Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 11:




Chỗ tôi ở nằm ngay dưới gốc cây lớn nơi các đời chưởng môn của Bình Tâm Nhai trú ngụ. Rẽ hết chừng mười bảy mười tám khúc ngoặt rồi lại luồn trên lách dưới vài bận là tới hà. Nói ngắn gọn thì lộ trình là như vậy, có điều trên thực tế thì, nếu như là lần đầu tiên tới đây mà bạn không hề bị lạc thì chắc chắn rằng trên đời này không có con đường nào có thể khiến bạn bị lạc được đâu.
.
Bước chân của tôi nhẹ nhàng thoăn thoắt, tâm trạng cũng lâng lâng phiêu bồng. Nguyên nhân đầu tiên, đương nhiên chính là được đi tắm hồ nước nóng rồi, mà nguyên nhân thứ hai ấy à, rõ ràng là nhóc đệ tử đang lẽo đẽo sau lưng tôi đây… Bởi vì cầm trong tay nó chính là cái ghế của tôi.
“Xem, chúng ta đến rồi nè.” Tôi hăm hở chỉ về phía ngôi nhà của mình.
“Thầy nói thầy sống ở trong cái…” Điển Mặc đứng lại ngay cửa, chần chừ một lúc, “Con không dám chắc gọi cái xó xỉnh này là nhà, rốt cục là đang sỉ nhục cái danh từ ‘nhà’, hay thật ra là đang sỉ nhục cái động từ ‘gọi’ nữa đây.”
Bộ hai cái đó khác gì nhau sao? Tôi lườm nó một cái sắc lẻm, không ngờ nó ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, lật đật ngó quanh: “Sư phụ, thầy thấy cái ghế của thầy nên đặt ở đâu thì tốt?” Nó cố ý nhấn cho thiệt mạnh bốn chữ ‘cái ghế của thầy’, làm tôi nghe xong thì sướng phổng cả mũi.
“Con coi chỗ nào được thì cứ để đại đi.” Tôi vươn vai duỗi người, quan sát Điển Mặc lúng túng tìm một chỗ để đặt chân, rồi nghiến răng ken két, sau đó chật vật đào ra một cái lỗ giữa đống đồ tạp nham bị ném loạn xà ngầu ra đầy đất kia, cuối cùng mới cẩn thận đặt cái ghế vào đó. Nó ngước mặt lên nhìn tôi cười hớn hở, thái độ hết sức niềm nở: “Sư phụ, mời ngồi.”
Tôi cau có quở trách: “Con đúng là cái đứa không biết sắp xếp công việc cho hợp lý mà, lúc này là lúc nào rồi mà còn ngồi với nghỉ cơ chứ.”
“Thế ra sư phụ chuẩn bị bận việc gì à?” Khi nói ra câu đó nó lại cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bận việc’, cơ mà vừa bắt gặp ánh mắt của tôi liền vội cúi đầu tỏ vẻ vâng lời, tôi không rõ lắm ý nó là gì, nhưng tôi dám chắc một điều!
Đó là bọn trẻ thời nay ngu độn hết nói nổi luôn!
Đương nhiên là tôi phải chuẩn bị mọi thứ cho đâu vào đấy rồi! Suối nước nóng đang vẫy gọi tôi kia kìa!
“Điển Mặc, đưa thầy cái khăn lông, nhớ lấy cái nào dày dày đấy.”
“Điển Mặc, trà đá đâu? Bỏ vào rổ chưa hả?”
“Điển Mặc, quà vặt, coi chừng quà vặt đấy, đồ ăn của thầy sắp sửa rớt khỏi giỏ hết rồi kia kìa.”
“Điển Mặc, nhớ phải mang hai cái gối theo cho thầy đấy nhé, ở trong đó nóng như vậy thôi khỏi đem khăn đi, đem chiếu tre theo mới phải đạo.”
“Điển Mặc,…”
.
Tôi biếng nhác nằm dài ra giường, thảnh thơi chỉ tay năm ngón mặc cho Điển Mặc đang phải vất vả ngược xuôi không ngớt. Thường ngày mỗi khi ra đường toàn là đi tay không, làm cái vèo trong vòng ba giây là xong xuôi, tới hôm nay không cần phải tự thân vận động nữa, mới chợt nhận ra không ngờ có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị nha. Chưa kể là cứ nhìn hết một lượt khắp căn phòng này mà xem, nói thật với lòng mình thì, cũng chỉ có ba chữ ‘bẩn, bừa, bết’ may ra mới đủ để hình dung thôi. Quả thật là cần phải dọn dẹp lại một phen.
Tầm mắt tôi lại quay trở về với Điển Mặc còn đang bận túi bụi, dẫu cho nó có đang đưa lưng về phía tôi, cũng không khỏi khẽ run rẩy.
Thôi vậy, nói gì thì cậu nhỏ cũng đang là bệnh nhân, không nên bắt nó lao lực quá độ, kẻo lần sau khó mà sai bảo tiếp được. Có điều bị tôi hành cho lên bờ xuống ruộng nãy giờ mà vẫn không buông một lời oán thán, thằng nhỏ này cũng thật là tốt tính đó. Mới rồi nó chỉ nói có một câu mà chọc cho hai anh em Vân Trâm Vân Thoa quay sang gà nhà cắn nhau, lẽ nào chỉ là ảo giác của tôi thôi?
Đang mãi nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện Điển Mặc đã nghỉ tay, hiện đang đứng ở cạnh cửa ra vào nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lưu luyến nấn ná trên ghế, rồi nói: “Sao vậy, gặp trở ngại gì à?”
“Vâng ạ, thưa thầy, đệ tử không tự quyết định được.”
Mọi người cứ dòm thằng nhỏ này coi, nói chuyện nghe ngọt lọt tới tận xương hà, tôi gật đầu ngay: “Sao, nói đi.”
“Sư phụ, là vầy, đồ đạc con đều đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ còn sót một món hơi bị cồng kềnh nên rất khó mà mang theo được.”
Bắt thầy mi xách đồ hả, miễn đi nghe con: “Mang không được thì thôi khỏi mang.”
“E là không được đâu ạ.” Điển Mặc tỏ vẻ khó xử, “Một mình con không tự chà lưng cho mình được.”
.
Té ra cái thứ cồng kềnh mà nó ám chỉ chính là tôi.
Muốn ta đứng dậy đi thì huỵch toẹt ra phứt đi, lại còn bày đặt vòng vo tam quốc, tôi trừng mắt nhìn nó: “Đi nào, vi sư đây sẽ lập tức chữa trị cho con, đệ tử cưng của ta.”
“Làm phiền sư phụ.” Cậu nhỏ nở nụ cười, đầu tuy cúi thấp nhưng cả người vẫn đứng thẳng.
Tôi cũng nở nụ cười mãn nguyện, được chợp mắt giữa suối nước nóng đó nha, nghĩ thôi đã thấy sướng mê tơi rồi: “Xách đồ lên, mình đi thôi.”
“Không hiểu rốt cục là con đi trị thương hay là thầy đi nghỉ dưỡng nữa.” Đưa mắt về phía đống dụng cụ tắm chất đầy đất, Điển Mặc làu bàu trong miệng, tôi liếc xéo nó một cái, cu cậu liền cắm đầu cắm cổ lụm rổ xách giỏ đeo sọt lên, lót tót chạy theo tôi.
.
.
.
Vu Kính nói cái hang động ngầm ấy chịu khó tìm cái một là ra hà, tôi xuống dưới chân núi đi thêm một lát, hỏi thăm chút đỉnh là ra ngay vị trí đại khái của nó. Cơ mà hai gã đạo sĩ bị tôi hỏi trúng tuy rằng rất nhiệt tình mà chỉ dẫn, song lại cứ nhìn lom lom về phía đống đồ sau lưng Điển Mặc bằng ánh mắt hiếu kì, thì cũng có gì đâu, đống khăn bông áo khoác tắm này nọ của tôi ấy mà.
“Tôi đi tắm suối nước nóng.” Tôi hí hửng giải thích với họ.
Vừa nghe xong thì trông bọn họ cứ như mới gặp quỷ ấy, cấp tốc vái chào rồi lủi đi ngay, một trong hai lại còn lầm bầm trong miệng: “Nơi này là núi Bình Tâm, nơi này là núi Bình Tâm.” Trong khi tên còn lại thì không ngừng ra rả niệm: “Gặp ma cũng đừng lấy lạ, rồi ma sẽ tự biến xa.”
Rõ là hai tên quái thai mà…
.
.
Đành rằng đường đi rất dễ tìm, cơ mà để thấy được cái cửa hang cũng phải tốn không ít thời gian. Tại vì nó bị vùi lấp trong một bãi rác, nếu không nhờ nhìn thấy hai chữ ‘Nước sôi’ được khắc trên vách đá, có khi tôi tìm cả đời cũng chẳng ra được đâu. Tôi nhịn không được lớn tiếng rủa thầm trong bụng, là kẻ nào vứt rác bừa bãi vậy không biết, đã thế lại còn tích tụ thành cả bãi khổng lồ thế này đây, thiệt là ăn ở thất đức quá mà.
Hơn nữa rành rành là suối nước nóng cớ sao lại đi lấy tên là ‘Nước sôi’ vậy kìa, kì cục ghê nơi, lý ra thì phải đặt mấy cái tên nghe mỹ miều một tí kiểu như ‘hồ Sóng Ngọc’ chứ nhỉ?
Có điều khoan hãy nhắc tới chuyện này đã, dòm cái lối ra vào bị bịt kín thế này mà thấy phát nản luôn hà. Nếu bây giờ mà sai Điển Mặc đi xếp cái đống hổ lốn này cho gọn gàng lại, chỉ e tới tối không biết xong chưa nữa, kiểu đó thì còn tắm táp thế quái nào được.
Haizz, ước gì cái đống rác này tự biết bay đi thì đỡ biết chừng nào! Lòng vừa ước ao, đống rác trước mắt bất chợt tự động bay hết ra chỗ khác hệt như trong suy nghĩ của tôi luôn, nghe tiếng chúng nó rơi xuống mặt đất ‘lộp bộp’ không dứt sao mà đã tai ghê.
Tôi hoài nghi nhìn về phía Điển Mặc đang đứng sau lưng, trên mặt cậu nhỏ ngập tràn vẻ sùng bái: “Sư phụ pháp lực cao cường thật, đệ tử có phúc ba đời mới may mắn được chiêm ngưỡng.”
Do mình làm thiệt sao?
Tôi xoay người lại, tầm mắt vừa đáp xuống chỗ tảng đá chỉ lộ có một mảng tí xíu ra trên mặt đất, dựa theo kinh nghiệm của bản thân, đại bộ phận tảng đá này hẳn là vẫn còn bị chôn dưới đất, chỉ với sức của một người tuyệt đối sẽ không nhấc lên được.
Cứ thử một lần xem sao!
Tôi nhìn về phía nó, tập trung toàn bộ suy nghĩ, không ngờ mặt đất quả thật bắt đầu rung lên ầm ầm, kế đó mặt đất dần nứt toác ra, tảng đá lớn nọ ‘đùng’ một tiếng vọt ra khỏi lòng đất, bay cái vèo theo đường nhìn của tôi, vẽ ra trên không trung một vòng cung đen tuyền, tiếp nữa trong phạm vi tầm nhìn của tôi chỉ thấy nó ngày một thu nhỏ dần, rồi cuối cùng mất hút nơi đằng xa luôn.
“Con nói thử coi, rốt cục thì tảng đá đó bay đi đâu vậy?” Ánh mắt tôi vẫn cố định tại nơi bầu trời trống không, ngỡ ngàng cất tiếng hỏi.
“Đệ tử không rõ lắm. “ – Điển Mặc mỉm cười trả lời – “Chứ ban nãy sư phụ tính cho nó bay đi đâu?”
“Bay tới nhà của Vu Kính.” Tôi ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo hướng nó biến mất.
“Sư phụ này, chứng mù đường của thầy nên sớm chữa trị đi thôi.” Điển Mặc cung kính đáp.
Thế thì cái tảng đá nọ…
Không ngờ trong lúc vô tình lại tạo ra thêm một mỏm núi đá ở đâu đó ngoài kia…
Vậy ra, có vẻ như vụ này do tôi gây nên thật… Thế này còn không phải chính là ‘pháp lực’ mà thường ngày mọi người vẫn hay kháo nhau đấy sao?
Theo lẽ thường thì pháp lực chẳng phải rất khó nắm bắt hay sao? Các sư huynh đều nói cho dù có tài năng thiên bẩm thì cũng cần ít nhất vài chục năm tu luyện, thế quái nào mà một thằng sống trên núi Bình Tâm chưa đến mười năm, trong đó phần lớn thời gian đều chỉ dành để ngủ và ngáy như tôi đây, lại làm chủ được thứ gọi là pháp lực ấy nhỉ?
Mà lạ cái nữa là, loại sức mạnh này có vẻ như không hề tầm thường chút nào. Trong thân thể tôi lúc này, dường như đang có một luồng nhiệt nóng dịch chuyển âm ỉ, xuyên qua cả lục phủ ngũ tạng, làm cho tôi thư thái cả người. Quả thực cứ như thể mới rồi trong lúc vận dụng sức mạnh tâm linh, cũng đồng thời đã mở ra một thứ gì đó… Chuyện này, chuyện này đến tột cùng là như thế nào ấy nhỉ? Quá trình đắc đạo sao có thể chỉ đơn giản như vậy chứ? Thế thì thật đáng thương cho những kẻ tu luyện cả đời mà vẫn không đắc được đạo rồi. Đúng là không thể hiểu nổi mà.
Thôi bỏ đi, vẫn một câu châm ngôn ấy, việc không thể hiểu được ấy là do tự nó không muốn để người ta hiểu thôi.
Dù sao thì cửa động cũng đã nhanh chóng được thanh lý sạch sẽ, lúc này tôi mới phát hiện ngay cạnh hai chữ bự ình kia còn có thêm một hàng chữ tiểu triện (một kiểu chữ Hán do Tần Thuỷ Hoàng thống nhất từ các loại chữ trước đó, về sau được dùng nhiều trong thư pháp, con dấu…) ghi rằng: “Vào một tháng nọ trong năm nào đó, Chưởng môn đời thứ nhất của Bình Tâm Nhai là Hề Đao, đã khám phá ra nơi này, liền lấy tên là ‘Nước Sôi’.”
Té ra đây cái hang này là phát kiến địa lý của vị thủ lĩnh đời đầu sao, có điều cái ông này chắc là chưa bao giờ nghiên cứu nghệ thuật đặt tên rồi đây, “Nước Sôi” ư, đó mà cũng dùng làm tên của suối nước nóng được sao? Chi bằng lấy đó làm khẩu hiệu của nhà ăn Bình Tâm Nhai còn hợp hơn. Cơ mà từ tận thời của chưởng môn đời đầu lận à, coi mòi cũng cách nay một khoảng xưa lắc xưa lơ gì rồi, thảo nào mà nơi này lại trở thành bãi phế thải như vầy. Tôi lại không khỏi âm thầm nguyền rủa bọn người Bình Tâm Nhai không biết quý trọng bảo vật gì hết, thôi kệ đi, tụi nó không cần thì mình cần.
.
Vừa vào bên trong được mấy bước, tôi tần ngần một lát lại quay trở ra, lục lọi trong cái sọt sau lưng Điển Mặc lôi ra được một con dao găm, khắc tiếp vào sau hàng chữ tiểu triện trên vách đá nọ mấy chữ nữa: “Danh lam thắng cảnh, nghiêm cấm xả rác bừa bãi.”
Khắc xong, tôi lại đứng trầm trồ ngắm nghía bút tích của bản thân một phen, sau đó mới mãn nguyện đem con dao trả lại cho Điển Mặc.
Điển Mặc cười cười, cũng đi qua đó khắc thêm mấy chữ, tôi chăm chú theo dõi nó, thấy ghi là “Chữ như gà bới, nghiêm cấm viết vẽ lung tung.”
Tôi bật cười: “Giỏi lắm, đồ đệ của ta, vẫn là con biết suy nghĩ chu toàn.”
Điển Mặc hơi khom người đáp: “Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi, sư phụ quá khen rồi.”
|Hết chương 10|


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.