Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 24: Người yêu của anh không phải là tôi!




Sáng chủ nhật.
Hạ Cầm lười biếng xuống giường, dù sao cũng chẳng có Hạ An ở nhà, cô không cần ra chào hỏi, cứ lu rú trong phòng mình.
Cô đứng dậy đến bàn máy tính, bỏ chiếc CD audio của Vương Phi vào, ấn chuột nút play. Sau đó, cô chạy vào phòng vệ sinh cá nhân.
Đúng là, sáng mùa hạ trời cứ oi bức, tắm một phát thật sảng khoái cả người.
Lúc cô bước ra, điện thoại báo tín hiệu có hình ảnh được gửi đến.
Hạ An gửi một bức hình, là chiếc túi và móc khoá làm bằng thổ cẩm. Còn kèm theo một tin nhắn “Của Tiểu Hạ đáng yêu ~”.
Hạ Cầm phì cười, cô thì có gì đáng yêu kia chứ?
Hơn 9:00, Hạ Cầm mới chịu bước ra khỏi phòng tìm đồ ăn trong tủ lạnh. Chẳng có gì ngoài một mớ rau cải và vài ba quả trứng gà, thêm vài chai nước hoa quả.
Cô đứng thừ người ra một hồi, cuối cùng chọn cách, nấu mì gói ăn là nhanh nhất!
Hạ Cầm rất tệ trong việc nấu ăn, toàn là một tay Hạ An làm tất, cô chỉ phụ việc dọn bát và lau bàn ăn thôi. Nhưng về nấu mì, cô hoàn toàn tự tin mình có thể nấu được nha.
Bưng một bát mì thơm phức vào phòng, phía trên còn một lớp trứng chiên ngon miệng, Hạ Cầm hài lòng ngồi thưởng thức.
Xong xuôi, cô lấy từ trong hộc bàn ra một quyển tiểu thuyết Tiểu Duy cho mượn, đã đọc được hơn một nửa.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc cô bước vào lớp, thấy Tiểu Duy cặm cụi gục đầu vào cuốn sách có tựa đề Năm Tháng Vội Vã - Hoá Hư Không. Cái tên cũng làm cô tò mò đôi chút, nhưng vẫn chưa đủ để cô muốn đọc.
Cho đến khi, một hôm cô nhìn Tiểu Duy khóc lóc thảm thiết, trên tay còn ôm cuốn sách này, nhìn cô đăm đăm: “Đau lòng quá! Đau lòng chết đi được!”
Cô giật cả mình, đọc sách thôi có cần khóc đến thương tâm vậy không chứ? Đang còn bâng khuâng không biết an ủi Tiểu Duy ra sao, thì Tiểu Duy đã kẹp sách vào tay cô, chạy đi mất. Lúc sau cô vào lớp thì thấy Tiểu Duy ngồi bần thần, cô để sách trước mặt Tiểu Duy lúc đó cô mọt sách này mới tỉnh táo.
Sau một hồi, cuộc trò chuyện hai người điều liên quan đến cuốn sách, cuối cùng cô cũng bị Tiểu Duy thuyết phục đọc.
Hạ Cầm đã đọc được nửa cuốn sách, thấy tình tiết quá cẩu huyết, phức tạp, thu nạp vào não cô quá mức cho phép nên ngừng lại không đọc nữa. Nay lại rảnh rỗi, đọc luôn cho xong vậy.
Hai tiếng sau.
Hạ Cầm buông cuốn sách, nước mắt nước mũi tèm nhem cả mặt.
Cô lập lại câu nói của Tiểu Duy hôm ấy: “Đau lòng quá! Đau lòng chết đi được!”
Không ngờ, lần đầu tiên đọc một quyển tiểu thuyết tình cảm lại có cái kết cục đau lòng người đọc đến vậy! Bây giờ cô nhớ lại vài đoạn đối thoại của hai nhân vật chính mà còn tức và xót xa.
Cô nghe tiếng chuông cửa reo.
Là ai? Chắc chắn không phải là Hạ An và Bối Sam, vì hai người họ đã đi Thẩm Quyến tối nay mới về đến thành phố S được. Tiểu Duy, Lưu Phỉ sao? Hạ Cầm liền chạy ùa vào phòng vệ sinh, rửa mặt, rồi chạy ra cổng mở cửa cổng.
Vừa mở được cánh cửa ra vào nhà, cô chợt dừng lại. Cái gì đây? Sao lại là Doãn Chí Đằng?
Cô nửa muốn bước ra, nửa muốn đóng cửa lại, trốn biệt vào nhà. Mà cái người này, cứ ấn chuông liên hồi, cô lại sợ phiền hàng xóm, nên bắt đắc dĩ bước ra cổng, nhưng không mở cổng.
Doãn Chí Đằng nhìn thấy cô, liền ngừng ấn chuông. Anh nở nụ cười, trong lòng thoải mái hẳn lên. Vì anh sợ, sợ cô sẽ chẳng muốn gặp anh.
Mà đúng như vậy! Hạ Cầm chẳng muốn gặp Doãn Chí Đằng, cứ nhìn anh là nhớ đến nụ hôn kia, rõ ràng là anh không hôn cô, anh chỉ đang hôn Hạ An...
Cô đứng cách anh một cánh cổng ngang đến vai, chỉ ló đầu ra, hếch cằm, cô tự hỏi tự trả lời: “Anh đến tìm Hạ An? Chị ấy đi chưa về.” Mà cô nhớ lại, Hạ An đi Thẩm Quyến, chắc chắn sẽ nhắn tin cho Doãn Chí Đằng biết giờ đi giờ về chứ.
Doãn Chí Đằng vẫn nở nụ cười trên môi, anh lắc đầu: “Không, anh đến tìm em, để nói chuyện hôm qua.” Anh ngập ngừng mấy giây, bổ sung thêm: “Em đã bình tĩnh hơn chưa?”
“Về việc gì?” Hạ Cầm nhíu mày.
“Chúng ta có thể vào trong nhà em nói chuyện không?” Doãn Chí Đằng đã đổ mồ hôi.
Hạ Cầm đưa mắt nhìn anh. Ờ! Cô cũng thấy trời bắt đầu nóng lên rồi.
Hạ Cầm đặt một cốc nước lọc trên bàn, trước mặt Doãn Chí Đằng. Cô ngồi đối diện, nhìn anh đầy sự không thiện chí.
“Về chuyện hôm qua...” Doãn Chí Đằng căng thẳng, nhìn Hạ Cầm trưng ra khuôn mặt đầy sự bất mãn.
Hạ Cầm thở dài: “Tôi quên rồi. Anh đừng bận tâm nữa, tôi biết anh chẳng có ý gì với tôi cả, anh nhầm lẫn giữa tôi và Hạ An là điều bình thường thôi.”
“Không có!” Doãn Chí Đằng đứng bật dậy.
Hạ Cầm giật mình, cô ngước mắt kinh sợ nhìn anh. Anh, anh làm cô hết cả hồn.
Bỗng thấy mình kích động quá, Doãn Chí Đằng lại ngồi xuống. Anh hạ giọng: “Không như em nghĩ...”
“Tôi không cần biết anh nghĩ gì.” Hạ Cầm lên giọng.
“Doãn Chí Đằng, ngay từ đầu anh đã nhầm lẫn tôi là Hạ An đúng không?” Hạ Cầm nắm chặt tay lại, kiềm chế cảm xúc.
Doãn Chí Đằng không trả lời, ngầm như đồng ý.
Hạ Cầm như bong bóng xì hơi, dựa lưng vào sau ghế, cô nhìn anh đôi mắt đầy đau thương: “Cũng đúng thôi, tôi và Hạ An là chị em song sinh mà.”
Doãn Chí Đằng gục đầu xuống, như thể bất lực. Mím môi, Hạ Cầm nuốt nước bọt, cười cay đắng: “Thật may! Anh đã nhìn ra được Hạ An là ai sớm!”
Doãn Chí Đằng ngước lên nhìn Hạ Cầm, chỉ thấy cô cười như không cười, mắt đầy thất vọng. Tim anh đau đớn, không tự chủ được anh đi vòng qua bàn, ngồi kế bên cạnh cô, hai tay nắm hai tay cô, siết chặt.
Hạ Cầm hoảng hốt, vùng vẫy, tay Doãn Chí Đằng càng siết chặt hơn nữa, cô thấy đau. “Doãn Chí Đằng, anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”
“Em hãy nghe tôi nói được không? Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương em, nhưng... nhưng tôi không hề muốn như vậy! Tôi không ngờ, không ngờ trên đời này lại có hai Hạ An.” Doãn Chí Đằng khó khăn nói, mà nếu anh không nói, mọi chuyện sẽ càng phức tạp.
Chuyện Hạ An và Hạ Cầm là chị em sinh đôi, ai vừa nhìn vào cũng bất ngờ. Bây giờ Hạ Cầm nghĩ lại, Doãn Chí Đằng đâu hề có lỗi. Nhìn anh xem, anh đang thống khổ có khác gì cô. Thích người chị, mà lại gặp người em vào thời điểm không nên gặp, làm ra cuộc tình tay ba đầy bất đắc dĩ này.
Hạ Cầm không vùng vẫy nữa, tim cô đang đau chết đi được! Cô làm gì đây, Doãn Chí Đằng không hề có lỗi, Hạ An lại càng không. Cô như người chẳng còn sức lực, thì thào: “Tôi biết rồi. Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói với Hạ An đâu. Như vậy được chưa?”
“Không phải! Ý tôi không muốn như thế! Hạ Cầm... Hạ Cầm, từ lúc gặp tôi đến bây giờ, em không có cảm giác gì với tôi sao?” Doãn Chí Đằng chợt ôm Hạ Cầm vào lòng, anh không thể để mọi chuyện ra tình hình xấu nữa, anh không muốn anh và Hạ Cầm kết thúc.
Nếu Hạ Cầm có cảm giác với anh, anh sẽ không ngần ngại mà ở bên cô. Vì anh đã chẳng còn chịu nổi Hạ Cầm cứ xem anh như người xa lạ nữa. Anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho Hạ An nghe, và mong cô sẽ tha thứ cho anh và Hạ Cầm.
Tim Hạ Cầm đánh trống thùng thùng, cái ôm bất ngờ của Doãn Chí Đằng làm cô muốn thót cả tim. Cô cũng muốn nói cô có cảm giác với anh, mà không! Cô đã thích anh rồi mới đúng! Nhưng, còn Hạ An thì sao? Chị ấy đã yêu thầm Doãn Chí Đằng suốt thời gian họ quen biết trên mạng, không ngại ngần tỏ bày cùng cô. Ánh mắt chị ấy nhìn Doãn Chí Đằng đầy yêu thương, đầy sự ngưỡng mộ, đầy hạnh phúc, cô làm sao phá hoại được!
Không được! Doãn Chí Đằng anh chỉ đang lẫn lộn cảm xúc của mình thôi... Hạ Cầm cô không nên làm anh để ra sai lầm một lần nữa.
“Doãn Chí Đằng, anh có thích Hạ An không?” Hạ Cầm đắn đo suy nghĩ, đành buột miệng nói ra. “Lúc anh ở bên chị ấy, anh có cảm thấy vui vẻ, có cảm thấy hạnh phúc không?”
Doãn Chí Đằng kinh động, cái ôm siết chặt bây giờ đã nới lỏng, từ từ hai tay buông thả xuống. Anh thành thật trả lời: “Có.” Vì người đó anh nghĩ là em, Hạ Cầm.
Từ “có” vang dội trong không khí, vang dội vào tai Hạ Cầm, nó như bùa chú giúp cô thoái khỏi cơn mê, trở lại hiện tại tàn khốc. Cô muốn khóc, nhưng đè nén, cô không thể khóc trước mặt Doãn Chí Đằng được! Cô không thể để anh thấy mình yếu mềm được!
Cô đẩy anh ra, cách xa anh hơn 50cm. Nhắm nghiền mắt, cô cố gắng nở nụ cười tươi tắn, làm ra vẻ thanh thản: “Vậy thật tốt!”
“Doãn Chí Đằng, bây giờ tôi có thể hiểu được khúc mắc của chúng ta rồi.”
“Chuyện tôi và anh gặp nhau là ngoài ý muốn, anh đã nhầm tôi là chị ấy, vẫn yêu thích chị ấy. Tôi chỉ là kẻ bất đắc dĩ bắt cầu qua cho hai người gặp nhau và đến với nhau dễ dàng hơn thôi.” Nụ cười của cô, lộ rõ nét mất mát nhưng rất nhanh, cô giấu đi: “Doãn Chí Đằng, từ đầu đến cuối, người anh thích vẫn là Hạ An, ngược lại, Hạ An cũng rất thích anh.”
Doãn Chí Đằng chết lặng như bức tượng. Anh cũng không có gì để phản bác, vì người anh quen là Hạ An, Hạ Cầm nghĩ anh thích Hạ An cũng không gì sai... nhưng trong lòng anh vẫn còn bức rức, vẫn chưa thấy thoả đáng với lời Hạ Cầm nói.
Cô bước đi ra cửa, mở cửa, rồi nhìn anh: “Anh có thể về được rồi! Mọi chuyện đã được sáng tỏ.”
“Hạ Cầm, tôi...” Doãn Chí Đằng đi đến Hạ Cầm, khuôn mặt thất thần, anh muốn nói, cơ mà, nói gì đây? Lời của cô như đã buộc tội anh, mọi từ ngữ vốn liến để biện minh khi học Luật bây giờ bay đi đâu mất hết rồi...
“Tôi không có cảm giác gì với anh cả!” Hạ Cầm ngước lên nhìn Doãn Chí Đằng, mỉm cười: “Tôi chỉ xem anh như kẻ rỗi hơi thích xen vào việc người khác thôi! Trên xe bus, ở trường tôi và cả ngay bây giờ.”
“Tôi không cần anh quan tâm tôi ra sao cả, hiện tại bây giờ anh quen chị tôi, tôi cũng chẳng thấy có điều gì bất thường ở mình, và hơn hết tôi cũng rất vui vẻ chúc phúc cho hai người. Anh đừng quá đề cao bản thân rằng tôi cũng thích anh!”
“Không đúng! Rõ ràng, em đã cười cùng tôi, em không từ chối tôi lấy tai phone nghe nhạc cùng em mà?” Doãn Chí Đằng sợ hãi, anh tìm kiếm những thứ có thể làm bằng chứng chống lại lời nói dối của Hạ Cầm.
Hạ Cầm cười mỉa mai: “Có sao? Chắc tại vì anh quá rắc rối, tôi không thèm đôi co mắc công phí sức.”
Cô mở cánh cửa rộng ra, nghiêm nghị nói một lần nữa: “Anh về đi! Tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Doãn Chí Đằng đứng tại chỗ, anh không muốn đi, vì anh vẫn chưa phục với lời nói của Hạ Cầm. “Những lời em nói, tôi không tin.”
Hạ Cầm thống khổ. Cô moi hết ruột gan ra như vậy rồi, anh còn không chịu tin đi? Đồ cứng đầu!
Cô hít thở điều, nói một lèo: "Doãn Chí Đằng, tôi biết thời gian qua anh đã nhận lầm người.
Tôi là Cố Hạ Cầm, em gái song sinh của Cố Hạ An! Mọi chuyện tôi và anh hãy trôi qua hết đi. Bây giờ anh và chị tôi đã quen nhau, mong anh hãy hết lòng chăm sóc cho chị ấy.
Tiểu An không như vẻ ngoài luôn toả ra vui vẻ của mình, chị ấy nhiều khi cảm thấy thiếu an toàn trong cuộc sống. Tôi chỉ cần anh hãy thật lòng yêu thương chị ấy, cho chị ấy chỗ vựa vững chắc khi tôi không ở cạnh chị ấy... vì tôi không muốn chị ấy khổ sở nữa..." Chí ít là không như tôi lúc này.
“Tôi mong anh, hãy quên hết những điều lúc trước xảy ra giữa tôi và anh. Đổi lại, hãy chăm sóc cho Hạ An thật tốt, cả đời này...” cả đời này cũng được!
Xung quanh chìm vào im lặng.
Không biết bao lâu sau, từ “Được!” vang lên, theo đó Doãn Chí Đằng xỏ giày, bước ra khỏi nhà Hạ Cầm, đi một mạch không quay đầu lại nữa.
Tim Hạ Cầm vỡ tan ra từng mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.