Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 13: Tìm người không gặp




Doãn Chí Đằng đi quẹo vào một khúc cua, hiện ra trước mắt là cổng sau của Sở giáo dục Thành phố S.
Cô gái tóc ngắn đang đứng bên trái cổng, đầu cứ quay qua lại, như đang ngóng chờ ai đó. Anh nhớ là cô gái này đã đi chung với người anh cần tìm nên bước nhanh đến trước mặt cô gái ấy.
“Xin lỗi...” Doãn Chí Đằng bước đến cạnh cô gái nhưng lại thấy mình quá đường đột, phân vân từ ngữ trong đầu để bắt đầu câu nói.
Cô gái tóc ngắn mở to mắt, ngờ ngệch ra mấy giây, sau đó mới lắp bắp nói: “Anh là tiền bối Doãn?”
“Tiền bối Doãn?” Doãn Chí Đằng ngạc nhiên với danh xưng này, hỏi lại.
Tới cô gái ngượng ngùng, khịt khịt mũi, mặt đã đỏ lự: “A... em xin lỗi đã xưng hô như thế. Tại vì, tại vì đối với những người muốn học ngành Luật như tụi em, anh chính là tấm gương để học tập, theo đuổi. Nên... xưng anh là tiền bối chắc không phiền chứ?”
Nhìn đến Doãn Chí Đằng cau mày lại, không hiểu mô tê gì. Cô gái hấp tấp giải thích: “Anh, anh ở Đại học S rất nổi tiếng! Năm trước còn đoạt giải quán quân cuộc thi hùng biện toàn Thành phố nên... nên ở trường học của tụi em luôn khen anh tuổi trẻ tài cao. Mấy hôm trước, anh còn làm ban giám khảo chấm thi ở trường cuộc thi hùng biện nữa... à, em đã có đến xem... em xin lỗi...” cô gái đang muốn giải thích nhưng lời lẽ càng lúc càng tỏ ra sự mến mộ đối với Doãn Chí Đằng, cô xấu hổ ấp úng không nói nổi nữa.
“À, cám ơn em đã khen.” Mở lời cám ơn, Doãn Chí Đằng mỉm cười.
“Vâng...” cô gái nhìn thấy nụ cười của Doãn Chí Đằng càng thêm phần xấu hổ.
“Anh tìm em?” Một lúc lâu, cô mới nhớ rằng Doãn Chí Đằng bỗng dưng chạy đến đây, còn mở lời cùng cô.
Gật đầu, Doãn Chí Đằng ưu nhã cười lịch thiệp xong mở lời hỏi: “Cô gái tóc đen dài váy hồng lúc nãy đi cùng em...” lại ngập ngừng mấy giây: “... cô ấy đâu rồi?”
Đôi mắt cô gái nhìn anh nghi hoặc, xong cũng trả lời: “Anh hỏi Hạ An đúng không? Bạn ấy vừa vào phòng vệ sinh nữ rồi. Anh đợi một tí bạn ấy ra ngay.”
“Ồh.” Doãn Chí Đằng vui vẻ trong lòng. Bây giờ thì anh đã biết tên cô ấy rồi, Hạ An. Anh lẩm bẩm trong miệng tên Hạ An.
Anh không ngờ mình và cô lại có duyên đến thế, nay lại gặp ở Sở giáo dục, có nghĩa cô cũng đại diện trường nữ sinh Đồng Hoa đi thi.
Miệng không khỏi vươn nụ cười ấm áp, anh thật sự muốn quan tâm đến mối quan hệ giữa anh và cô nhiều hơn.
Quên mất cả Mùa Hạ An Lành luôn đợi chờ anh trên mạng...
Điện thoại trong túi quần bỗng reo, Doãn Chí Đằng nhìn cô gái cười rồi bước que bên kia cổng nói chuyện.
“Tớ nghe.” Anh mở lời.
“Cậu qua bên quán đối diện Sở giáo dục nhanh đi, mình không chắc trụ nổi bao lâu nữa.” Dực Thanh giọng có vẻ gấp.
“Là sao?”
“Ba cậu đang ngồi trong quán! Tớ hiểu là sự ngẫu nhiên này quá bất bình thường rồi đấy!” Cậu ta hét xong câu nói liền tắt di động luôn.
Doãn Chí Đằng nghe lỗ tai lùng bùng. Ba cậu tại sao lại có mặt ở đây? Không lẽ hiệu trưởng Chu cho ông biết anh đang thi ở đây sao?
Dực Thanh không phải sợ ba cậu, mà là rất rất sợ ba cậu. Điển hình, khi đến nhà cậu chơi sẽ hỏi kỹ càng xem ba cậu có công việc, hội nghị gì gì hay không, có ở lại đêm hay không? Nếu không có mới thở phào nhẹ nhõm mà đến.
Doãn Chí Đằng đành phải viện lý do không đợi Hạ An nữa, đành chào cô gái tóc ngắn một câu rồi chạy đi mất.
Anh đi chưa được bao lâu thì trong góc khuất Hạ An đi ra, cô vừa dùng khăn giấy lau tay rồi ném vào sọt gần đấy. Thấy người bạn mình cứ nhìn mãi một chỗ cố định, liền vỗ vai cười cười hỏi: “Bối Sam, cậu nhìn gì vậy?”
Bối Sam bây giờ mới giật mình tỉnh khỏi mộng. Cô liếc nhìn bạn mình không khỏi phấn khởi: “Tiểu An, cậu nói xem mình mới vừa gặp ai?”
“Gặp ai?” Hạ An chớp chớp mắt.
“Tiền bối Doãn, chính là tiền bối Doãn đấy!” Bối Sam nói giống như hét, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Hạ An cũng gật gù cười, làm sao cô không biết Doãn Chí Đằng là ai cơ chứ. Lúc vừa bước khỏi phòng thi, cô cũng đã nhìn thấy anh phía bên kia lầu, đứng dựa vào tường đôi mắt chăm chú nhìn người bạn đang nói, đôi khi lại mỉm cười và tiếp lời vài câu. Hình như họ đang thảo luận vấn đề gì đó rất thú vị, chốc chốc lại cười vang mấy tiếng, thật vui vẻ.
Doãn Chí Đằng là nhân tài của Đại học S. Dù Đại học S mỗi năm sản sinh ra nhiều nhân tài trong nhiều lĩnh vực khác nhau đi chăng nữa, thì Doãn Chí Đằng vẫn được biết đến nhiều hơn. Khoa Luật khô khan có anh trở nên đông đúc học viên năm nhất đăng ký, họ xem anh như là điểm đích để phấn đấu, cũng như Bối Sam bạn của cô vậy.
Doãn Chí Đằng được biết đến nhờ tính cách ôn hoà, thuộc nhóm Con ông cháu cha, gia thế uy quyền cả hiệu trưởng trường cũng phải nể gia đình anh mấy phần. Anh không khó gần, tỏ ra ngạo mạn, tính cách luôn ôn hoà, ai cần gì thì giúp nấy, không lời than trách. Năm đầu tiên vào trường anh đã thi xong Tiếng Anh cấp 6 dễ dàng, năm hai đã chiến thắng Hội thi hùng biện trước con mắt ngưỡng mộ của các đàn anh, đàn chị trong trường. Bây giờ lại đại diện cho Đại học S đi thi sinh viên giỏi toàn khu vực cùng với bốn trường đại học có tiếng khác.
Hạ An chỉ nghe được như thế này qua lời kể vanh vách như người trong cuộc của Bối Sam. Thế nên trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ Doãn Chí Đằng, hôm nay lại được gặp mặt dù chỉ đứng xa thấy, cô vẫn tràn đầy vui vẻ giống Bối Sam vậy.
“À! Tiền bối Doãn... anh ấy tìm cậu đấy Tiểu An!” Tỉnh mơ mộng, Bối Sam mới nhớ được Doãn Chí Đằng đã hỏi về Hạ An.
Hạ An bất ngờ, mở miệng hỏi lại: “Tìm mình ư?” Thật lạ, tìm cô làm gì? Cô và anh có bao giờ nói chuyện hay đã gặp mặt cùng nhau đâu...
...nhưng tim vẫn đánh trống thùng thùng.
“Nhưng có việc đi mất rồi.” Bối Sam bĩu môi, nét thất vọng lướt qua con ngươi.
Hạ An à một tiếng, cười cười vỗ vai an ủi bạn mình dù mình là người được tìm. “Mình đi ăn KFC nhé?” cô xoa xoa bụng “Tớ đói rồi.’’
Nhắc đến ăn Bối Sam không ngần ngại đồng ý liền. Hai người sánh vai bắt taxi đến cửa hàng KFC.
Lúc Doãn Chí Đằng bước vào quán ăn đã thấy ba mình ngồi ung dung gặm cánh gà, còn nói chuyện rất thoải mái với Dực Thanh như bạn bè thân thiết. Bên cạnh ông còn có một người ăn vận đơn giản, áo thun quần bò khoác ngoài áo jacker màu rêu đậm, im lặng uống rượu.
Doãn Chí Đằng trán hiện ba vạch đen.
Doãn Kính Bình đang hớn hở vui vẻ bàn về chứng khoán cùng Dực Thanh, liếc mắt thấy quý tử mình đi tới, càng vui vẻ ngoắc ngoắc tay với Doãn Chí Đằng: “A, A Doãn, lại đây, lại đây.”
Doãn Chí Đằng thở dài, anh bước đến bàn, gật đầu xuống chào ba mình, xong nghiên đầu chào người kế cạnh: “Chú.”
Đang cầm ly rượu, Doãn Thiếu Thư ỡm ờ ừ một tiếng xong nốc hết rượu còn trong ly.
“Tiểu Doãn thi tốt chứ? Nay ba có việc từ thành phố C trở về, tiện cùng đường ghé ngang thăm con.” Doãn Kính Bình miệng cười không ngớt. Ông gắp thức ăn vào chén cho Doãn Chí Đằng.
Thở dài thườn thượt, Doãn Chí Đằng kéo ghế ngồi cạnh Dực Thanh, cám ơn ba mình và bắt đầu ăn.
Phía dưới ghế, Dực Thanh một tay vừa hơu hơu múa lượn diễn tả, vừa nói chuyện cùng Doãn Kính Bình. Một tay còn lại để lên đùi Doãn Chí Đằng vỗ vào gối anh bộp bộp ra sức cầu cứu.
Doãn Chí Đằng làm ngơ như không biết, vẫn cắm đầu ăn. Phía bên kia, Doãn Thiếu Thư che miệng nín cười.
Cuối cùng vì đau qá, Doãn Chí Đằng mới bắt chuyện cùng ba mình.
“Ba đến thành phố C làm gì?”
“À, có cuộc hội nghị đột xuất.” Ông cười hiền, dù trên mắt đã hiện vế thâm quần mệt mỏi.
“Còn chú?” Doãn Chí Đằng quay sang nhìn Doãn Thiếu Thư.
Doãn Kỳ Anh chưa trả lời đã được Doãn Kính Bình nói hộ: “Ba đến suối nước nóng Bình Châu nghỉ ngơi, ai ngờ gặp chú con ở đó, nên hai người cùng về.”
Doãn Thiếu Thư nhìn Doãn Chí Đằng gật đầu.
“Chú con đang thực tập ở trường nữ sinh Đồng Hoa đấy. Thật là... bỗng dưng lại nổi hứng đi thực tập làm y tá ở trường nhỏ đấy.” Doãn Kính Bình than thở, không ngờ người em mình cầm bằng bác sĩ loại giỏi đi thực tập ở ngôi trường không một chút tiếng tăm. Chỉ cần nhờ ông một tiếng thôi, cậu em mình cũng có thể được vào bệnh viện lớn không cần thực tập, được vào thẳng chức bác sĩ Khoa Tim Mạch như cậu mong muốn.
Cười nhạt, Doãn Thiếu Thư bây giờ mới chịu mở miệng nói: “Ồ, anh biết em không thích những điều ép buộc mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.