?”
Lương Thiên Dung có chút sững sờ.
“Hơn nữa cô giàu có như vậy, cho dù không tìm được đàn ông thì cùng lắm là sống một cuộc đời độc thân vui vẻ cả đời, dù sao thì cô cũng không cần đàn ông nuôi mình. Ngược lại nếu cô đồng ý, muốn bao dưỡng bao nhiêu đàn ông thì mỗi ngày đều có thể thay đổi phong cách tùy ý. Chẳng lẽ điều này lại không vui sướng hơn sao?”
Đối mặt với lời rao giảng tẩy não của Lê Úy, một cô con gái vàng nhà gia giáo, từ nhỏ đã được tiếp thu khái niệm giáo dục truyền thống như Lương Thiên Dung, đã ngớ người.
“Những người đàn ông không yêu cô đều thối như c*t chó.” Lê Úy chỉ vào bản thân mình, “Như tôi đây.”
Lương Thiên Dung phụt cười thành tiếng.
“Anh Lãng, từ sau khi xảy ra tai nạn xe, anh như đổi thành người khác vậy.” Cô nàng nói nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, “Trở nên hài hước như vậy.”
Lê Úy há to miệng, cô không có khiếu hài hước, những gì cô vừa nói đều nghiêm túc.
Trước kia cô đều an ủi như thế với mấy chị em thân thiết khi họ thất tình.
Đàn ông là gì chứ, tạm biệt thì tạm biệt, người sau sẽ càng tốt hơn.
“So với sự lãnh đạm trước kia của anh, có vẻ em lại thích anh của hiện tại hơn.” Lương Thiên Dung nghiêm túc nhìn cô, “Anh nói chuyện này cho em biết, có phải có nghĩa rằng anh không xem em là người xa lạ nữa, mà đã xem em như một người bạn rồi phải không?”
Lê Úy: “……”
Cô chỉ đơn giản muốn thuyết phục cô ấy quay đầu lại là bờ, về sau mà bị đàn ông ném đi thì đừng trút giận lên người nữ chính vô tội là cô đây.
Phụ nữ tội gì phải làm phụ nữ xấu hổ?
“Nếu như anh có thể mãi đối xử với em như vậy thì thật là tốt.”
Lê Úy hối hận.
Lòng trắc ẩn chết tiệt của cô không nên tràn ngập vào lúc đáng chết này.
Lương Thiên Dung cảm thấy tốt hơn nhiều và dự định rời đi.
Lúc đang thay giày ở cửa, cô nàng khẽ cau mày. Lê Úy nhìn xuống thì thấy gót chân của cô nàng đã bị giày cao gót cứa trầy cả lên.
Lê Úy cũng là phụ nữ, và tất nhiên cô biết nỗi đau này.
Cô thuận miệng nói câu: “Về sau đi giày cao gót thì dán miếng chống trầy sẽ tốt hơn”.
Lương Thiên Dung cảm động, ngước mắt lên nhìn cô với đôi mắt ngấn nước: “Anh Lãng, anh thật sự thay đổi, thế mà quan tâm đến em …”
Lê Úy đau đầu, cô không nên nói chuyện.
“Cô nghe tôi nói,” Lê Úy bị cô ta nhìn đến mức nổi cả da gà, “Thật ra tôi không phải ——”
Lời mới nói được một nửa lại bị hệ thống cưỡng chế tắt đi.
—— “Xin đừng thực hiện bất kỳ hành vi nào ảnh hưởng đến hướng đi của mạch truyện chính.”
“Mặc kệ anh là ai,” Lương Thiên Dung cười trả lời, “Người em yêu chính là người hài hước hiện tại, người còn chọc em vui vẻ. Anh Lãng, em sẽ không từ bỏ anh đâu.”
Nói xong, Lương Thiên Dung mạnh dạn nhảy vào vòng tay của Lê Úy.
Lê Úy bị tấn công trong sự mất cảnh giác, cô hỏi dò: “… Nếu như tôi là phụ nữ thì sao?”
Giọng điệu của Lương Thiên Dung chắc chắn: “Thứ em yêu là tâm hồn của anh, ngay cả khi anh là nữ thì cũng đâu có liên quan gì?”
Tâm trạng Lê Úy phức tạp.
Một lời tỏ tình trìu mến như vậy lại do một người phụ nữ nói với cô.
Cũng không biết liệu sau khi Lương Thiên Dung biết được sự thật thì có muốn đập đầu vào tường không.
————
Lương Thiên Dung và bà Dịch đi rồi, cuối cùng Lê Úy cũng có thể đi tìm Dịch Anh Lãng.
Cô yêu cầu Dịch Anh Lãng đợi ở nhà, tiếp theo, cô trang bị đầy đủ bằng cách quấn một chiếc khăn choàng cổ vào một ngày nắng nóng, lại đeo thêm một chiếc kính râm lớn chiếm nửa khuôn mặt, rồi mới chuẩn bị lên đường.
Khi cô điều khiển xe ra khỏi bãi đậu xe, bảo vệ ở cửa lại nhìn chằm chằm hồi lâu. Lúc nhận ra rằng người đang lái xe là Dịch tổng chứ không phải tên trộm, anh ta mới mở miệng nói trong sự sững sờ: “Dịch tổng?”
Xe ngừng trước mặt bảo vệ, Lê Úy tháo kính râm xuống, vẻ mặt khiếp sợ: “Tôi hóa trang như vậy mà anh còn nhận ra được?”
Vẻ mặt bảo vệ gác cổng phức tạp: “Đây là xe của anh mà.”
Lê Úy như được khai sáng, xe này của Dịch Anh Lãng quá nổi bật, phải đổi xe mới được.
“Anh có xe không? Cho tôi mượn chạy một chút.” Lê Úy gõ lên logo chữ “B” lớn trên vô lăng, “Tôi lấy xe này làm thế chấp.”
Bảo vệ cửa: “……”
Thì ra thật sự có cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Vì vậy, người gác cửa đã đổi chiếc xe cũ kỹ, có hơi thở cổ xưa của mình để lấy một chiếc xe sang trọng.
Anh ta cầm chìa khóa xe trong tay, không biết là mình điên rồi mới có ảo giác, hay là Dịch tổng điên rồi.
Lê Úy lái xe về nhà mình trong một chiếc xe nhỏ cũ kỹ muốn hỏng.
Hiện tại cô đang sống ở một khu nhà cao cấp, loại xe này rất khó lái vào, bảo vệ tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho cô đi vô.
Nhưng Lê Úy cũng không phải không có biện pháp, cô trực tiếp gọi điện thoại kêu Dịch Anh Lãng xuống dưới đón mình.
Dịch Anh Lãng theo hướng dẫn của Lê Úy, anh đeo kính râm và khẩu trang xong mới xuống lầu.
Tới cửa tiểu khu, Dịch Anh Lãng cầm điện thoại nhìn quanh nhưng không tìm thấy xe của mình.
Cuối cùng, bên cạnh một chiếc xe bị hỏng, có một người mà nhìn vào cách ăn mặc không thì phải là người đàng hoàng, vẫy tay ra hiệu cho anh một cách hào hứng: “Đây!”
“………”
Dịch Anh Lãng cảm thấy thân thể này của anh thật sự đã bị người phụ nữ này chà đạp hỏng rồi.
Không cho anh mặc như một con công diêm dúa, thì lại hóa trang cho anh thành kẻ tâm thần.
Vào buổi chiều giữa hè, nhiệt độ nóng đến mức thiêu đốt người, Lê Úy lại mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, còn đeo thêm chiếc kính râm to lớn như hai cái hố to, đội mũ len, quàng khăn choàng dày, như thể sợ người khác không biết cô bị thần kinh.
Dù không thích thế nào thì đó cũng là cơ thể của mình, Dịch Anh Lãng cam chịu bước tới.
Bảo vệ gác cổng có chút kinh ngạc: “Cô Lê, đây là bạn của cô à?”
Không đợi Dịch Anh Lãng trả lời, Lê Úy đã nói trước: “Tôi tới đây để sửa chữa đường ống thoát nước.”
Nói xong, cô lấy hộp đồ nghề vừa mua ở cửa hàng tiện lợi ở trên xe ra, ra dáng y như thật.
Bảo vệ gác cổng gật đầu: “Khó trách ăn mặc kín mít như vậy.”
Dịch Anh Lãng: “……”
Hai người cùng lên thang máy, Dịch Anh Lãng lạnh lùng nói: “Cởi hết mấy thứ lung tung rối loạn ra cho tôi đi.”
Lê Úy lắc đầu, cô chỉ vào camera ở góc thang máy: “Để phòng ngừa.”
Về đến nhà, cuối cùng Lê Úy cũng được giải thoát. Cô nóng lòng muốn cởi bỏ bộ đồ trên người, đây là nhà riêng của cô nên cô có thể thoải mái quăng mọi thứ lung tung lên ghế sô pha và sàn nhà.
Dịch Anh Lãng thở dài, nhưng vì đây không phải là nhà của anh nên anh cũng không xen vào.
Lê Úy đứng trước máy điều hòa để hứng gió, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng do bị che quá lâu.
Dịch Anh Lãng biết cô đang nóng, có lẽ sẽ không nghe những gì anh nói, vì vậy anh chỉ đơn giản ngồi trên ghế sofa, chờ cho cô ấy thư giãn xong thì mới mở miệng.
Ai ngờ Lê Úy đứng trước máy lạnh một hồi thì không yên phận, cô bước thẳng về phía phòng ngủ.
Dịch Anh Lãng gọi cô lại: “Cô muốn làm gì?”
“Mỗi ngày tôi ngủ trên giường của anh đã muốn xuống tinh thần với màu sắc buồn tẻ trong ngôi nhà. Tôi muốn nằm trên cái giường thoải mái của mình.”
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lê Úy ngạc nhiên khi thấy tấm ga trải giường màu hồng nhạt in hoa của cô đã biến mất, thay vào đó là một bộ chăn ga sẫm màu buồn tẻ, không thú vị gì giống như ở nhà của Dịch Anh Lãng.
“Anh đã làm gì tấm ga trải giường của tôi rồi?”
Dịch Anh Lãng nhướng mày: “Nếu không, sao cô lại để cho tôi ngủ trên một cái giường màu hồng nhạt?”
Bởi vì trước đây bị Lê Úy trêu chọc, Dịch Anh Lãng vô cùng kháng cự lại màu hồng nhạt, thậm chí còn đến mức chán ghét.
Lại nghĩ tới điều gì đó, Lê Úy trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, đi vào phòng để đồ riêng của cô.
Dường như không có gì thay đổi, Lê Úy ngồi xổm xuống, kéo ngăn dưới cùng của tủ quần áo ra.
Quả nhiên, bộ sưu tập đồ lót quý giá của cô đã không còn nữa, thay vào đó là những bộ đồ lót lỗi thời.
“Anh còn đổi hết đồ lót của tôi?”
Dịch Anh Lãng khựng lại một chút, anh nhìn sang chỗ khác và nói một cách lạnh lùng: “… Nếu không thì làm sao tôi mặc được những cái đó được?”
Lê Úy không nói, nhưng cái miệng chu lên rõ ràng là đang hờn dỗi.
Sớm biết vậy thì cô đã mua thêm một vài cái quần lót, tốt nhất là loại có in nhiều hình hoạt hình dễ thương trên đó, dù sao thì không ai khác có thể nhìn thấy nó, ai lại quan tâm cô mặc đồ lót gì.
Lê Úy âm thầm hạ quyết tâm, không cần bao lâu thì tâm tình của cô đã bình thường trở lại.
“Anh tới tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”
Dịch Anh Lãng nói với cô về chuyện sắp phải quay phim và chương trình thực tế sắp tới.
Lê Úy chẳng hề để ý: “Vậy sao, vậy anh làm cho tốt đấy, cố lên.”
Dịch Anh Lãng hơi kinh ngạc.
Rõ ràng là trước đây còn đặc biệt sợ tổn hại đến sự nghiệp của mình, tại sao lại chấp nhận thực tế nhanh chóng như vậy?
“Lê Úy, chúng ta cần phải nhanh chóng đổi trở về.” Vẻ mặt Dịch Anh Lãng nghiêm túc, “Tôi không có khả năng thay cô đi làm những chuyện đó.”
Lê Úy suy nghĩ một chút, rồi cười haha: “Là không thể thay tôi đi diễn cảnh tình cảm với người đàn ông khác đúng không?”
Dịch Anh Úc bị chọc trúng tâm sự, anh mím môi hơi có chút xấu hổ.
Lê Úy nghĩ, cô cũng không thể thay Dịch Anh Lãng giải quyết mớ hỗn độn trong nhà anh ta. Cô đã ở một mình nhiều năm như vậy, đột nhiên ở đâu nhảy ra hai người nhà không mấy thân thiện, ngay cả Dịch Anh Lãng còn phải xử lý cứng rắn như vậy, đừng nói chi đến một đứa trẻ mồ côi không có kinh nghiệm gì như cô, đây là chuyện không thể.
“Hôm nay tôi gặp bà của anh.” – Lê Úy hỏi, “Có phải quan hệ giữa anh và bà không tốt đúng không?”
Dịch Anh Lãng nhíu mày như thể không muốn trả lời câu hỏi này, anh quay đầu đi, lại ậm ừ cho qua chuyện.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Tôi cũng không biết đã xảy ra cái gì, lỡ như biểu cảm không đúng chỗ, diễn sai thì làm sao?”
Cô chỉ đọc được lời thoại chứ không thể hình dung được tâm lý nhân vật.
Diễn thì phải hiểu vai mình muốn thì mới có thể nhập vai được, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì phải diễn thế nào.
Dịch Anh Lãng hờ hững nói: “Sẽ không diễn lộn, dù cô có diễn làm sao thì cũng không tệ hơn bay giờ đâu.”
Lê Úy không hiểu lắm.
“Dịch Anh Úc và tôi đã bị bắt cóc khi cả hai còn nhỏ. Bởi vì cha mẹ tôi đã không làm theo những gì kẻ bắt cóc nói, gọi cảnh sát mà không được phép. Thế là kẻ bắt cóc nói rằng tiền chuộc chỉ có thể đổi lấy một đứa trẻ.” Giọng của Dịch Anh Lãng bình tĩnh, giống như chuyện xưa này không liên quan tới anh, “Bọn họ đã chọn tôi qua điện thoại. Em của tôi được giải cứu sau đó khi cảnh sát đến.”
Một đoạn lời nói ngắn chưa đến trăm chữ, đã giải thích rõ ràng về nhân quả trong đó.
Còn lại, Lê Úy không cần đoán cũng biết.
Cha mẹ đã chọn anh trai và từ bỏ mình, ngay cả khi đã được cứu sau đó, khó có thể đảm bảo rằng sẽ không để lại vết thương trong lòng anh ta rằng anh đã bị gia đình bỏ rơi.
Vì sự việc này mà tính tình của Dịch Anh Úc thay đổi đáng kể, mà Dịch Anh Lãng lại nhượng bộ tất cả để bù đắp cho em trai của mình.
Cho dù đó là đưa Dịch thị to lớn cho người em trai chưa trưởng thành của mình, hay là rời đi sau khi thành công.
Đột nhiên Lê Úy nói: “Anh sai chỗ nào?”
Dịch Anh Lãng dường như không ngờ rằng cô sẽ hỏi điều này, một sự bối rối mờ nhạt hiện lên trong mắt anh.
“Người bị bắt cóc là anh, bị chọn cũng chính là anh, từ đầu đến cuối anh không làm tổn thương bất cứ ai. Thế nhưng bởi vì cha mẹ đã chọn anh, mà sau khi họ qua đời cũng xem như đã thoát khỏi mặc cảm này, thì anh lại thừa hưởng những cảm xúc của bọn họ và gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình.”
Dịch Anh Lãng hơi giật mình, anh nhìn cô không nói gì.
“Tôi từng nghĩ gia đình là món quà quý giá nhất đối với mỗi người,” Lê Úy như nhẹ nhàng cảm thán, “Cho nên tôi rất hâm mộ với anh vì có một gia đình, nhưng gia đình của anh dường như không phải như những gì tôi nghĩ, ngược lại chính là gánh nặng của anh. Nhưng mà bây giờ anh đã là tôi, anh không còn phải gánh vác nữa.”
Lê Úy đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, cô lười biếng dựa vào sô pha, đoạn vỗ vào ngực của chính mình: “Gánh nặng của anh hiện tại sẽ do tôi gánh vác, nhưng tôi không phải là anh đâu, tôi sẽ không chịu đựng trong lòng một cách yên lặng. Nếu điều đó khiến mối quan hệ giữa anh và người nhà trở nên căng thẳng hơn thì đừng trách tôi. Dịch tổng, bây giờ anh là tôi, mà tôi cũng không có những gánh nặng này. Trong lúc này, anh cho mình một kỳ nghỉ, chỉ lo lắng cho bản thân mình, chỉ sống theo cách của anh.”
Dịch Anh Lãng hiếm khi nở nụ cười: “Là thay cô Lê mà sống chứ?”
“Đều giống nhau, dù sao bây giờ tôi là anh mà anh là tôi.”
“Cô học những từ này từ cuốn sách nào thế?” – Anh hỏi.
Lê Úy nháy mắt: “Tôi tự mình nghĩ ra. Anh không thể nghĩ rằng tôi đạo văn tác phẩm của người khác chỉ vì tôi nói một cách triết lý như vậy.”
Mặt Dịch Anh Lãng không chút cảm xúc khen ngợi cô: “Lợi hại chết mất.”
Lê Úy bĩu môi, cô miễn cưỡng chấp nhận lời khích lệ không có tâm của anh.
“Vậy có phải vẫn tìm cách thay đổi trở lại không?” – Cô hỏi.
“Đổi thế nào?”
Lê Úy lắc đầu: “Không biết.”
Dịch Anh Lãng nhìn cô, bỗng nhiên anh cong môi: “Vậy thuận theo tự nhiên đi.”
“Tôi đồng ý thuận theo tự nhiên, nhưng tôi có một yêu cầu.” Lê Úy cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, “Anh có thể ngừng mặc những bộ đồ lót kiểu cũ đó không? Tôi trắng trẻo xinh đẹp như vậy mà.”
“Cô Lê này,” đột nhiên anh ghé sát vào người cô, “Nếu biết mình xinh đẹp, đừng để cho đàn ông thấy cô ăn mặc xinh đẹp như vậy.”
Lê Úy không hiểu ý của anh.
Dịch Anh Lãng nhướng mi, nhẹ nói: “Tôi là đàn ông.”
Lê Úy: “Tôi biết mà.”
Dịch Anh Lãng thở dài: “Đúng là trắng trẻo xinh đẹp.”
“Anh có ý gì?”
“Mấy ngày nay cô ở trong cơ thể tôi,” Dịch Anh Lãng cố ý quét một vòng trên mặt cô, sau đó dừng lại nhìn vào mắt cô, “Cảm thấy thế nào?”
Lê Úy suy nghĩ rồi nói: “Cũng ổn, chỉ là buổi sáng thì cương cứng ngóc đầu dậy, dù có ấn cũng không chịu nằm xuống.”
Vẻ mặt của Dịch Anh Lãng như muốn sụp đổ: “Cô ấn nó?”
“Có vấn đề gì sao?”
“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.