Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 27: Mèo mù vớ phải cá rán




Từ ngày trở về thành phố D, thời gian thấm thoát đã trôi nhanh hai tháng.
Hạ Cầm đã đi xin việc khắp nơi, cuối cùng cũng được một công ty nhận. Dù chỉ là một chân chạy việc lặt vặt trong phòng Kinh doanh, nhưng đối với cô như vậy là rất tốt rồi.
Công ty CDA là công ty có tiếng tăm ở thành phố D, lúc cô đến gửi hồ sơ đăng ký tuyển dụng, cô cũng chẳng có hy vọng gì nhiều, chẳng ngờ ngay ngày hôm sau liền được báo hẹn ngày giờ phỏng vấn.
Lúc cô còn đang thấp thỏm đợi những câu hỏi hóc búa, đá xoáy thường thấy trên phim truyền hình từ người đàn ông trước mặt mình ( mà sau này là trưởng phòng của cô). Chỉ là không ngờ, người đàn ông ấy rất ôn hoà, “một mực nở nụ cười” làm cô càng thấp thỏm không yên, tim đập thình thịch, thình thịch.
Mặc dù tốt nghiệp Cao đẳng sư phạm Y, lại chẳng có thành tích gì nổi trội, đáng kể. Nên Hạ Cầm chỉ cần một công việc ổn định lâu dài, đủ tiền nuôi Đậu Đậu khôn lớn thành người là cô đã mãn nguyện.
Về phía mặt công việc, cô cũng đã trải nghiệm ít nhiều. Sáu lần thay đổi công việc trong ba năm, làm cô cũng thấu đáo nhiều việc. Ví dụ như, không nên tiếp xúc quá nhiều với đồng nghiệp khác giới, sẽ làm họ sinh nghi mình có cảm tình cùng họ. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ được giao và không cần quá xuất sắc, dễ bị ganh ghét.
Nhưng đó chỉ là những công ty cỏn con không đáng nhắc đến nếu so sánh với CDA.
Cô biết vẻ ngoài của mình làm người khác dễ hiểu làm là phụ nữ đa tình, lẳng lơ. Đôi mắt cô lúc nào cũng như hồ nước đầy sương mù bao phủ, giúp cô bao phen rắc rối chồng rắc rối. Thế nên lần này, cô càng phải cẩn trọng gấp đôi.
Đầu óc cô còn đăng căng ra như dây đàn, luôn trong tình trạng căng thẳng cực độ, chỉ thấy Trưởng phòng Trác điềm nhiên cười tươi, giọng dễ nghe, như vỗ về tình nhân: “Đừng quá căng thẳng.”
Cô ngớ ngẩn, lắp bắp trả lời: “Vâng!”
Trưởng phòng Trác liếc sơ ngang hồ sơ của cô, hỏi một câu: “Cô kết hôn bao lâu rồi?”
“Dạ... bốn, bốn năm!” Hạ Cầm ngập ngừng mấy giây.
“Ồ, vậy là năm hai mươi hai tuổi?”
“Vâng.” Hạ Cầm gật đầu.
“Vừa tốt nghiệp xong sao?”
“Đúng vậy.”
Cô không suy nghĩ gì nhiều với những câu hỏi của Trưởng phòng Trác, vì cô đã ghi ở mục Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.
Những lần đầu đi xin việc, cô còn để là Độc thân, liền nhiều việc phức tạp, rối rắm xảy ra, liên quan toàn đến khuôn mặt của cô.
Về sau còn không biết lý do nên cứ đi xin chỗ này đến chỗ khác. Cho đến khi Lâm Lâm tìm ra được nguyên do. “Do cậu để Tình trạng hôn nhân là Độc thân đấy! Ở công ty tớ, đúng là không cần thiết vấn đề này vì số lượng nam giới ít đến đáng thương. Còn ở các công ty của cậu làm, nam nữ nhiều ngang nhau nên xảy ra việc này là điều hiển nhiên.”
Lâm Lâm đi lòng vòng trước mặt Hạ Cầm, như đang suy nghĩ, xong nhìn cô mấy hồi lại thốt lên: “Thế này đi, cậu để Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn, thử xem. Theo tớ nghĩ, ở những công ty có quy mô cao, một phần họ quan tâm đến việc học vấn của cậu, chuyện cậu muốn ổn định ở công ty lâu hay không. Một phần là các công ty lớn cạnh tranh rất khốc liệt, muốn ổn định được việc làm lâu dài, những người đã có gia đình sẽ bớt bị cảnh giác hơn, thêm vào đó cậu sẽ tránh được những sự uy hiếp không đáng có. Đối với nhân viên mới vào công ty, mà là gái đã có chồng... hmmm sẽ nhìn thấy cậu trưởng thành hơn, không tự phụ mà còn rất đáng ngưỡng mộ.” Xong lại vỗ vỗ má Hạ Cầm, “Cậu cũng bớt gánh nặng với đám ruồi muỗi ở công ty mới hơn với bộ mặt đầy đa tình này.”
Hạ Cầm nghe liền thấy có lí, thế là cầm bút ghi ngay lập tức vào sơ yếu lí lịch một dòng chữ: ĐÃ KẾT HÔN đỏ chót.
Chuyện xin việc làm của cô rất suôn sẻ. Sau khi tiếp xúc với Trưởng phòng Trác một thời gian, cô nhận định Trưởng phòng Trác là người rất bình dị và gần gũi.
Anh 32 tuổi, đã một đời vợ.
Cái ngày đầu tiên đến làm, đầu óc cô còn ù ù cạc cạc bởi không ngờ chính Trưởng phòng Trác dẫn cô đi thăm quan khắp hang cùn ngõ ngách trong công ty này, cả phòng vệ sinh cũng không bỏ qua!
Công việc cô thường làm là chạy việc vặt. Như đi photocopy giấy tờ, mua cà phê, đặt suất ăn trước cho phòng, lên lịch trình giải trí cho phòng khi cần xả stress, đem tài liệu đến các phòng khác nếu cần, vân vân mây mây...
Thế nhưng cô rất thoả mãn. Tiền lương ba nghìn, một tháng chi ra tiền phí sinh hoạt, nhà cửa, còn một nghìn rưỡi cộng thêm tiền nhuận bút mỗi tháng hai nghìn hai, cô đủ để dành dụm tiền lo cho Đậu Đậu không phải thua kém ai.
Đem lòng hưng phấn ấy chiến đấu với đống tài liệu cần photocopy ngút trời mây cô cũng chả ngán!
Lúc ôm xong đống tài liệu đã được photocopy ra mười bản, cô phân ra cho mỗi nhân viên trong phòng mỗi người một bản, rồi mới quay lại ghế ngồi của mình, ấn chuột mở playlist Vương Phi, đeo tai phone nghe nhạc.
Cô nhắm nghiền mắt, thưởng thức không gian riêng ngay giờ nghỉ trưa.
“Chẳng tiếc dấu hôn khi ấy chưa kịp đóng mày hoá bướm, ôm giấc ngủ đông dài cũng không cánh mọc thành tiên.
Chẳng tiếc chuyện tình này không đủ thời gian để luyện tập lần nữa..
Đó là món quà năm tháng ban tặng, thời gian để ta nuối tiếc...
Nếu như gặp lại không thể đỏ hồng đôi mắt, liệu có ửng hồng đôi má được không?”
Hạ Cầm bỗng thấy cay mắt ghê gớm!
...
Tiếng gõ cộc cộc chạm xuống bàn cô, cô ngẩn đầu lên thì gặp Trưởng phòng Trác mỉm cười cùng mình.
Liền tháo hai tai phone, đứng dậy đưa đôi mắt ngơ nhìn: “Trưởng phòng Trác, có chuyện gì sao?”
Trưởng phòng Trác bỗng đưa bàn tay gần đến má Hạ Cầm. Cô theo phản ứng tự nhiên, liền né tránh.
Trưởng phòng Trác cười ôn hoà, tay rút về, nói gọn hai chữ: “Em khóc?”
Hạ Cầm bây giờ mới vội vã dùng tay quệt đi nước mắt trên mi. Chết thật! Sao lại khóc nữa rồi. Cô rối rít, “Ngại quá! Để Trưởng phòng Trác nhìn thấy...”
“Không sao.” Trưởng phòng Trác lắc đầu, “Đã đến giờ cơm trưa, sao em không đi ăn?”
“À... tôi không đói.” Hạ Cầm hỏi ngược lại: “Còn Trưởng phòng Trác? Anh dùng cơm trưa chưa?”
Anh cười: “Tôi không đói!”
Ờ! Không khí ngượng ngập ghê.
Đồng hồ treo tường tí tách từng giây.
Trưởng phòng Trác nhìn đồng hồ rồi trầm mặc hồi lâu, rất lâu sau mới nói: “Khoảng ba giờ chiều em vào văn phòng tôi nhé, tôi có việc cần bàn với em.”
“Bây giờ không được ạ?” Hạ Cầm hiếu kỳ. Ngộ! Nếu muốn nói thì bây giờ nói luôn cho rồi đi.
“Không, bây giờ tôi phải chạy ra ngoài một tí.” Trưởng phòng Trác đã hẹn trước với khách hàng thân thiết của công ty bàn việc làm ăn, không thể trễ hẹn được.
Hạ Cầm gật đầu: “Vâng tôi biết rôi, không phiền Trưởng phòng Trác nữa.”
“Ừ, đừng quá khách khí!” Trưởng phòng Trác cười cười, chào tạm biệt rồi đi.
Hạ Cầm rất đúng giờ. Đúng ba giờ chiều, đứng trước phòng Trưởng phòng Trác gõ vài nhịp.
Từ trong vọng ra, “Mời vào.”
Hạ Cầm lí nhí mở miệng khi mở cửa bước vào: “Trưởng phòng Trác, là tôi.”
Trưởng phòng Trác ra hiệu đóng cửa lại, Hạ Cầm liền đẩy nhẹ cánh cửa, cánh cửa khép chặt.
Khi Hạ Cầm ngồi vào ghế đối diện bàn làm việc của Trưởng phòng Trác, hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Trưởng phòng Trác như hiểu được nỗi lo lắng của Hạ Cầm, chỉ khẽ cười, “Đừng quá lo lắng, là chuyện tốt dành cho em thôi.”
“À... vâng.” Hạ Cầm à một tiếng, theo đó tâm trạng cũng tốt lên.
Trưởng phòng Trác buông bút, hai tay đan vào nhau, anh dựa lưng vào ghế xoay, nhìn Hạ Cầm vài giây.
Thật ra, Trưởng phòng Trác rất có nét tuấn lãng của người đã từng trải qua sóng gió nhiều, có phong thái quyến rũ của những người đàn ông thành đạt.
Nói sao nhỉ, một người đàn ông trải qua cuộc sống gia đình không viên mãn, họ chính chắn hơn và toát ra mùi vị cuốn hút khác thường.
“Em đã vào công ty được bao lâu rồi?” Dò xét Hạ Cầm một hồi, Trưởng phòng Trác lên tiếng.
“Tính luôn hôm nay là 46 ngày ạ.” Hạ Cầm máy móc trả lời, bởi ánh mắt khác lạ từ Trưởng phòng Trác.
Trưởng phòng Trác cười: “Nhớ rõ thật. Em cảm thấy công việc hiện tại ổn chứ?”
“Rất tốt!” Hạ Cầm đáp nhanh.
“Tôi thấy em cứ lòng vòng bị sai chạy việc vặt, có cảm thấy uất ức, thấy không công bằng với mình không?”
Hạ Cầm lắc đầu: “Không, cũng chưa từng nghĩ như thế.”
“Vì sao?” Trưởng phòng Trác có tia bất ngờ trong mắt.
Thở dài, Hạ Cầm chân thành trả lời: “Theo suy nghĩ của tôi thì... vào được CDA đã là một việc, việc rất tốt. Nếu như so sánh với các đồng nghiệp ở phòng Kinh doanh, tôi thật sự không sánh bằng họ. Ngoài làm một chân chạy vặt, thì công việc của tôi ở phòng Kinh doanh chẳng có gì ngoài ngồi đợi mail đặt hàng của công ty, như thế khi nhận được lương như bao đồng nghiệp khác cảm thấy thật có lỗi...”
Vỡ lẽ, Trưởng phòng Trác còn bất ngờ hơn gấp bội, chợt chẳng biết nói gì.
“À, Trưởng phòng Trác, anh gọi tôi lên đây chỉ có vậy thôi?”
“Không. Tôi có việc khác quan trọng hơn.” Anh nở nụ cười tươi thường thấy, “Nếu em cảm thấy có lỗi với phúc lợi của công ty, vậy thì, tôi sẽ cử em vào một chức vụ mới vẫn có phúc lợi và công việc cũng tăng thêm. Làm thư ký cho tôi chẳng hạn.”
Nụ cười Hạ Cầm liền cứng ngắt, mất tự nhiên. Cô không thấy vui vẻ gì với lời nói của Trưởng phòng Trác mà là nỗi bất an, bất an và bất an!
“Hi hi, Trưởng phòng Trác đùa vui thật!” Hạ Cầm cười hì hì, mà mình mẩy đã đổ mồ hôi.
“Tôi không đùa!” Trưởng phòng Trác ngồi thẳng người, nhìn Hạ Cầm với ánh mắt kiên định: “Thư ký Lý của tôi sắp nghỉ phép để sinh con, trong thời gian đó em có thể làm Thư ký của tôi không? Tiền lương và phúc lợi sẽ nhiều hơn công việc hiện tại của em nhiều.”
“Tại sao... là tôi?” Hạ Cầm ngờ vực.
“Lúc vừa tuyển em, tôi đã nhắm em vào công việc Thư ký cho mình. 46 ngày em ở công ty này, chỉ là thử việc tạm thời. Để tôi có đủ thời gian quan sát cách làm việc, thực lực và cách em giao tiếp cùng đồng nghiệp.”
“Nhưng lúc tôi ghi chức vụ công việc làm chỉ là Nhân viên văn phòng bình thường thôi mà...”
“Chức vụ đó sẽ có người thay thế em.”
Hạ Cầm như muốn xỉu tới nơi.
“Tôi cho em một tuần suy nghĩ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.