Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn

Chương 35: Chuyện của họ (3)




Doãn Chí Đằng, chúng ta còn quá nhiều điều khúc mắc ở quá khứ...
Nếu có thể yên bình bên anh trong một khoảng thời gian, em đã mãn nguyện. Còn về tương lai xa xôi, em không dám chắc chúng ta còn chung đường hay không. Dù sao, ngày đó... em rất sợ ngày đó.
Em biết, vì quá khứ anh chưa từng có được em, nên bây giờ chỉ muốn độc chiếm em như để thoả mãn điều trước giờ chưa làm được của bản thân. Em chấp nhận! Chấp nhận bên anh đợi đến khi anh chán ghét em, em sẽ chẳng còn hối tiếc điều gì nữa.
Người đàn ông như anh, muốn thứ gì chẳng có, kể cả phụ nữ. Về mối tình cảm tám năm trời này, đến lúc phải nở hoa rồi, nở hoa để mau chóng lụi tàn, một chòi non mới sẽ thay thế, rực rỡ hơn.
Đến lúc rồi!
Hạ Cầm cô không hiểu sao Doãn Chí Đằng lại giận. Cô nhìn khuôn mặt đang sa sầm nghiêm trọng của anh mà lạnh cả sống lưng.
Anh không nói không rằng, kéo cô khỏi nhà hàng.
Cô đã nói gì sai sao?
Lúc cô bước ngang Dực Thanh và Trác Viễn đang đứng ngay bật thang lên xuống tầng trệt nhà hàng, trên tay hai người còn cầm ly rượu màu mật ong sóng sánh, cô ngại ngùng muốn gật đầu chào nói nhưng Doãn Chí Đằng không cho, anh một mực kéo tay cô đi.
Cô xấu hổ khi nhìn ánh mắt u tối của Trác Viễn, không ngờ, Trác Viễn lại nắm tay cô lại, giúp cô giải vây.
“Hạ Cầm, hình như em không được khoẻ? Có cần tôi đưa em về?” Trác Viễn cau mày, nắm chặt tay cô.
Cô chưa đáp lời, Doãn Chí Đằng đã gỡ bàn tay Trác Viễn khỏi người cô, nhìn Trác Viễn cười mỉa mai: “Không cần phiền đến anh Trác. Anh đừng nuốt lời vừa nói khi nãy.”
Hạ Cầm mỉm cười nhìn Trác Viễn, cô lắc đầu: “Tôi không sao, tôi chỉ đi một chút thôi sẽ quay trở về công ty sớm. Anh Trác...” chưa nói hết câu, cô bị Doãn Chí Đằng cắt lời: “Anh đã nói khi nãy rồi mà, anh đã xin phép anh Trác cho em nghỉ hôm nay. Còn bây giờ, điều em cần là giải quyết việc riêng cùng anh.”
Nói xong, Doãn Chí Đằng bế Hạ Cầm lên, đi ngang Trác Viễn và Dực Thanh. Anh nhướng mày với Dực Thanh, cậu ta liền hiểu ý, khoác vai Trác Viễn đi lên lầu lại.
Hạ Cầm dùng hai tay che mặt mình, muốn khóc cũng không xong: “Xấu hổ chết đi được!”
Cái giận vô cớ của Doãn Chí Đằng đã vơi được nửa, khi nhìn thấy Hạ Cầm vùi vào lòng anh, che mặt mình lại. Anh buồn cười, mà phải giả vờ nghiêm: “Có gì phải xấu hổ?”
“Anh không xấu hổ nhưng em có!” Hạ Cầm nghiến răng, “Doãn Chí Đằng! Từ lúc nào anh cho anh cái quyền muốn bế là bế em lên, muốn kéo là kéo em đi vậy?”
“Là do em quá cứng đầu không chị khuất phục! Mà chúng ta có gì sai trái? Trai chưa vợ gái chưa chồng, chúng ta chẳng có gì đáng phải xấu hổ.” Doãn Chí Đằng đang thầm nghĩ trong lòng rằng, Hạ Cầm ốm quá, bế nhẹ như tênh, làm anh đang phừng phừng lửa giận phải nguôi ngoai đi vì xót thương, nhưng miệng vẫn cãi cố.
“Anh chưa vợ nhưng em đã một đời chồng rồi! Da mặt em không dày bằng anh!” Ờ! Trong hồ sơ nào của cô bây giờ cũng là gái đã có chồng, vì vậy cô cũng có quyền lấy cái cớ này lôi ra để tự bảo vệ mình kia chứ.
“Ừ, da mặt anh dày, điều này anh không phủ nhận. Dày nên cứ mãi bám em đến tận bây giờ. Em nên hãnh diện vì điều đó đi.” Doãn Chí Đằng thản nhiên đáp lời cô, khuôn mặt chẳng tí cảm xúc.
“Anh...” Hạ Cầm nghẹn họng.
Anh bế cô bước ra ngoài đường lớn, người người nhìn, nhà nhà nhìn, thế mà khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Cô vùng vẫy cũng không được bước xuống! Cô phục rồi!
Cô che mặt, che hết cả đoạn đường đi, che đến khi bị đặt xuống một chiếc giường lớn mới hay là đã vào phòng khách sạn nào đó.
“Chí Đằng! Vậy là sao?” Cô tức giận, dứng dậy dậm chân.
Doãn Chí Đằng không nói gì, anh cởi áo khoác vest ra, treo vào chỗ móc áo. Nhìn vào bàn tay có vết đứt dài vẫn chưa khô, thấy ran rát.
Chưa bao lâu ngoài có tiếng gõ cửa, Doãn Chí Đằng đã bước vào phòng vệ sinh, Hạ Cầm bất đắc dĩ phải ra mở cửa.
Lúc cô quay đầu vào, trên tay là một hộp y tế của nhân viên khách sạn đưa. Cô sực nhớ, tay Doãn Chí Đằng có vết thương.
Không bao lâu, Doãn Chí Đằng bước ra, ngồi xuống giường, vết thương nơi tay anh đã rỉ máu.
Cô hốt hoảng, lấy bông gòn và thuốc sát trùng từ trong hộp y tế rót lên và lau tay anh, tại sao bây giờ vết thương lớn thế này? Cô liếc mắt nhìn Doãn Chí Đằng, chỉ thấy anh nhếch miệng cười, “Không may đang kéo khoá quần đụng trúng thôi...”
Không biết Hạ Cầm đã nghĩ gì, mặt mày cô đã đỏ ửng như quả cà chua.
Đồ vô liêm sỉ!!! Tức giận, cô lau mạnh tay vào vết thương anh, làm anh phải la lên vì đau. Cô không nương tình, lúc băng bó vết thương làm anh la lên mấy lần nữa mới thôi.
“Đáng đời!” Hạ Cầm khẽ mắng khi đã băng bó cho anh xong.
“Em dám mưu sát người yêu mình sao?” Khuôn mặt Doãn Chí Đằng toát lên vẻ đau đớn.
Hạ Cầm liếc mắt trừng anh, dọn dẹp lại hộp y tế rồi để trên bàn, vừa xong liền cảm nhận có hai bàn tay ôm cô từ phía sau, cô cũng dần cảm nhận được hơi ấm đem theo mùi rượu whisky và mùi hương hoa nhài trộn lẫn từ người ở sau lưng, mùi như mê hoặc lòng người. Cô mím môi, không phản khán.
Doãn Chí Đằng phả hơi nóng vào gáy Hạ Cầm, giọng anh trầm thấp, mang theo mùi vị nguy hiểm: “Sao không trả lời anh?”
“Nhạt quá nên chẳng muốn trả lời.” Hạ Cầm bình tĩnh nói.
“Em đúng là...” Doãn Chí Đằng cười khổ.
Cô quay người lại, đối diện cùng Doãn Chí Đằng, “Anh dẫn em lên đây làm gì? Nói chuyện riêng tư cũng đâu cần phải vào khách sạn.”
“Ừ, không nói chuyện riêng tư, làm việc riêng tư chắc có...” Doãn Chí Đằng bỗng cười gian trá. Môi anh xích kề lại môi cô, nói những lời mời gọi: “Thế em có muốn làm việc riêng tư đó không?”
Hạ Cầm nghe được mà nóng cả mặt, thêm vào đó khuôn mặt lúc này của Doãn Chí Đằng đầy yêu nghiệt cứ xích lại gần cô, môi anh sắp chạm vào môi cô rồi. Trời ơi, nhìn đi, đôi mắt nâu sáng kia giờ lại nhưng muốn cuốn cô vào vậy. Làm sao cô thoát khỏi được cơ chứ.
Ý tứ anh mờ ám như thế, làm cô vừa hồi hộp muốn nghênh chiến, lại vừa sợ hãi muốn đẩy anh ra.
Cô thở hắt, “Việc riêng tư là việc gì?”
Doãn Chí Đằng nhếch một đường cong cao, khí thế ngút trời áp đảo Hạ Cầm phải loạng choạng từ đứng sang thành ngồi lên bàn khách. Hai tay anh chống lấy hai bên, kiềm hãm cô lại, không cho cô có đường thoát thân.
Hạ Cầm nuốt nước bọt ừng ực, vì bị áp đảo quá, muốn phản khán. Cô mở miệng chưa nói được đến hai từ, đã bị Doãn Chí Đằng nuốt trọn những từ tiếp theo.
Hạ Cầm không còn cách nào khác ngoài nghênh hợp. Doãn Chí Đằng bắt đầu từ cái chạm nhẹ vào môi cô, dần cuồng si ham muốn, môi lưỡi quyện chặt, trời đất quay cuồng...
Anh muốn dây dưa mãi không dứt, mà cảm nhận được Hạ Cầm mỗi lúc thở khó khăn đành không cam lòng buông tay.
Hạ Cầm dựa vào ngực Doãn Chí Đằng thở gấp. Chưa được bao lâu đã bị anh bế về giường nằm xuống, thân thể to lớn đó đè lên người, bị kiềm hãm trong vòng vây của anh một lần nữa.
Cô dùng sức yếu ớt của mình đẩy anh ra, hai tay chẳng còn lực gì mấy đẩy không hề có sức, càng làm lửa dục vọng trong người Doãn Chí Đằng bức bối, tăng cao.
Anh không kiên nể, một tay nắm lấy hai tay cô đẩy lên trên đầu, một tay vịnh eo cô, cúi đầu xuống, hôn quyết liệt.
Hạ Cầm đầu óc đã choáng váng, cố gắng lấy hơi để theo nhịp của Doãn Chí Đằng, mà vẫn không kịp.
Cô cảm giác eo mình lành lạnh, áo trắng đang đã bị kéo lên không thương tiếc, bàn tay anh đang luồn vào trong, vuốt ve.
Anh vuốt ve đến đâu, cô cảm giác điện dựt đến chỗ đó. Thân thể cô vẫn còn non nớt, quá lâu để tiếp xúc thân mật, nên run rẩy là điều hiển nhiên.
Lúc anh rời đôi môi mọng yêu kiều, tay anh đã chu du đến lưng cô. Nhiệt độ trong phòng nóng bỏng hơn bao giờ hết. Anh thở những nhịp thở khó khăn. Gục mặt xuống hỏm vai nhỏ bé của cô, khàn giọng nói: “Hạ Cầm, đừng rời xa anh nữa, cứ mãi bên anh như thế này, được không?”
Hạ Cầm nhắm tịch mắt, không trả lời.
Rất lâu sau, Doãn Chí Đằng cười mất mát, anh nói một lần nữa: “Xem như anh cầu xin em đi.”
“Đồ ngốc!” Hạ Cầm cười khổ. Nghe giọng anh sao thật thê lương, dường như sắp mất thứ gì đó rất quan trọng. Cô thở dài, không biết phải trả lời anh ra sao cho trọn.
Muốn đồng ý lắm nhưng cô không thể được! Cô không thể hứa việc không thể thực hiện được.
Doãn Chí Đằng ngã người qua một bên nằm xuống giường. Anh kéo cô vào lồng ngực mình, ôm chặt.
“Anh xem như em đồng ý rồi đấy. Bây giờ, anh muốn nghỉ ngơi một chút.” Anh dụi dụi mặt mình vào tóc cô, mùi hương cam thảo thuở nào, cô gái của anh thuở nào, tâm trạng anh đã bình tĩnh trở lại, “Anh buồn ngủ quá...”
Hạ Cầm nép vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của người đàn ông mình yêu bấy lâu nay, lòng tràn đầy hạnh phúc. “Ừm, em cũng muốn ngủ một giấc.”
Doãn Chí Đằng mỉm cười, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, nói lời chân tình: “Cuối cùng em cũng về bên anh, anh đợi ngày này... rất lâu rồi.”
Hạ Cầm dở khóc dở cười, cô cũng chẳng rõ anh yêu thích mình từ khi nào, anh muốn chiếm hữu mình từ khi nào, mà bây giờ lại nghe những lời tỉ tê ngọt ngào này, cô không khỏi ảo giác được anh yêu nhiều, nhiều đến độ không thua kém gì cô.
Cô không trả lời, chỉ ôm anh, một cái ôm thật chặt. Như thể, buông ra, anh sẽ chỉ là giấc mộng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.