Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 9:




Đành rằng nhờ có tấm chiếu tre của Vu Kính mà thể lực của tôi đã phục hồi không ít, song suy cho cùng vẫn chưa đủ để gọi là khoẻ mạnh được. Trải qua một trận lên bờ xuống ruộng, cơ bắp trở nên quá tải, lại thêm tinh thần chỉ vừa được thả lỏng chút đỉnh, đâm ra mấy vết thương do đôi huynh muội kia đá qua đá lại gây nên lại bắt đầu tái phát, hành cho cả người tôi ê ẩm.
Dòm cái mặt đen thùi của Điển Mặc, căn bản là không thể nhận ra được vẻ mặt của cậu nhỏ, chỉ thấy cậu ta khẽ ngập ngừng một lát, tựa hồ như đang cân nhắc gì đó, rồi sau mới đi sang bên kia xách cái ghế về đây.
Ngoan ghê ta ơi!
.
Tôi cười rạng rỡ tỏ ý khen ngợi cậu ta, sau đó thả người nằm bẹp ra ghế.
Phù… Ghế thân yêu của ta, mạng sống của ta!
Đương khi tôi vừa chợp mắt được một lúc, đang lim dim sắp ngủ thì bên tai chợt nghe tiếng Điển Mặc gọi to “Sư phụ!”, làm hết hồn à bây! Ngơ ngác nhìn xung quanh, mới phát hiện mọi người đã bỏ về gần hết rồi.
Thậm chí ngay đến hai anh em Vân Thoa, Vân Trâm vốn đuối không thua gì tôi cũng đã đi mất biệt rồi. Cả đại sảnh trống hơ trông hoác, chỉ còn lại vọn vẹn có ba đứa là tôi, Điển Mặc cùng với Vu Kính mà thôi.
Nhận ra ánh mắt của tôi cứ không ngừng dời tới dời lui giữa hai người, Vu Kính mới dẹp cái bản mặt toe toét qua một bên, thay vào đó là nét mặt nghiêm nghị: “Sư đệ à, bắt đầu từ hôm nay, cậu đã chính thức thu nhận Điển Mặc làm đệ tử chân truyền của mình rồi, xét ra thì trong phái Bình Tâm Nhai chúng ta, cậu chính là người đầu tiên nhận đồ đệ đó nha.”
Vừa đúng lúc tôi có một rổ thắc mắc to đùng đang không biết hỏi ai, nay anh lại tự động mở lời trước, ngu gì mà không tranh thủ cơ hội.
“Sư huynh… À, chưởng môn sư huynh, thế thì, sư phụ đâu rồi?” Trước nhất là phải làm cho rõ vụ này cái đã.
Vu Kính thở dài: “Cậu còn nhớ vụ thất nhật kiếp nạn không?”
Quên sao được cơ chứ, mọi phiền toái đều phát sinh từ lúc đó cả còn gì.
Vu Kính một mạch kể lại, hoá ra vào ngày hôm ấy những người còn ở lại trên núi Bình Tâm cũng chỉ có mỗi tôi và Vu Kính mà thôi. Sau đó chỉ kể lấp lửng về việc hắn đã nghĩ ra được vài biện pháp để ngăn chặn sự xâm nhập của lũ yêu ma, nhưng mà bởi vì một số nguyên nhân, thành ra không thể lập tức quay về được, sau này khi rốt cục cũng trở lại được, lại bởi vì một số lý do khác nữa, mà dắt theo cả nhóc con Điển Mặc đây trở về chung.
Lời cuối cùng vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng Điển Mặc hầm hừ, rất khẽ, song vẫn lọt được vào tai tôi một cách rõ ràng.
Không giấu gì mấy vị, ngay đến tôi cũng muốn hừ giọng khinh miệt nữa là, giải thích cái kiểu như hắn, chẳng thà cứ phán gọn một câu “Vì vài lý do mà mọi chuyện trở nên như vậy” cho rồi.
Hơn nữa Vu Kính hình như càng nói lại càng lạc đề thì phải, tôi thật sự là nhịn hết nổi mới đành cắt ngang lời hắn: “Tôi hỏi nè, sư phụ đâu rồi?”
Vu Kính thở dài mà đáp: “Haiz, điều thứ tám trong môn quy của Bình Tâm Nhai quy định, nếu môn phái gặp phải biến cố lớn, chưởng môn không được phép tự tiện bỏ trốn. Trong đó ‘tự tiện bỏ trốn’ được định nghĩa là, chỉ cần còn ít nhất hai đệ tử tình nguyện ở lại, thì chưởng môn dứt khoát không được rời đi.”
“Thế nhưng lúc đó chẳng phải chỉ có mình huynh ở lại thôi sao?” Tôi tò mò hỏi lại.
Vu Kính cười nhạt: “Thiệt tình, nào giờ chưa từng thấy qua ai không tự xem mình là người như cậu luôn đó!”
Đến Điển Mặc thân là đệ tử của tôi mà cũng gật đầu đế thêm một câu: “Thế giới bao la, chuyện lạ không hiếm.”
Kì thực ngay đến tôi cũng thấy khó tin cơ mà, tại làm sao mà cảm giác tồn tại của tôi lại mờ nhạt đến độ ngay cả chính mình mà cũng lãng quên cho bằng được nhỉ?
Vu Kính lại tiếp tục: “Cho nên mới nói, sư phụ lúc đó hớn ha hớn hở vứt ngay cái tín vật chưởng môn lại cho tôi, xong liền cao chạy xa bay.” Anh chàng cố nén một tiếng thở dài não nề, mấy lần tính mở miệng, nhưng rồi lại chẳng nói thêm tiếng nào.
Nhìn không ra anh vẫn còn có chút cảm tình với sư phụ đó nha, tôi âm thầm suy đoán, lời nói ra ngữ khí cũng hoà hoãn hơn: “Ý của anh là…”
Điển Mặc bỗng tóm chặt lấy tay tôi từ đằng sau, nói leo một câu: “Ý anh ta muốn nói, công nhận ông già đó chuồn cũng lẹ ghê.”
*Nghẹn họng*
.
.
Thôi được rồi, tạm gác chuyện về sư phụ qua một bên đi, nhưng còn Điển Mặc thì sao? Thứ do Vu Kính dẫn về, theo lý thì chắc cũng chả phải hạng tốt lành gì rồi. Chẳng qua thấy cậu ta toàn thân đen nhẻm thế kia, vô tình lại khơi dậy lòng thương hại ở nơi tôi, tôi đắn đo trong lòng, chỉ cần cậu ta là con người, thì việc có một đứa đệ tử làm chân sai vặt cũng không đến nỗi tồi. Có điều vẫn phải hỏi trước cho chắc ăn.
“Thế,” Tôi hất cằm về phía Điển Mặc, “Tên này có thật là người không?”
Vừa dứt lời, đã thấy Vu Kính bưng miệng cười ha hả, mà Điển Mặc cũng chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi, một lúc sau, mới nói: “Lối nói chuyện trực tiếp gãy gọn của thầy thật không tầm thường chút nào.”
Khi Điển Mặc nói chuyện, hàm răng trắng hếu của cậu ta nổi bật lên trên nước da đen đúa, trông thật kinh dị. Thị giác bị chấn động mạnh khiến tôi không chỉ không buồn để tâm tới ý tứ sâu xa trong lời thằng bé, mà còn gật đầu phụ hoạ theo.
.
Vu Kính đi về ghế chưởng môn ngồi xuống, sợi dây chuyền cẩm thạch dành riêng cho chưởng môn kia hoá ra lại hợp với hắn vô cùng, tôi ngầm đánh giá, phải mà khi hắn ta kế thừa lại cái chức chưởng môn, ngoài sợi dây chuyền này ra, cũng kế thừa luôn cái truyền thống mặc quần bí ngô nữa thì sẽ buồn cười biết bao nhiêu, chỉ tiếc thay.
Vu Kính tủm tỉm cười nhìn tôi, lại nói tiếp: “Vốn dĩ tôi cho rằng với cái tượng mạo của Điển Mặc cùng với những gì đã giới thiệu về cậu nhỏ trước đó, thì trên ngọn núi Bình Tâm nơi trước giờ vẫn luôn quán triệt cái tư tưởng chỉ mặt đặt tên với lại chuyên môn ở ác này, tuyệt đối sẽ không ai thèm xung phong đảm nhiệm vai trò sư phụ của nó đâu, cho nên tôi mới nảy sinh ý định là sẽ nhận nó làm đệ tử của mình. Xui xẻo làm sao lại gặp cậu dè ngay đúng lúc đó không thèm nghe cho kĩ càng đã chạy tới xung phong nhận việc rồi,” Vu Kính tiếc hùi hụi thở dài một hơi, “Nhưng mà không sao, như thế này cũng thú vị chẳng kém.”
Tôi vừa nghe đến đó thì trong lòng tha thiết hi vọng anh chàng hãy tiếp tục kiên định với dự tính ban đầu đi, có điều trông đến cái bản mặt cười gian như cáo của anh ta, tôi đành dẹp ngay cái suy nghĩ đó. Ai da, ai thế nào không biết chứ riêng tôi chả thấy có chỗ nào thú vị cả, quay đầu ra sau ngó Điển Mặc một cái, lại âm thầm trút tiếng thở dài.
“Mà nè, một khi cậu đã làm sư phụ của cậu ta, thì có chuyện này tôi phải dặn trước với cậu.” Vu Kính chậm rãi nói, “Điển Mặc bị trúng một loại yêu độc, mỗi khi phát tác đều đau đớn tột độ sống không bằng chết. Với tư cách là sư phụ của cậu ta, cậu có trách nhiệm phải cứu vớt đồ đệ của mình.”
“Cứu cậu ta khỏi cảnh sống không bằng chết ư? Lẽ nào anh muốn tôi vào lúc độc tính phát tác liền cho cậu ta một nhát về miền cực lạc luôn? Vậy tôi xin nói trước điều này, giết thì không phải không thể, nhưng tôi tuyệt đối không lãnh trách nhiệm mai táng đâu nha.” Tôi nhích mông đổi kiểu ngồi cho thoải mái.
Vừa nói xong câu đó, tôi bỗng cảm thấy sau lưng có luồng gió rét thổi qua, làm tôi nổi hết cả da gà hà, không khỏi buột miệng than thở: “Cả cái phái Bình Tâm Nhai lớn mạnh là thế mà chẳng có lấy một người biết lịch sự khép cửa lại sau khi ra ngoài nữa,” Lại ngoảnh đầu sang, “Điển Mặc…”
Ngay khi vừa nhìn thấy cậu nhỏ, không rõ có phải do ảo giác hay không, dường như cái mặt của Điển Mặc lúc này còn đen hơn ban nãy nữa.
Chẳng qua nào giờ mượn danh sư phụ để ra oai riết đâm nghiện rồi, bèn vô tư mở miệng sai bảo: “Điển Mặc, đi ra đóng cửa lại cho thầy nào. Còn nữa nha, trong ngoài tổng cộng hai mươi bảy cánh cửa sổ đều phải đóng hết toàn bộ đấy nhé.”
Điển Mặc chần chừ một chốc mới chịu đi làm.
Nhìn theo bóng cậu nhỏ bỏ đi, Vu Kính đột nhiên nghiêm túc nói với tôi: “Độc chất trong người Điển Mặc rất đáng sợ, hiện tại tuy rằng có thể dùng bảo ngọc để trấn áp, song năng lực của bảo ngọc cũng có hạn, không thể loại trừ tận gốc được, biện pháp duy nhất là phải để cho chất độc phát tác hết ra ngoài. Sau khi chuẩn bị kĩ lưỡng, cậu hãy tháo mảnh ngọc đó xuống khỏi người cậu ta, khi độc tính bắt đầu phát tác, đầu tiên sẽ có triệu chứng như trúng hàn độc, thân thể cậu nhóc sẽ như đang ở trong hầm băng, cho dù đang là giữa hè vẫn có thể đóng băng dễ như chơi, dòm vui lắm nhé!” Anh chàng bị tôi lườm một cái mới vờ ho khan rồi nói tiếp: “Sau khi hàn độc giày vò cậu ta đủ tám mươi mốt ngày, tiếp theo sẽ đến phiên nhiệt độc, khi nó xảy đến cậu ta sẽ như đang ở trong hoả ngục, băng đá chạm vào liền tan chảy thành nước, toàn bộ quá trình cũng kéo dài đúng tám mươi mốt ngày, cứ thế tái đi tái lại vĩnh viễn không dứt.”
“Một đứa nhỏ như nó sao có thể mang trong mình một chất kịch độc như vậy được chứ, Vu Kính… Phải chăng chính anh đã…” Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hiềm nghi.
Vu Kính đáp trả lại tôi bằng ánh nhìn hết sức vô tội, hay đúng hơn là vô cùng tiếc nuối mà rằng: “Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi cả, là tự nhóc đó chuốc lấy thôi.”
“Ủa mà, rốt cuộc thì anh muốn tôi làm gì để giúp cậu ta?” Cái câu chỉ lo giết chứ không lo chôn ban nãy chẳng qua là giỡn chút cho vui vậy thôi, kì thực tôi thuộc tuýp người hài hước rất hay nói đùa, thế nhưng lại chẳng ai chịu tin rằng tôi đang đùa cả, thành ra mới nảy sinh cái lời đồn rằng tôi rất thâm trầm bí ẩn đó. Cũng xin thú thật luôn là, trong lý lịch của tôi phần tiền án sát sanh cũng chỉ điền vào duy nhất một nạn nhân là con gà mái ở nhà bà goá thôi hà, chứ còn những sinh vật có hình thể lớn hơn con gà ấy thì tôi chưa từng xuống tay qua, huống hồ chi là kêu tôi đi giết người.
Vu Kính đột nhiên đổi chủ đề: “Sư đệ này, cậu có từng nghe qua về suối nước nóng chưa?”
“Có chứ.” Kì quặc, sao tự nhiên lại hỏi cái này làm chi.
“Suối nước nóng có tác dụng rất tốt trong việc trị liệu đấy, có thể trị không ít chứng bệnh đâu, nghe nói dùng để chữa các chứng mất ngủ này nọ cũng rất hiệu nghiệm, hơn nữa nếu có thể vừa ngâm mình trong suối nước nóng vừa đánh một giấc, được thế thì còn gì bằng.”
Lòng tôi khấp khởi mong chờ…
Vu Kính chớp thời cơ đưa ngay cho tôi một cái bình sứ xanh ngọc: “Đây là thuốc giải yêu độc, đầu tiên cậu hãy cho sữa bò, bột mì, dầu ô liu và trứng gà vào trong một cái tô, sau đó trộn lên cho đặc kẹo lại thành thuốc mỡ, tiếp đó cho thêm một lượng vừa đủ thuốc giải này vào khuấy cho đến khi hỗn hợp chuyển sang màu đỏ tươi là được! Mỗi ngày giúp cậu ta bôi lên người, sau đó đưa cậu ta đến cái hang động ngầm trên núi Bình Tâm, nơi đó có một suối nước nóng thiên nhiên, bao giờ độc tính phát tác hãy để cậu ta vào đó ngâm mình. Trong lúc ngâm phải chú ý để mắt trông chừng, hễ mà màu thuốc nhạt đi nhất định phải thoa bồi vào, mỗi ngày đều phải ngầm mình liên tục năm canh giờ. Hãy nhớ là, một khi đã bắt đầu xức thuốc, thì nhất thiết phải duy trì đều đặn mỗi ngày không được gián đoạn, bằng không đừng hỏi tại sao sinh mệnh của cậu ta lại chấm dứt trong tay cậu!”
“Vậy cũng tức là, ngày nào tôi cũng phải có mặt ở suối nước nóng trong hang động ngầm để thoa thuốc, đốc thúc thằng bé ngâm mình hay sao?”
“Làm phiền sư đệ rồi.” Vu Kính tỏ vẻ khách khí.
Tôi ngoác mồm cười đầy độ lượng: “Có gì đâu mà phiền, đã làm sư phụ của người ta, tất phải chịu trách trách nhiệm với người ta, chuyện này cứ để một tay tôi lo cho!!!”
Vu Kính mỉm cười: “Sư đệ quả thật rất có phong phạm của một người thầy đó nha.”
.
.
Mọi chuyện đã được an bài như thế đó.
Về sau, về sau có hai việc đáng để nhắc tới.
Chuyện thứ nhất chính là, tôi sau đó đã phát hiện cái suối nước nóng mà Vu Kính đề cập tới kia, nước trong đó đủ nóng để luộc trứng luôn cơ, ngoại trừ nhóc Điển Mặc đang bị hàn độc phát tác kia ra thì chả ai đủ can đảm nhảy xuống đó tắm đâu! Lời Vu Kính nói từ đầu chí cuối hoàn toàn là bịa đặt! Nếu không phải tại tôi bị mờ mắt trước cái thông tin suối nước nóng có tác dụng rất tốt đối với giấc ngủ, đến mức đắm chìm trong cái viễn cảnh tươi đẹp ‘có thể vừa ngâm mình trong làn nước ấm vừa đánh một giấc say sưa’ do hắn vẽ ra ấy, thì tôi đã chẳng dại gì mà gánh nợ vào thân thế này!
Chẳng qua khi ấy tôi còn chưa biết gì, nên mới…
Ngoài ra còn có một chuyện đáng nói khác, ấy chính là về cái phương thuốc mà tôi đã điều chế theo lời dặn của Vu Kính, ngày ngày tôi đều tỉ mẩn bôi cái mớ hổ lốn làm từ sữa bò trộn với bột mì, dầu ô liu lẫn trứng gà lên người Điển Mặc, để rồi bị vô số nhân sĩ trên Bình Tâm Nhai lấy đó làm trò cười. Thế rồi một ngày nọ, Điển Mặc bỗng dưng trút bỏ toàn bộ lớp vỏ ngoài đen sì, để lộ ra làn da mịn màng nghe đâu là bẩm sinh vốn có của cậu ta, khiến cho chúng nhân Bình Tâm Nhai được một phen mở mang tầm mắt, tiếp đó hàng chục nữ đệ tử liền lũ lượt học theo, đua nhau bắt chước, gây nên hậu quả hết sức nặng nề, những mặt hàng như sữa bò, dầu ô liu cùng trứng gà được bày bán trong nhà ăn của Bình Tâm Nhai đều liên tục treo biển hết hàng, nghe đâu còn có chuyện lố bịch hơn nữa cơ, rằng có người đặt tên cho hỗn hợp đó là mặt nạ đắp mặt, đến tận bây giờ vẫn được người người tin dùng . Đã có lúc tôi thật sự cảm thấy kì lạ, đám người này vốn không trúng độc, mắc mớ gì phải mù quáng noi theo cái kiểu hành xác này chi không biết nữa?!
|Hết chương 8


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.