Danh Gia Vọng Tộc

Chương 14: Bạc




Cẩm Sắt giơ tay che ánh nắng mặt trời, cảm thấy choáng váng từng cơn, nàng nghiêng đầu nhắm mắt lại, theo trực giác nàng không thích chàng trai cả người toát ra vẻ ngạo mạn kiêu căng này, nàng cảm thấy hắn ta có mùi hung hăng nguy hiểm.
Chàng trai kia thấy Cẩm Sắt một câu cũng không đáp, ngược lại cứ như không phát hiện ra hắn, bất giác nhíu mày ruổi ngựa lại gần, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Cẩm Sắt, tiếp tục lên tiếng: “Ta hỏi ngươi, nơi này có phải là cửa sau của Diêu phủ không? Ngươi là nha hoàn của phủ à? Có biết hôm nay tiểu thư nhà huyện lệnh Giang Châu liệu có tới dự tiệc hay không?” Chàng trai hỏi với giọng đầy bức bách, nói liền một hơi rồi lấy từ trong ngực ra một túi bạc ném về phía Cẩm Sắt.
Túi bạc rơi xuống nền đất đen phát ra cạch một tiếng, ánh mặt trời chiếu qua, trong túi có khoảng chừng mười hai nén bạc, Cẩm Sắt thấy túi bạc rơi xuống dưới chân mình thì thấy đúng là dở khóc dở cười.
Vốn dĩ việc tìm đến cửa sau phủ đệ nhà người khác dò la thám thính đã không phải là hành vi của người quân tử, chàng trai này lại còn vì vị tiểu thư xinh đẹp mà tìm đến, có điều Cẩm Sắt đã từng gặp mặt Ngô tiểu thư nhà huyện lệnh Giang Châu, nàng ta cũng là người xinh đẹp đầy phong thái. Hiện giờ hiểu rõ chàng trai trước mặt vì Ngô tiểu thư mà tới, làm sao Cẩm Sắt lại có thể nói sự thật cho hắn? Huống chi người đàn ông này không hề tôn trọng nàng một chút nào, vứt tiền một cách ngang ngược như vậy thật sự làm người ta thấy bực mình.
Thế nên Cẩm Sắt chẳng thèm mở miệng, chỉ nhẹ khua tay ý bảo không biết rồi muốn rời khỏi, ai dè nàng vừa đi được hai bước thì lại bị chắn đường, chàng trai dùng chiếc roi chắn ngang người nàng, lên tiếng hỏi: “Ngươi tại sao không trả lời ta?”
Hắn khẽ động đậy, hạ cổ ngựa xuống, một luồng khí đục phả thẳng vào mặt Cẩm Sắt, khẽ làm bay tấm lụa mỏng.
Cẩm Sắt dù tốt tính đến đâu thì cũng không chịu được sự vô lễ xấc xược như vậy, huống hồ nàng đang lo lắng cho em trai, một chút cũng không muốn ngập ngừng tại đây, nghe thấy hắn nói vậy nàng hiếm khi trợn trừng mắt, rồi ngẩng đầu lên, ghìm ánh mắt nhìn chằm chằm hắn rồi nói: “Công tử chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua đạo lý “quý người thì được người quý, tôn trọng người thì được người tôn trọng sao?”
Ngươi tôn trọng người khác thì người ta mới có thể kính trọng đối xử tử tế với ngươi. Ngươi tỏ vẻ coi thường ta, cớ gì ta phải trả lời câu hỏi của ngươi.
Giọng nói của Cẩm Sắt cực kỳ nhẹ, dưới ánh nắng mặt trời như một cơn gió nhẹ thoảng qua, dù không mang theo một chút giận hờn nào, nhưng quả thực trong trẻo đến mức lạnh lùng.
Chàng trai ngắm Cẩm Sắt, nàng mặc áo màu xanh nõn chuối, váy màu xanh da trời, bên hông đeo dây kết như ý màu hồng, trên đầu búi tóc hai bên, đeo khăn che mặt bằng lụa mỏng, toàn thân không mang trang sức quý báu, trên hai búi tóc chỉ gắn cây trâm bạc. Nàng ta nhìn tuổi còn khá nhỏ, rõ ràng chỉ là tiểu nha hoàn trong phủ.
Thấy nàng ta từ nãy đến giờ không nói gì chỉ xua tay, hắn cứ tưởng nàng ta là người câm, làm sao có thể nghĩ đến tự dưng Cẩm Sắt mở mồm ra liền nói ngay một câu như thế này.
Hắn kinh ngạc nắm chặt roi trong tay, cúi người xuống quan sát nàng, trông tiểu cô nương dù vóc người nhỏ bé nhưng đứng nơi đó lại tỏa ra tư thế đúng mực, hắn nhíu mày, trái lại trong lòng dâng lên sự hứng thú.
Hắn lấy roi quấn lại túi bạc lên, tay trái cầm bạc đưa đến phía trước Cẩm Sắt, tay phải thì cầm roi nâng cằm nàng lên, ép phải ngẩng đầu.
Sau đó hắn nghiêng người sang, ánh mắt xuyên thấu qua lớp voan mỏng nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, lại mở miệng nói: “Xin hỏi tiểu cô nương, nơi đây có phải là cửa sau của Diêu phủ không?”
Cẩm Sắt bị ép phải ngẩng đầu, lúc này nàng mới nhìn rõ tướng mạo chàng trai, trông hắn rất trẻ tuổi, làn da màu đồng nhẵn mịn, góc cạnh khuôn mặt đầy kiên cường, ngũ quan sắc nét, lông mày nhướng cao như thanh kiếm sắc bén, đôi mắt sâu lắng giống như biển khơi, mũi thẳng như đỉnh núi, đôi môi dày vừa phải khẽ mỉm cười, tuyên bố rõ ràng rằng hiện giờ hắn đang tràn đầy hứng thú. Dù Cẩm Sắt hiểu rõ bản chất của những kẻ chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ như Tạ Thiếu Văn, nhưng hiện giờ cũng phải cố hết sức không tỏ vẻ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của hắn.
Người này cùng lắm khoảng 16, 17 tuổi, vóc người cao lớn hơn so với người bình thường, trên đầu đeo mũ lông chồn đen bằng da lộn, ở giữa khảm một viên bạch ngọc long lanh quý giá, hắn mặc áo bào bằng lông màu vàng, tay áo thít chặt viền vàng, trên lưng đeo thắt lưng bằng ngọc bích nạm vàng rực rỡ, bên trong vận áo dài bằng lông màu đen, lưng thẳng, cả người toát ra khí thế hiên ngang sang sảng, ngang ngạnh ngổ ngáo.
Ánh mắt Cẩm Sắt lại thoáng lướt qua hoạ tiết hình đầu sói nạm ngọc giữa trán, khóe mắt nhìn thấy hình thêu chim ưng bên vai trái hắn, rõ ràng đó là hình chim ưng Hải Đông Thanh, trong lòng Cẩm Sắt bất giác trở nên căng thẳng.
Ánh mắt nàng lại lần nữa đảo sang đôi mắt màu xanh nước biển, ánh mặt trời chiếu chếch lên nhuộm đôi lông mày của hắn thành màu vàng, dưới ánh nắng rực rỡ, đôi mắt kia giống như một viên ngọc bích trong sáng lung linh.
Yến Quốc và Đại Cẩm cách sông mà trị, địa vị ngang nhau đã tầm mười ba năm, bộ tộc hoàng thất Yến Quốc vốn là dân du mục thảo nguyên, vì thế cho nên hiện nay ở Đại Cẩm không hiếm người nước ngoài. Chẳng qua người có đôi mắt màu xanh nước biển giống chàng trai trước mắt rất ít, hơn nữa nhìn phục sức của hắn cộng với khí phách hiên ngang kia đã khiến Cẩm Sắt xác định được thân phận rõ ràng, nàng thầm hối hận vừa nãy không nền nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sợ rằng sẽ gây ra tai họa.
Cẩm Sắt quan sát chàng trai trước mắt, đồng thời chàng trai đó cũng đánh giá Cẩm Sắt, hắn thấy nàng toàn thân mặc trang phục nha hoàn, vẻ mặt bị che bởi tấm lụa trắng, dáng vẻ còn nhỏ, toàn thân không có điểm gì khác lạ, chỉ trừ đôi mắt màu đen mượt như gấm nhưng phát ra ánh sáng rỡ ràng.
Cảm nhận được đôi mắt trong veo sáng rõ nhuốm đầy vẻ ung dung trầm tĩnh, trong lòng hắn trái lại dâng lên sự tò mò hứng thú, hắn chỉ cảm thấy tầng lụa trắng kia thật bất tiện, hắn ngứa ngáy muốn lật xem một đôi mắt như thế nào mới xứng với ánh mắt bình thản như thế.
Nhưng không đợi hắn hành động, Cẩm Sắt đã nhanh chóng cầm bạc trong tay, cúi người xuống hành lễ, lui ra phía sau từng bước tránh ánh mắt của hắn.
”Nô tỳ thỉnh an công tử, nô tỳ đúng là nha hoàn của Diêu phủ, chẳng qua nô tỳ là kẻ thô kệch chuyên làm những việc nặng nhọc phía sau nhà, chuyện công tử hỏi nô tỳ không biết.”
Cẩm Sắt cung kính nói xong liền tỏ vẻ lo sợ mà nắm chặt bạc trong tay, nói: “Nô tỳ tạ ơn công tử thưởng cho, nô tỳ còn có việc phải chạy đi làm, xin cáo lui trước, công tử cứ tự nhiên.”
Nàng nói dứt lời liền tỏ vẻ rất sợ bị lấy lại bạc, lách qua chàng trai rồi chạy vội vàng ra xa.
Nàng hành động trái ngược so với lúc đầu như vậy làm cho chàng trai kia bỗng chốc ngẩn người, khi tỉnh táo lại thì đã thấy Cẩm Sắt vội vã biến mất chỉ còn thấy bóng lưng. Người ta cũng đã trả lời rồi, phần thưởng cũng cung kính mà nhận, đáng lẽ không cần phải chặn lại nữa. Nhưng hắn thấy dáng nàng dần khuất tại góc tường thì mới chợt phát hiện ra có điểm không đúng, đôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, đột nhiên quát to một tiếng.
”Khá lắm con nha đầu này! Cái gì cũng chưa nói cho ta mà còn dám cầm bạc!”
Cẩm Sắt chỉ nói bản thân đúng là nha hoàn của Diêu phủ, nhưng không nói rõ với hắn chỗ này có đúng là cửa sau của Diêu phủ hay không, càng không báo cáo hành tung của Ngô tiểu thư cho hắn.
”Ha ha ha, ngươi tức giận với một đứa nha đầu làm gì. Nàng ta đã tự nhận bản thân đúng là nha hoàn của Diêu phủ, có lẽ nơi đây chính là cửa sau Diêu phủ rồi, chẳng qua việc lén đến tìm người quả thực không ổn, ta nghĩ Tử Ngự nên từ bỏ đi thôi.”
Trong lúc đó, từ một con ngõ nhỏ khác xuất hiện một người cưỡi ngựa lại đây, toàn thân hắn mặc áo bào màu thiên thanh thêu hình đám mây màu xanh đen, tay áo viền lông chồn trắng, thắt lưng in hình hoa văn lá trúc bằng gấm trông lịch sự tao nhã cùng với cây trâm cài tóc bằng ngọc Dương Chi* càng làm cả người hắn phát ra khí chất văn nhã, ngũ quan tuấn tú.
Lúc này vẻ mặt hắn tràn ngập nét tươi cười sáng lạn, giọng đượm vẻ trêu đùa với chàng trai tên Tử Ngự nhưng chính hắn cũng không phát hiện ra mình đang hành động như một chàng trai mới lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.