“Xin lỗi, có phải là chị Tiêu không ạ!”
Chủ nhân của lời nói đó là một cô gái xinh đẹp, thậm chí có phần quyến rũ. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Đằng Vân khi cô nhìn thấy cô gái đó. Đánh giá một người luôn là thói quen của cô. Mặc dù đánh giá ở bên trong tâm hồn rất quan trọng, nhưng bên ngoài cũng thể hiện phần nào tính cách của người đó. Ví dụ như bây giờ, cô cảm thấy cô gái này là một người tự tin, đặc biệt là có năng lực cao. Ngẩng đầu ra khỏi màn hình máy tính, Tiêu Đằng Vân lịch sự mở miệng:
“Là tôi. Cô là ai?”
“Hàn Vũ Đình.”
Hàn Vũ Đình mỉm cười. Câu hỏi ngắn gọn, lại súc tích. Tiêu Đằng Vân không dùng các từ như “cho hỏi”, “xin hỏi”, “vâng” hay là một câu nói không rõ ràng như “cô là...” với cô. Cô cảm thấy rất thích. Tại sao ư? Cho dù những từ đó làm cho câu nói trở nên lịch sự, chúng cũng khiến cho bản thân một phần nào bị kéo xuống, làm cho người ngoài có cảm nhận đó là một người e dè, hay nhút nhát. Bộ não con người luôn có một hệ thống, chỉ để đánh giá người khác so với bản thân. Nếu bị xếp ở vị trí phía dưới bản thân họ, thì cách đối xử cũng khác. Tiêu Đằng Vân quả nhiên đã để cô xếp cô ấy vào vị trí ngang bằng với bản thân, người đầu tiên khiến cô làm như vậy ngay từ lần gặp đầu tiên.
Nhiều người đánh giá Hàn Vũ Đình cô rất tự tin, rất tự tin dẫn đến tự cao. Nhưng cô lại nghĩ khác. Từ nhỏ, cô đã được dạy để biết bộ mặt thật của xã hội, bộ mặt thật của từng con người. Mẹ của cô đã dạy cô rất cẩn thận, không bao giờ được cúi đầu, cho dù là chính bản thân mình sai, thì cũng phải ngẩng mặt để nhận lỗi. Điều này giúp cô không ít trong xã hội, ít nhất là tránh được rất nhiều phiền toái từ vị trí của cô.
Tiêu Đằng Vân kinh ngạc không ít. Cô không nghĩ cô gái Hàn Vũ Đình kia lại đến sớm như vậy. Cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với một cô bé tùy hứng, thì đối mặt với cô lại là một cô gái chững chạc, tự tin, hoàn toàn không giống những gì cô đã tìm hiểu. Đây là cô ta tự tạo ra sao, để có một lớp vỏ bọc cho xã hội? Nhưng tại sao cô ta không bày tiếp lớp vỏ bọc đó, hay chẳng qua là cô nghĩ nhiều?
Tiêu Đằng Vân quả thật không nghĩ nhiều. Hàn Vũ Đình vốn định sẽ bày ra tính cách tùy hứng của mình, chẳng qua là cô đã quyết định đổi khác khi gặp phản ứng của Tiêu Đằng Vân cô.
Hai người phụ nữ thú vị, có suy nghĩ thú vị gặp nhau, luôn hứa hẹn những câu chuyện thú vị!
Tiêu Đằng Vân lập tức mỉm cười. Cô trực tiếp dẫn Hàn Vũ Đình đi khắp tòa soạn, vừa đi vừa giới thiệu về nơi làm việc cho thực tập sinh mới.
“Tòa báo của chúng ta thuộc tạp chí nguyệt san, tức là sẽ ra một số báo một tháng. Tạp chí chuyên viết về các vấn đề học đường, tập trung nhất là dành cho thiếu nhi cấp một, ở lĩnh vực khoa học tự nhiên. Trung bình cứ 100 học sinh, thì 68 học sinh đã từng đọc qua báo, 59 học sinh duy trì đọc được trong 1 năm, 37 học sinh đọc dài hơn 3 năm. Là một tòa báo lớn trong lĩnh vực, tòa báo chúng ta có nhiều bộ phận: bộ phận kế hoạch sẽ chỉ đạo kế hoạch bài viết cụ thể cho từng phần của tạp chí, cũng như cho từng bộ phận, trong đó bộ phận biên tập của chúng ta sẽ trực tiếp viết báo. Chúng ta sẽ lấy tư liệu thực tế từ các phóng viên, đôi khi có thể đi với phóng viên trong quá trình thực tế để lấy cảm hứng viết và tư liệu cần thiết. Sau khi viết xong thì chúng ta sẽ giao nộp cho tổng biên tập, được thông qua sẽ đưa đến bộ phận mỹ thuật. Phần sau đó sẽ do các bộ phận khác chịu trách nhiệm. Phần công việc trong phòng chúng ta là giới thiệu những vấn đề, những hiện tượng khoa học mới cho đọc giả, đồng thời giải đáp thắc mắc cho các đọc giả nhí. Bình thường tôi sẽ chịu trách nhiệm việc viết báo và trao đổi email, Trương Hạo chịu trách nhiệm cho viết báo điện tử. Bây giờ cô hãy xem các email được gửi đến tạp chí, soạn thảo bài trả lời và gửi cho tôi để tôi xem xét. Chú ý đừng mắc lỗi đơn giản như sai chính tả. Địa chỉ email của tạp chí được cài sẵn trong máy tính, cô có thể bắt đầu làm việc, có gì không hiểu nhớ hỏi tôi.”
Tiêu Đằng Vân tươi cươi hướng dẫn. Quả thật đây là lần đầu tiên cô nhận thực tập sinh. Nhớ đến ba năm trước, cô vẫn phải cúi đầu học tập người cũ, bây giờ cô đã làm công việc hướng dẫn cho người mới, thời gian đúng là đáng sợ. Tiêu Đằng Vân dẫn Hàn Vũ Đình trở về phòng. Đã nộp xong bản thảo, công việc của cô đúng là nhẹ đi một chút. Bây giờ cô phải thống kê chi tiết lượng đọc giả của chuyên mục để làm khảo sát, đồng thời tìm ý tưởng gửi về phòng kế hoạch. Tuy nói là phòng kế hoạch chỉ đạo nội dung viết, nhưng mỗi tháng cô vẫn phải gửi ý kiến về phòng để họ tổng hợp và quyết định. Cũng chính vì thế mà cô cũng biết trước hầu hết công việc của mình, thuận tiện hơn nhiều.
Bây giờ công việc trong phòng cia ra cho 4 người, trong đó có hai thực tập sinh, cô sẽ không biết mình càng thảnh thơi đến mức nào. Không biết cô có nen đi đâu giải trí không? Nghĩ đến giải trí, Tiêu Đằng Vân liền hiện ra ý tưởng cho tháng sau. Thời điểm tờ báo tháng sau ra là cuối tháng năm, là thời điểm để chia tay. Gần đó là ngày 1/6, ngày quốc tế thiếu nhi. Có lẽ cô nên làm một bài nghiên cứu về tâm lý học sinh, sau đó sẽ giới thiệu về các phương pháp giải trí thú vị. Tiêu Đằng Vân soạn thảo xong văn bản, gửi cho phòng kế hoạch rồi định trở về sớm. Tòa soạn quy định nhân viên có thời gian làm việc linh hoạt, phù hợp với bản thân, không quá bó hẹp, chỉ cần hoàn thành đạt yêu cầu số lượng và chất lượng. Tuy nhiên, vừa mới đứng dậy, Tiêu Đằng Vân liền thấy Trương Hạo từ phía ngoài bước vào:
“Chị, trưởng phòng mỹ thuật về hưu, mời chúng ta tối nay đi dự. Hay là chúng ta đi dự tiệc luôn.”
“Mời hết phòng hay chỉ riêng hai người?”
Tiêu Đằng Vân mở miệng cười hỏi.
“Có gì khác nhau chị. Mời cả phòng, chị đi không?”
Trương Hạo cảm thấy câu hỏi này thật khó hiểu. Cho đến lúc cậu nhìn thấy người mới trong phòng thì cậu mới hiểu. Được giới thiệu sơ sài, cậu mới biết đây là Hàn Vũ Đình, đồng nghiệp mới của cậu.
Một phòng ba người cứ như vậy chuẩn bị đi dự tiệc.