Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 5:




"Hiên Mộc, khá hơn chút nào chưa?" Tần Mặc Nhiên thản nhiên hỏi,nhưng Tô Ca lại nghe thấy được sự quan tâm sâu đậm trong lời nói của anh. Người đàn ông tên Hiên Mộc khoát tay với Tần Mặc Nhiên, yếu ớt nói: " Không đáng ngại" lời vừa nói ra, cả khuôn mặt càng thêm sinh động, cả người giống như toát ra ánh sáng ấm áp của ngọc.
Tô Ca nhìn anh ta, lại nhìn Tần Mặc Nhiên, trong lòng tràn ngập khó hiểu, năm nay đàn ông đẹp trai sao không đi làm minh tinh, nhất loạt hành nghề hắc đạo sao?
Trần Lê bón thuốc xong rồi, thấy Tô Ca cũng không giật mình, chỉ cười cười với cô, lại nghịch ngợm nháy nháy mắt. Trái tim vẫn lơ lưng của Tô Ca cuối cùng cũng buông lỏng, không sai, còn có thể nháy mắt, chắc chắn không chịu người đãi gì.
Hiên Mộc nói: "Mặc, lô hàng kia như thế nào?Truy ra chưa?"
Đang muốn nói tiếp lại cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tần Mặc Nhiên, mới giật mình nhớ tới trong phòng còn có người ngoài. Tô Ca đã sớm cúi đầu xuống, cố gắng làm ra vẻ chưa nghe thấy gì. Bây giờ đối với cô, biết càng nhiều càng nguy hiểm, cho nên cô cực kỳ hi vọng chính minh lúc này là một kẻ câm điếc.
Tầm mắt của Tần Mặc Nhiên thản nhiên lướt qua Trần Lê. Đôi mày không tự giác nhăn lại, anh nói: "Hiên Mộc, cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, việc khác không cần quan tâm."
Trần Lê thấy thế rất thức thời kéo Tô Ca đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Mặc Nhiên và Hiên Mộc. "Mặc" Ánh mắt Hiên Mộc nhìn chằm chằm vào anh nói: "Bây giờ, cho dù như thế nào, tôi đều phải bảo vệ các cô ấy." Lông mày Tần Mặc Nhiên nhếch lên đầy thâm ý, trong đôi mắt không thể che giấu hết vẻ kinh ngạc, hai người quen biết nhau nhiều năm,năm đó cùng sóng vai đi lên từ cái ngõ nhỏ đen tối đó. Có thể có vị trí riêng trong tổ chức " giết người", con người của Hiên Mộc không thể tin tưởng được như khuôn mặt của anh ra. Tâm của anh ta thậm chí còn ngoan độc hơn mình.
Tần Mặc Nhiên bình tĩnh nhìn anh ta, màu đen lắng đọng trong mắt, có ánh sáng nhẹ lóe ra. "Hiên Mộc, cho tôi một lý do?" Hiên Mộc mỉm cười chua chát "Mặc, bác sĩ Trần, cô ấy là người quen cũ của tôi." mặt Tần Mặc Nhiên căng thẳng, " Cậu nên biết, nếu cô ấy biết cậu,vậy thì càng không thể giữ lại rồi." Hiên Mộc nghe vậy, khóe môi nhếch lên chút ý cười, "Mặc, tôi không tin, cậu nhẫn tâm ra tay với bác sĩ Tô."
Hai người chiến đấu cùng nhau nhiều năm như vậy, hiểu biết về đối phương rõ ràng như chính lòng bàn tay của mình.
Muốn dùng lời nói đe doạn anh,bắt nạt anh đang ốm nằm trên giường sao? Tần Mặc Nhiên cười nhạt "Dĩ nhiên, có thể không nhất thiết mất mạng thì còn sống là tốt nhất, Hiên Mộc, thuật thôi miên của cậu không thạo rồi à?" Hiên Mộc nghe vậy cắn môi nói : " Mặc dù hiện giờ ông đây bị bệnh, nhưng thôi miên hai cô gái thì vẫn là việc dễ dàng."
Ngoài phòng, Tô Ca đang lôi kéo tay Trần Lê đi xem một biển màu đỏ kia.
"Trần Lê, những thứ này... Đều là cây thuốc phiện à?"
"Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là nó."
Hai người đều im lặng, một cánh đồng lớn cây thuốc phiện, tương lai đều làm thành ma túy đi gieo họa nhân gian sao? Đám người Tần Mặc Nhiên, buôn lậu thuốc phiện ư? Nếu đúng, thì chính mình và Trần Lê nếu không cẩn thận, còn có khả năng còn sống rời đi không? Trần Lê đã nhận ra được sự sợ hãi của cô, đột nhiên nắm chặt tay cô. "Tô Ca, cậu phải tin tưởng, một người dù cho thay đổi thế nào, nhưng bản chất của anh tác sẽ không biến đổi."
Tô Ca đang định nói gì đó, nghe thấy Tóc vàng ở bên kia gọi " Hai bác sĩ xinh đẹp, mau qua đây nấu cơm!"
Nấu cơm?
Tô Ca và Trần Lê cùng cất bước đi qua, bị Tóc vàng đưa tới một căn phòng chắc là phòng bếp. Vậy mà bên trong ngay cả bát đũa mắm muối tương dầu cái gì cũng có.Chậu nước có một con gà đã vặt lông. Còn có thịt heo, các loại cải. Xem ra chỗ này chắc là thường xuyên nấu ăn tập thể.
Tô Ca kinh ngạc liếc mắt nhìn Tóc vàng một cái. Tóc vàng nhíu mày cười haha nói "Người đẹp, xã hội đen cũng cần ăn cơm!" Tô Ca cúi đầu không nói thêm gì, Trần Lê đã cầm lấy dao bắt đầu thái thịt, Tô Ca cực kỳ tự giác đến bên làm trợ thủ cho cô ấy. Có Trần Lê ở đây, trù nghệ mèo cào của cô cơ bản là không có đất dùng.
Thật ra Tô Ca luôn biết rằng nội tâm Trần Lê và vẻ bề ngoài gợi cảm nóng bỏng của cô ấy hoàn toàn bất đồng, Trần Lê là người nội trợ toàn năng, tay nghề có thể so sánh với đầu bếp khách sạn ba sao, còn có thể thêu thùa một chút đồ thủ công mĩ nghệ. Chỉ là những việc này rất hiếm người biết.
Nhưng chuyện tình cảm lại gặp thương tổn, Tô Ca lại nghĩ tới anh chàng thiếu tá có đôi mắt đào hoa mà bản thân cũng cực kỳ đào hoa kia, cô đã cho rằng Trần Lê và anh chàng kia có thể thành đôi, cuối cùng sẽ kết hôn, kết quả lại.... Ngày đó Trần Lê thương tâm muốn chết, cô nhớ rất rõ ràng Trần Lê một bên rơi lệ một bên đùa dỡn nói với cô, cô ấy muốn buông dao, tu luyện thành yêu quái.
Dường như trong tình yêu, con gái đều phải sắm vai người bị tổn thương. Chính mình thì sao nhỉ? Tô Ca không nhịn được nghĩ, nếu chính mình có chút yêu đương thì sẽ có bộ dạng gì nữa? Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tần Mặc Nhiên? Tô Ca hoảng sợ! Sao bản thân lại có thể nghĩ tới anh ta? Chẳng lẽ bản thân mình có tính thích bị ngược đãi?
Lắc lắc đầu, Tô Ca tự hạ quyết tâm trong lòng. Nếu có thể an toàn rời xa chỗ này, cô nhất định sẽ đồng ý đề nghĩ đi xem mắt của mẹ! Thân là cô gái ế 26 tuổi, chính mình nên vì bản thân một chút thôi.
Cơm trưa trừ Hiên Mộc, tất cả mọi người đều ăn cùng nhau. Trần Lê và thật nhanh, ăn vài miếng liền mang bát đi bón cơm cho Hiên Mộc. Tô Ca vẫn an vị ở bên cạnh Tần Mặc Nhiên, từng chút từng chút và cơm, cố gắng để mình không phát ra tiếng động quá lớn. Động tác ăn cơm của Tần Mặc Nhiên rất tao nhã, chiếc đũa nhẹ nhàng đưa lên xuống, một miếng thịt đặt vào trong miệng. Tóc vàng ngồi đối diện, cứ gắp một miếng lại nhìn Tô Ca chằm chằm, Tô Ca bị anh ta nhìn khẽ run rẩy, một miếng thịt trong tay "lạch cạch" rơi xuống bàn.
Tóc vàng thấy thế, càng cười xấu xa. " Tần đại ca" anh ta nói với Tần Mặc Nhiên "Quả nhiên vẫn là con gái lương thiện có chút ý tứ.Ngay cả cơm cũng ăn ngon như thế" Tô Ca nghe thấy cúi đầu như muốn vùi mặt vào trong bát cơm, cô có thể nói cho bọn họ biết, thật ra cô chỉ rửa rau thôi sao?
Lại nghe thấy Tóc vàng nói tiếp: "Tần đại ca, người phụ nữ này nếu anh chơi chán rồi thì để cho em nhé?" Yết hầu Tô Ca chua xót,một cái xương gà liền mắc lại trong miệng, khó chịu sặc sụa, thấy thế, Tần Mặc Nhiên nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng. Rồi đặt một cốc nước trước mặt cô. Sau đó mới điều chỉnh tư thế nói với Tóc vàng:
"Nếu như cậu thực sự thiếu đàn bà, thì trở về liền tới một đám con gái ơ "Vạn Diễm" mà tùy tiện chọn một hai người." Vừa nghe nhắc tới "Vạn Diễm" đầu Tóc vàng liền co rụt mạnh, sau đó làm ra vẻ bị kinh sợ nói: "Hay là thôi đi, đàn bà ở "Vạn Diễm" cũng không phải người em có thể động tới." Mọi người nghe thế liền cười ồ lên. Đặc biệt A Thừa cười dữ dội nhất, anh ta nói "Đúng là rất đáng sợ, ông đây lúc đó cũng bị lột chỉ còn lại cái quần đùi, may mắn Mễ Mễ còn có chút lương tâm, không để tôi ở trần ra cửa"
Mọi người lại được trận cười vang, trái lại bị A Thừa nháo một trận như vậy, cái đề tài lúc trước cũng bị bỏ qua.
Cả một buổi chiều, Tô Ca đều ngồi ở khoảng đất trống phía trước nhà lấy xà phòng chiến đấu với một đống quần áo bẩn, bởi vì Tần Mặc Nhiên tiện tay vứt cho cô một cái áo sơ mi, Tô Ca rất thức thời tìm bột giặt giặt cho anh, kết quả Tóc vàng và đám A Thừa thấy thế cũng nhao nhao noi theo, đưa cho cô một đống quần áo đầy mồ hôi của đàn ông cao như một cái núi nhỏ, Tô Ca không nói gì ngửa mặt hỏi trời, cô đây là bị cố ý tìm tới làm một người giặt đồ sao? Bị hành hạ tới kiệt sức, bác sĩ Tô âm thầm cắn răng thề, tương lai nếu cô kết hôn, sẽ đem quần áo, tất cả để cho chồng giặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.