“Tứ tiểu thư! Ngũ thiếu gia!”
Tai nghe âm thanh ồn ã càng lúc càng
gần, Cẩm Sắt nheo mắt lại, lấy thanh dao găm trong tay áo ra cắt bừa
trang phục của mình và Văn Thanh, rồi bôi ít bùn đất lên mặt mình và em, vò cho tóc tai rối loạn, sau đó bảo Văn Thanh cùng ngồi xuống bên cạnh
chiếc xe ngựa vỡ tan tành.
Đám hộ vệ và bà vú Diêu gia đã tìm tới
nơi, Liễu ma ma được Bạch Chỉ dìu dẫn đầu, nhìn thấy bộ dạng thê thảm
của Cẩm Sắt và Văn Thanh thì vô cùng hoảng sợ, sau đó nhìn thấy thùng xe vỡ thành bốn mảnh ngay cạnh, Lai Vượng nằm im lìm trên mặt đất không rõ sống chết ngay gần đó thì chân tay bà bất chợt trở nên mềm nhũn, sắc
mặt trắng bệch, run rẩy kêu lên. “Tiểu thư!”Đám Bạch Chỉ cũng bị dọa tới phát khiếp, bọn họ đỡ Liễu ma ma chân nam đá
chân chiêu chạy tới, Cẩm Sắt thấy vậy thì rúc vào lồng ngực bà nức nở
nghẹn ngào nói chẳng ra lời. Nhóm hạ nhân Diêu phủ thấy Cẩm Sắt bị dọa
tới mức như vậy, ai nấy đều mủi lòng theo, bọn họ nghĩ xe ngựa vỡ tan
như thế mà Tứ tiểu thư và Ngũ thiếu gia còn sống sót được đã là Phật tổ
phù hộ rồi.
Cẩm Sắt vừa khóc vừa được Liễu ma ma an
ủi vỗ về, gã thủ lĩnh hộ vệ họ Lương thấy vậy bèn đi tới hỏi: “Tứ tiểu
thư và Ngũ thiếu gia có bị thương không?”
Cẩm Sắt rơm rớm lệ, ngẩng đầu nói: “Ban
nãy khi xe ngựa chạy tới đây, càng xe bỗng dưng bị nứt vỡ, may mà gặp
được hai vị đại ca phủ Trấn Quốc Công, bọn họ và Lai Vượng cùng khống
chế con ngựa, ta và em trai mới có thể nhảy xuống giữ được tính mạng,
chúng ta vừa mới nhảy xuống thì càng xe vỡ nát tan tành, thùng xe đập
vào thân cây vỡ vụn thành bốn mảnh… Nhưng mà Lai Vượng… Lai Vượng có lẽ
bị thương rất nặng, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng.”
Nhóm hộ và và bà vú đứng gần kề cũng
trông thấy Thốn Thảo và Xuân Huy, hiện giờ nghe Cẩm Sắt kể vậy, Lương
thủ lĩnh sốt sắng nói lời cảm tạ bọn họ, sau đó y nhìn thấy một người
đàn ông đang co quắp run rẩy dưới đất thì trong đầu bất chợt dấy lên suy đoán, y hỏi: “Đó là ai vậy?”
Cẩm Sắt đánh mắt ra hiệu với Thốn Thảo,
Thốn Thảo lập tức cất tiếng: “Khi nãy hai người bọn ta đi săn thú rừng
bất ngờ gặp kẻ này lén lút bắn tên vào ngựa của Diêu gia, bọn ta thấy
ngựa lồng lên thì chia ra một người đuổi theo bắt giữ tên này, một người xông tới giúp đỡ. Bọn ta đã tra hỏi qua, hắn khai rằng có người bắt giữ vợ cơn hắn, sai khiến hắn hôm nay lên núi bắn tên vào xe ngựa của Diêu
tiểu thư và Diêu thiếu gia nhằm hãm hại họ.”
Thốn Thảo dứt lời liền đưa đoạn tên gãy
cho Lương thủ lĩnh, Lương thủ lĩnh nghe kể vậy thì giật nảy người, y vốn tưởng rằng ngựa dở chứng vốn chỉ là điều ngoài ý muốn, nào ngờ hóa ra
là có kẻ lập mưu muốn lấy mạng chị em Cẩm Sắt. Y tối sầm mặt nhận đoạn
tên gãy, rồi nhìn lại vết tích trên thân con ngựa, sau đó hấp tấp chạy
sang chỗ mảnh vỡ thùng xe, mò tìm một lát thì thấy ngay càng xe đứt gãy, nhận thấy trên thân gỗ càng xe có một dấu vết bị cắt gọt gọn ghẽ, nét
mặt y lập tức trở nên u ám, y cao giọng hô: “Quả nhiên có điều mờ ám!”
Đám hộ vệ bà vú nghe vậy lập tức bàn tán ầm ĩ, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ căm phẫn. Bọn họ hiển nhiên không tức
giận vì biết có người hãm hại chị em Cẩm Sắt, mà bởi vì lo lắng cho
chính tính mạng bản thân họ, chị em Cẩm Sắt nếu lìa đời thì bọn họ cũng
bị liên lụy tới, như vậy xem ra bọn họ và chị em Cẩm Sắt đứng cùng một
phe, đều là người bị hại, vì thế cho nên mọi người ai nấy đều dâng lòng
căm ghét kẻ đã lập mưu hại người.
Liễu ma ma hãi hùng kêu: “Trời ơi, là kẻ táng tận lương tâm nào mang lòng mưu hại tiểu thư và tiểu thiếu gia vậy!”
Bà hốt hoảng nói vậy xong liền ôm lấy
Cẩm Sắt đương run rẩy rồi bật khóc nức nở, mọi người thấy vậy ai nấy đều nhao nhao ùa theo mắng chửi, đúng lúc này trong rừng vẳng tới tiếng vó
ngựa, Cẩm Sắt ngoảnh lại thì phát hiện thấy Lý nhị thiếu gia và Dương
Tùng Chi đang phi ngựa tới gần, nàng hơi kinh ngạc, sau đó vội vã vịn
tay Liễu ma ma đứng dậy.
Chốc lát sau Dương Tùng Chi và Lý Quan
Ngôn tới gần liền ghìm ngựa lại, xoay người xuống ngựa, Cẩm Sắt lập tức
tiến lên đón, cúi người hành lễ với Dương Tùng Chi rồi nói: “Tiểu nữ tạ
ơn thế tử, nếu không được hai vị thị vệ trong lúc săn bắn tình cờ ra tay giúp đỡ thì chắc rằng giờ phút này hai chị em tiểu nữ đã mất mạng rồi.”
Nàng dứt lời liền mở to đôi mắt van nài
nhìn Dương Tùng Chi, trong khi đó Thốn Thảo và Xuân Huy bước lên trước
hành lễ với y: “Thỉnh an thế tử.”
Dương Tùng Chi nghe lời nàng nói, rồi
nhìn ánh mắt ra hiệu của nàng, lại chuyển sang quan sát cử chỉ của Thốn
Thảo và Xuân Huy, trong lòng hẳn nhiên hiểu rõ ý tứ của Cẩm Sắt, tức thì làm bộ đỡ Cẩm Sắt dậy, lấp liếm giùm nàng: “Diêu tiểu thư khách khí
rồi, đó vốn là việc bọn họ nên làm. Ta tiễn nhóm Huyền chủ xuống núi,
lúc trở về ngang qua thì nhìn thấy đám bà vú Diêu gia đứng quanh quẩn
chỗ này với vẻ mặt kinh hoàng, ta hỏi ra mới biết tiểu thư gặp chuyện,
chẳng biết tiểu thư và Văn Thanh đệ đệ có bị thương không?”
Y dứt lời, Văn Thanh liền bước lên
trước, Liễu ma thì quỳ phịch xuống rưng rưng nước mắt nói: “Xin thế tử
và Lý nhị thiếu gia giúp đỡ tiểu thư và tiểu thiếu gia của nô tài một
phen.”
Dương Tùng Chi vốn đã thấy sự tình có vẻ khác thường, hiện giờ trông Liễu ma ma như vậy thì nét mặt y chợt đanh
lại, cất tiếng: “Ma ma mau đứng lên rồi hẵng nói.”
Liễu ma ma không đứng dậy mà lại dập đầu binh binh, sau đó mới kể lại cặn kẽ sự tình. Nét mặt Dương Tùng Chi tối sẫm lại, y chau mày nhìn đống vỡ vụn của chiếc xe ngựa, sau đó nhìn
sang Cẩm Sắt và Văn Thanh với vẻ thương xót.
Lý Quan Ngôn vốn có lòng cảm kích Cẩm
Sắt từ trước, nay nghe có người muốn hãm hại đôi chị em tuổi nhỏ bơ vơ
thì lập tức sắt mặt lại, tiến lên cúi người đỡ Liễu ma ma dậy rồi nói:
“Ma ma mau đứng dậy chăm sóc Diêu tiểu thư, chuyện này nếu hai ta đã
biết thì đương nhiên không thể bỏ mặc.”
Liễu ma ma lúc này mới đứng lên đỡ Cẩm
Sắt, Cẩm sắt cúi người hành lễ cảm tạ, đoạn không nhiều lời nữa. Dương
Tùng Chi cất lời: “Bây giờ xe ngựa tan thành mấy mảnh như vậy, tiểu thư
và Văn Thanh đều bị hoảng sợ, chi bằng hai người trở về núi trước, chờ
bình tâm lại rồi ngồi xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công xuống núi có được
không?”
Cẩm Sắt cúi người đáp tạ rồi nói: “Ban
nãy có đầy tớ tới báo lão thái thái đổ bệnh, tiểu nữ và em trai mới phải vội vã trở về, không ngờ giữa đường gặp phải chuyện này… Hiện giờ chắc
đã có người về tới phủ bẩm báo, lão thái thái vốn đang mang bệnh, hơn
nữa rất thương yêu con cháu, nếu người nghe nói hai chị em tiểu nữ gặp
chuyện không may, chắc chắn bệnh tình sẽ càng nặng thêm. Tiểu nữ cảm tạ ý tốt của thế tử, tiểu nữ và em trai vẫn muốn sớm trở về phủ.”
Dương Tùng Chi cũng biết Cẩm Sắt càng
sớm trở về thì càng có thể để kẻ có ý đồ xấu xa trở tay không kịp, nhưng nhìn thấy tóc tai Cẩm Sắt tán loạn, gương mặt nhỏ nhắn đầy âu lo thì
muốn phản bác sự kiên quyết của nàng, có điều ở đây đông người đương
nhìn chằm chằm, y cũng không khuyên nhủ nữa, đành chau mày nói: “Để ta
đưa hai người trở về.”
Dứt lời y quay sang nói với Lý Quan
Ngôn: “Ta đưa hai người họ về phủ, hiện giờ hẳn là trên núi cũng biết
tin, tỷ tỷ nghe nói Diêu tiểu thư xảy ra sự cố chắc chắn sẽ sốt ruột lo
lắng, làm phiền huynh trở lại giải thích tường tận cho tỷ ấy. Xe ngựa
của Diêu gia đã hỏng, huynh nhân tiện đưa xe ngựa của phủ Trấn Quốc Công tới đây giùm.”
Cẩm Sắt hiểu rằng y đang e ngại lo lắng
cho bộ dạng chật vật của nàng và Văn Thanh cho nên mới tỏ ra cẩn thận
đến vậy, có điều thấy y khăng khăng như thế thì nàng vẫn cảm thấy hơi
buồn cười. . Web đọc 𝓷ha𝓷h tại ( Tr𝑈 mTr𝙪ye𝓷.𝖵𝓷 )
Đợi đến khi xe ngựa phủ Trấn Quốc công
tới, Cẩm Sắt nhìn cỗ xe hai ngựa kéo mà sững sờ, bởi Đại Cẩm vốn có điều luật quy định về xe ngựa, cỗ xe của vua thì sáu ngựa kéo, của Thân
vương và hoàng thân quốc thích thì bốn ngựa kéo, của Quận vương thì ba
ngựa kéo, như Bình Nhạc Quận chúa thì hai con ngựa kéo xe, Cẩm Sắt thấy
Bình Nhạc Quận chúa phái tới xe ngựa nghi thức của nàng ấy thì trong
lòng cảm thấy vô cùng biết ơn và xúc động.
Liễu ma ma toan đỡ Cẩm Sắt lên xe, nhưng Cẩm Sắt lại nhấc váy đi thẳng tới bên Dương Tùng Chi đang cưỡi ngựa,
cúi người hành lễ, gương mặt lộ vẻ băn khoăn chần chừ: “Tiểu nữ có một
thỉnh cầu, mong rằng thế tử đồng ý.”
Dương Tùng Chi nghe vậy thì cau mày, Cẩm Sắt cất tiếng: “Ban nãy nãi huynh của tiểu nữ vì cứu hai chị em nên bị
thương nặng, xương sườn và xương tay đứt gãy nhiều chỗ, Quận chúa đưa xe ngựa của người tới đã khiến tiểu nữ thụ sủng nhược kinh*, đáng lẽ tiểu
nữ không nên đòi hỏi thêm nữa, nhưng đường núi vốn xóc nảy, nếu để người đang bị trọng thương ngồi ngựa xuống núi thì chỉ sợ… Tiểu nữ bạo gan,
mong thế tử cho phép tiểu nữ để nãi huynh lên xe của Quận chúa…”
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
Nếu không phải thật lòng quan tâm, thì
trong tình huống này khó còn có thể nhớ tới một kẻ nô tài nhỏ nhoi,
Dương Tùng Chi nhận thấy Cẩm Sắt lộ vẻ ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu thì ánh mắt y nhìn nàng thêm phần kính nể và khen ngợi: “Diêu tiểu thư đối
xử tử tế với hạ nhân, ta rất khâm phục, nàng cứ làm vậy đi, ta nghĩ tỷ
tỷ nếu biết chuyện cũng sẽ không trách nàng đâu.”
Cẩm Sắt đáp tạ rồi gọi người đưa Lai
Vượng nằm vào xe, sau đó nàng và Diêu Văn Thanh cùng Liễu ma ma lên xe,
Diêu Văn Thanh đích thân ôm Lai Vượng, Cẩm Sắt thì cúi nhẹ người ra hiệu khởi hành.
Xe ngựa chạy nhanh, Cẩm Sắt ngắm nghía
cỗ xe, thấy thùng xe rộng rãi thoải mái, tấm thảm đệm bằng da cáo dày,
nền xe và hai bên bọc vải gấm bằng nhung thêu tơ vàng. Bên cạnh nàng
chồng mấy chiếc gối màu hồng thêu hình quả lựu đính chỉ vàng, góc phòng
đặt chiếc bàn trà bằng gỗ tử đàn nhỏ, trên bàn bày một hộp bánh điểm tâm có vỏ ngoài bằng gỗ lim và một chiếc lư hương, bởi Bình Nhạc Quận chúa
mang thai, cho nên trong chiếc lư không đốt hương liệu. Tuy nhiên mấy
chậu than chất đầy than bạc, lửa cháy rất mạnh.
Mấy ngày nay Bình Nhạc quận chúa không
dùng tới xe ngựa, than để đốt chắc là mới được bỏ vào, loại than bạc này nàng cũng chỉ có trong phòng của Bình Nhạc Quận chúa. Trong lòng Cẩm
Sắt biết ắt hẳn Bình Nhạc Quận chúa cố tình sai đám hạ nhân cho vào,
nàng thầm nhủ ngay cả việc nhỏ thế này mà tỷ ấy cũng để ý đến, bất giác
viền mắt chợt đỏ hoe.
Cỗ xe ngựa này hẳn nhiên đã được chuẩn
bị vô cùng kỹ càng, so với xe ngựa trước đó của Diêu phủ vững chãi hơn
rất nhiều, phi băng băng trên đường núi khiến nàng cảm thấy rất ít xóc
nảy. Đến khi xe xuống chân núi, Lai Vượng mê man dần dần tỉnh lại, Cẩm
Sắt vội bảo Liễu ma ma cho y uống ít nước, thấy y muốn lên tiếng, nàng
liền cười nói: “Đừng vội, xương sườn của ngươi bị gãy, sợ rằng bị nội
thương, chớ vội trò chuyện, đợi đại phu khám bệnh cho đã.”
Lai Vượng lộ vẻ đau đớn dữ dội, nghe vậy khép chặt mắt lại, Liễu ma ma thở dài rồi lặng lẽ rơi lệ. Chốc lát sau
Cẩm Sắt đoán sắp vào tới thành, nàng gõ vào thành xe ra hiệu, xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói của Dương Tùng Chi.
“Sao vậy?”
Cẩm Sắt đẩy cửa sổ xe ra rồi nói: “Tiểu
nữ và Văn Thanh không muốn về Diêu phủ trước, xin thế tử đưa tiểu nữ tới phủ họ Diêu ở phố Đức Chính.”
Dương Tùng Chi nghe vậy ngạc nhiên, Cẩm
Sắt thì cười nói: “Lão thái gia trong phủ họ Diêu ở phố Đức Chính là tộc trưởng đương thời của Diêu gia.”
Dương Tùng Chi bỗng hiểu ra ý đồ của Cẩm Sắt, y gật đầu phân phó xa phu* phủ Trấn Quốc Công hướng tới phố Đức
Chính, cỗ xe vừa quẹo, y chợt thấy có kẻ cưỡi ngựa tự ý tách hàng chuyển sang một con đường khác, y liền đánh mắt ra hiệu với thị vệ bên cạnh,
tên thị vệ lập tức tuân lệnh đuổi theo.
*Xa phu: Phu kéo xe, người đàn ông kéo xe.
Một lát sau mới tới phủ họ Diêu ở phố
Đức Chính, Cẩm Sắt được Liễu ma ma đỡ xuống xe rồi cùng Văn Thanh tới
cửa, trong khi đó Bạch Chỉ đã bảo người gác cổng bẩm báo, người gác cổng thấy cỗ xe ngựa, lại nghe bảo thế tử phủ Trấn Quốc Công đích thân đưa
chị em Cẩm Sắt tới thì nào dám ngăn cản, ngay lập tức sai người vào
trong thông báo với chủ tử rồi mở rộng cửa lớn đón nhóm người Cẩm Sắt
vào phủ.
Nhóm Cẩm Sắt còn chưa bước qua cửa thì
đã thấy lão thái gia cùng bốn vị lão gia họ Diêu, tám cậu thiếu gia vây
quanh một ông lão tóc tai trắng xóa bước ra đón. Ông lão kia nhìn khoảng trên 80 tuổi, tóc bạc da mồi, nhưng thân thể vẫn có vẻ khỏe mạnh, chính xác là tộc trưởng Diêu thị – Diêu Bính Uông.
Hiện nay trong gia phả Diêu thị ghi tên
hơn 600 người, nếu ông sơ* của Cẩm Sắt còn tại thế thì có vị trí như anh em cùng cha** với Diêu Bính Uông. Diêu tộc trưởng hiện giờ thật ra đã
98 tuổi, là vị trưởng lão có vai vế cao nhất trong Diêu thị, bởi ông đối nhân xử thế chính trực, thường xuyên giúp đỡ những người già yếu, mẹ
góa con côi trong tộc, tính tình niềm nở, cho nên có uy tín cao và rất
được trọng vọng, được mấy nhà họ Diêu bầu làm tộc trưởng Diêu thị, cũng
là tộc trưởng của gia đình Diêu Thành, Diêu Giang.
*Nguyên văn là từ “Cao tổ phụ”, có
nghĩa là Ông Sơ (Nội). Cao, tằng, tổ, khảo là bốn vai thuộc bốn thế hệ
kế tiếp nhau từ đời khảo trở lên cho đến đời cao. Cao là cao tổ nói tắt, tằng là tằng tổ nói tắt còn tổ là tổ phụ nói tắt. Tổ phụ là ông nội,
tằng tổ là ông cố (nội), hay còn gọi là cụ, cao tổ là ông sơ (nội), hay
còn gọi là kỵ, còn khảo ở đây là người cha đã chết, nghĩa là cũng đã
được thờ cúng (như tổ, tằng, cao). (Theo bachkhoatrithuc.vn)
**Nguyên vặn cụm từ là “Đồng phụ
huynh đệ”, nghĩa là “anh em cùng cha.” Cả câu này khá khó hiểu nên tớ
giải thích một chút, các cậu cứ tưởng tượng mối quan hệ trong câu như
thế này: Diêu Bính Uông (Ông Sơ) -> Lão thái gia (Ông Cố) -> Lão
gia (Ông Nội) -> Thiếu gia (Cha) -> Con.
Vậy đối với Cẩm Sắt thì Diêu Bính Uông thuộc hàng Ông Sơ (Kỵ) của Cẩm Sắt nhé.
Diêu Bính Uông ra nghênh đón, nhận thấy
trong nhóm người Cẩm Sắt có một chàng trai khí độ bất phàm, lưng giắt
bảo kiếm, anh tuấn khôi ngô thì biết ngay là vị thế tử Trấn Quốc Công,
ông vội vàng dẫn theo con cháu tiến lên trước bái kiến. Dương Tùng Chi
bước lên hai bước nâng ông dậy rồi nói: “Diêu Tứ tiểu thư có ân cứu mạng tỷ tỷ ta, trưởng lão là bậc trưởng bối của Diêu Tứ tiểu thư, ta không
dám nhận lễ này của ngài.”Diêu Bính
Uông nghe nói Cẩm Sắt có công cứu giúp người nhà phủ Trấn Quốc Công thì
vô cùng ngạc nhiên, ông quay sang nhìn chị em Cẩm Sắt, thấy xiêm y Cẩm
Sắt nhiều chỗ rách nát tả tơi, sắc mặt tái nhợt, lại thấy Văn Thanh còn
nằm trên cáng được người khiêng thì giật thót, vội hỏi: “Có chuyện gì
xảy ra vậy?”Cẩm Sắt lúc này mới tiến lên trước quỳ phịch xuống, nước mắt rơi lã chã xuống đôi gò má trắng
bệch, nàng dập đầu rồi thốt đầy đau đớn: “Cầu xin tộc trưởng phân xử
giùm con, có người muốn làm hại chị em con, nếu không phải may mắn gặp
được người của phủ Trấn Quốc Công thì con và em trai chắc hẳn đã mất
mạng rồi.”
Nàng dứt lời liền lấy ra đoạn tên gãy trong tay áo ra, dùng hai tay dâng lên, nhìn về phía Diêu Bính Uông với gương mặt đẫm lệ.
Diêu Bính Uông nghe Cẩm Sắt kể lại tường tận sự tình thì nét mặt chợt đanh lại, ông vốn là người công minh chính trực, từ xưa tới nay giữ trách nhiệm dạy dỗ và quản lý người trong họ,
bây giờ nghe hết ngọn nguồn lạch sông*, ông không ngờ trong họ lại có kẻ đáng oán trách đến vậy, sự tình còn xảy ra trong chi** của ông, thật
đúng là bôi tro trát trấu vào bộ mặt tộc trưởng của ông. Hơn nữa chuyện
này còn quấy rầy tới cả phủ Trấn Quốc Công, ông càng cảm thấy mất hết
thể diện nhà họ Diêu, ngay lập tức trong lòng ông dâng niềm bất mãn với
Diêu Lễ Hách. Thêm vào đó ông nội, cha của Cẩm Sắt đã từng giúp đỡ họ
hàng thân quyến rất nhiều, hiện giờ chị em Cẩm Sắt không nơi nương tựa
được gửi nuôi nhờ trong họ, thế mà còn gặp phải cảnh này, nếu không điều tra rõ, trả lại công bằng cho chị em Cẩm Sắt, chỉnh đốn gia tộc thì
chẳng phải về lâu về dài sẽ làm hại tới gia tộc, khiến vùng Giang Châu
chê cười Diêu gia là hạng vong ân phụ nghĩa, đối xử khắc nghiệt với trẻ
nhỏ mồ côi ư.
*Nguyên văn là Lai long khứ mạch.
Cụm từ này trước kia để chỉ thế núi như rồng, từ đầu tới đuôi đều có
huyết mạch nối liền. Theo thuật phong thủy thì chỗ đọng nước từ trên núi chảy xuống gọi là “Long”, “Lai long” nghĩa là chỗ bắt đầu của nguồn
nước, người ta cho rằng nơi có “Lai long” sẽ cát tường thuận lợi, thịnh
vượng phát đạt. Hiện tại cụm từ này dùng để chỉ nguồn gốc của sự việc và lai lịch của con người, tương đương với từ “chân tướng”.
*Nguyên văn là từ “mạch”. Từ “mạch”
chỉ sự liên hệ huyết thống, theo mình thì tương đương với từ “chi”,
“nhánh” trong một dòng họ theo tiếng Việt.
Ông nghĩ vậy rồi lập tức sai bảo đám con cháu: “Ta cùng chị em Cẩm Sắt tới phủ Đồng Tri trước, nhóm các con mau
tới mời mấy vị trưởng bối cùng qua phủ Đồng Tri nghị sự.”
Trong phủ Đồng Tri, Ngô thị khoác áo
choàng đỏ thêu họa tiết hoa mẫu đơn đính chỉ vàng, nằm giữa giường Bạt
Bộ* bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn cây cỏ chim chóc, lưng tựa vào gối mềm
tơ tằm thêu hoa văn Tường Vân màu xanh đen điểm kim tuyến, bụng nhô cao, đang được nha hoàn Lăng Phượng xoa bóp đôi chân căng phồng mỏi nhừ do
hoài thai.
*Nguyên văn là Bạt Bộ sàng, hay còn
gọi là Bát Bộ sàng, sàng là giường, bát bộ là tám bước, bạt bộ là cất
bước đi, đây là loại giường có hình dáng to lớn, lưu hành phổ biến vào
thời Minh và thời Thanh.
Giường Bạt bộ đặc sắc ở chỗ khung
giường to làm cho chiếc giường trông như một “căn nhà gỗ nhỏ”, mái dài
hai, ba thước**, giường có hình tứ giác, có lan can, có cửa sổ mở sang
hai bên, trước giường có khúc quanh, tuy nhỏ nhưng người vẫn đứng vào
được, hai bên trang trí bàn, ghế nhỏ… Giường rất to, trước giường có
khoảng trống, trông toàn thể chiếc giường giống một căn phòng nhỏ.
**Thước là đơn vị đo chiều dài, 1 thước = 1/3m.
Góc phòng xếp mấy chiếc bàn con nhỏ hình bát giác làm từ gỗ lim chạm hoa nổi, trên bàn bày một chiếc lư hương
nhỏ trắng sáng lấp lánh khắc hình chim khách báo hỉ* bốn góc, đàn hương
bên trong lượn lờ tỏa ra, Ngô thị nắm chuỗi hương châu* bằng gỗ tử đàn
thường dùng trong tay, đương khép hờ mắt nhìn xuống nền nhà.
*Chim khách báo hỉ: Chim khách,
hay còn gọi là hỉ thước, ác là, chim khách được coi như loài chim mang
lại may mắn, niềm vui cho con người. Tương truyền rằng đêm 7 tháng 7
(thất tịch) có bầy chim hỉ thước bắc cầu cho Chức Nữ qua sông gặp Ngưu
Lang.
**Hương châu là những chuỗi hạt châu được tạo thành từ các loại gỗ thơm hoặc hương liệu, thường có 18 hạt.
Bỗng dưng một cơn buồn nôn cuộn lên,
nàng ta vội nghiêng người, Hạ ma ma lập tức đưa ống nhổ* bằng sứ trắng
khắc dây leo mai đỏ lên, Ngô thị nôn khan một chặp, sau đó hổn hển dựa
vào gối, Hạ ma ma thấy sắc mặt nàng ta cau có thì biết rõ trong lòng
nàng ta đang có ưu phiền, vì thế bà quỳ xuống, phẩy tay ra hiệu cho Lăng Phượng lùi ra rồi tự mình xoa bóp chân cho Ngô thị.
*Ống nhổ là đồ dùng để đựng đờm, dãi, hình tròn thấp, cổ rộng, thường được nhắc đến trong văn chương.
Khi Ngô thị hoài thai con đầu lòng Hạ
ma ma đã từng chuyên tâm học cách xoa bóp, cho nên bà thông thạo hơn
Lăng Phượng một chút, khiến Ngô thị thoải mái dễ chịu ngay tắp lự, nàng
ta thở hắt ra một tiếng rồi khen: “Đúng là ma ma xoa bóp vẫn tốt hơn.”
Hạ ma ma cười đáp: “Vậy sau này cứ để
lão nô xoa bóp cho phu nhân, bào thai của phu nhân nhất định sẽ là một
tiểu thiếu gia, trước đây khi phu nhân mang thai Đại thiếu gia và Nhị
thiếu gia đều hay nôn khan như vậy, trái lại Đại tiểu thư lại ngoan
ngoãn hiền lành, không hề giày vò phu nhân. Hôm nay xem biểu hiện của
người, đứa bé chắc hẳn sẽ là một tiểu thiếu gia lanh lợi láu lỉnh đây.”
Ngô thị nghe vậy mới tỏ ra dễ chịu đôi chút, Hạ ma ma lập tức tiếp lời: “Chờ đến lúc phu nhân sinh thêm cho
lão gia một cậu con trai, lão gia đã luống tuổi mà còn có con sao có thể không mang lòng cảm kích tôn trọng phu nhân chứ? Dù sao cũng là đứa
cháu nhỏ nhất nhà, lão phu nhân đương nhiên sẽ cưng nựng như cục cưng,
sợ rằng Lục thiếu gia của Tứ phòng cũng phải nhường ngôi cho tiểu thiếu
gia thôi, có khi còn được lão phu nhân thương yêu chiều chuộng nhất ấy
chứ.”
Ngô thị nhếch miệng một tiếng rồi nói: “Lão yêu bà Quách thị thích ai thì mặc kệ bà ta, con trai ta thuộc dòng trưởng, dù bà ta không thích thì nó vẫn có vị trí cao quý hơn so với Tứ phòng, nó còn có hai người anh con vợ cả che chở, không cần dựa vào sự
yêu thích của Quách thị. Lão yêu bà kia ra vẻ kẻ cả*, chắc hẳn trước mặt lão gia toàn thêm mắm giặm muối về ta, nếu không phải ta niệm tình bà
ta là người sinh thành và nuôi nấng lão gia thì ta đã…”*Nguyên văn là “Cậy già lên mặt: Có nghĩa là ỷ vào việc lớn tuổi, có vai vế lớn hơn mà bày ra tư thái lên mặt, coi thường người khác. Câu này có hàm ý
tiêu cực.
Hạ ma ma nhìn gương mặt âm hiểm của Ngô
thị mà hai tay bỗng siết chặt, bà bất chợt giật nảy người. Hạ ma ma vì
sinh con ra nhưng đứa bé chẳng may qua đời, cơ thể bị tổn hại do sinh nở nên bị nhà chồng bỏ rơi, cực chẳng đã đành phải vào Ngô phủ, may mắn
được trở thành bà vú ở bên Ngô thị. Từ khi vào phủ, bà ta luôn một lòng
coi Ngô thị như con gái, cung phụng nàng ta như thể tổ tông mình. Mẫu
thân Ngô thị vốn là người lợi hại, không hề nương tay khi hãm hại đám
tiểu thiếp con vợ lẽ của Ngô lão gia, Ngô thị trưởng thành trong sự tàn
nhẫn quyết liệt của bà mẹ, đương nhiên lòng dạ vô cùng lạnh lùng cứng
rắn.
Hạ ma ma chỉ là hạng nô tài, không thể
xen vào việc của nàng ta, chỉ có thể giương mắt nhìn Ngô thị ngày càng
trở nên tàn nhẫn, mặc dù bà hiểu rõ thủ đoạn của Ngô thị, nhưng không
ngờ nàng ta còn định hãm hại cả lão phu nhân, bà chợt cúi đầu xuống để
che giấu nỗi sợ hãi và đau xót trong mắt, khi ngẩng đầu lên nét mặt bà
chỉ còn vẻ bình tĩnh, bà cố gắng buông giọng khuyên lơn: “Tiểu thiếu gia tất nhiên chẳng cần đến sự thương yêu của lão phu nhân, có phu nhân và
lão gia cùng hai vị thiếu gia chăm nom cũng đủ rồi. Phu nhân yên tâm, ả
kỹ nữ kia chẳng đáng khiến người để tâm, ả ta có thể sinh con thuận lợi
hay không vẫn còn chưa dám chắc, lão gia chẳng qua đương cơn nồng nhiệt, đến khi phai nhạt người hẳn sẽ nhận ra đã trách lầm phu nhân, rồi có
khi ngài sẽ đền cho phu nhân một đứa trẻ nữa ấy chứ.”
Từ sau hôm mừng thọ Diêu lão phu nhân,
Diêu Lễ Hách chỉ ghé qua phòng Ngô thị một lần, mở miệng ra chẳng những
không nói được một câu quan tâm dỗ dành, trái lại còn trách mắng nàng ta một trận. Mấy hôm nay Diêu Lễ Hách càng quan tâm để ý đến ả kỷ nữ cũng
đang mang thai kia, nếu không qua đêm ở thư phòng thì cũng ở chỗ hai đứa di nương, không hề đặt chân tới viện của nàng. Còn đứa con gái Diêu Cẩm Ngọc thì bị lão phu nhân gọi tới Phúc Lộc viện răn dạy một hồi, sau đó
bị phạt quỳ từ đường* một ngày, hiện giờ còn phải ở lỳ trong Lạc Du viện sao chép nữ giới.
*Từ đường: Nhà thờ họ, nhà thờ tổ.
Từ đường là nơi thờ cúng bài vị của các vị tổ tiên đã khuất, thực hiện
các nghi thức của gia tộc. Từ đường thường có diện tích rộng lớn, có thể là nơi tiến hành lễ cưới, đám tang, lễ mừng thọ, chuyện vui mừng, hoặc
để bàn bạc những công việc quản lý trong dòng họ, nơi đây cũng là tòa án đạo đức thời phong kiến, từ đường cũng có thể để tiếp khách, làm chỗ tụ họp hoặc làm nơi dạy học cho con em trong dòng họ. (Edit từ Baidu)
Tổng quản Tiểu Quách thị xử lý việc nhà
càng đáng ghét, chẳng những dứt khoát* gạt bỏ hai quản gia nàng thường
dùng, mà còn ngang nhiên đưa người hồi môn* mang theo từ Quách gia lên
làm quản gia, hôm qua còn ăn vận lộng lẫy tới chỗ nàng, ngoài mặt làm bộ thăm viếng, nhưng nói trắng ra là tới chọc nàng tức chết, nhớ tới từng
chuyện từng chuyện như vậy Ngô thị sao có thể vui vẻ cho nổi?
*Hồi môn: Là đồ cưới, là tất cả những đồ vật và người mang theo từ nhà mẹ đẻ đến nhà chồng.
*Nguyên văn là cụm từ Lôi lệ phong
hành – Sấm rền gió cuốn – Mạnh mẽ vang dội: Cụm từ này dùng để chỉ tác
phong xử lý công việc một cách quyết đoán, nhanh nhẹn lưu loát, đạt hiệu suất cao.
Tuy vậy được Hạ ma ma khuyên nhủ nàng ta cũng giãn đôi mày cau chặt ra một chút, sau đó lên tiếng: “Ta thấy nhạt miệng quá.”
Hạ ma ma nghe vậy vội bưng lên một chiếc khay bạc khảm hoa cỏ đựng chiếc đĩa màu hồng phấn nhỏ, lấy ra một viên ô mai khô đưa cho Ngô thị rồi nói: “Đêm qua phu nhân ngủ không ngon giấc, hay người nghỉ tạm một lát? Chốc nữa trên núi có tin, lão nô sẽ gọi phu nhân dậy.”
Ngô thị nhận viên ô mai bỏ vào trong
miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa khiến nàng ta cuối cùng cũng thấy
thoải mái dễ chịu, nàng ta xoay chuỗi hạt châu trong tay rồi nói: “Thôi
khỏi, chờ một lát nữa xem, hôm nay không hiểu sao ta cứ bồn chồn khó tả, có cảm giác sẽ nảy sinh sai sót. Lễ mừng thọ lão phu nhân lần trước rõ
ràng ta đã mưu tính rất kỹ càng, nhưng vẫn để chị em Diêu Cẩm Sắt thoát
khỏi lòng bàn tay, ta suy đi tính lại vẫn thấy có điều bất thường,
chuyện lần này tốt nhất đừng xảy ra sai sót mới tốt, tuy rằng dù có điều tra ra thì đây cũng chẳng phải mưu tính của ta, chẳng thể liên lụy tới, nhưng dù sao xe ngựa vẫn là của Diêu gia… Hay cứ chờ một lát nữa, lẽ ra bây giờ cũng phải có tin tức rồi chứ nhỉ.”
Hạ ma ma thấy nàng ta tỏ vẻ âu lo thì
lên tiếng: “Tứ tiểu thư luôn kính trọng và tin tưởng phu nhân giống như
mẹ ruột, Ngũ thiếu gia tuổi tác còn nhỏ, lại được phu nhân dạy bảo trong hai năm này, thật sự đã trở thành một đứa nhóc ngây thơ ngốc nghếch.
Hôm mừng thọ lão phu nhân chẳng qua do vận số chị em họ may mắn, hơn nữa Mẫn thiếu gia ngu dốt không đảm đương nổi nên mới xảy ra sự cố. Phu
nhân đã tra hỏi Lăng San, con bé cũng đã nói rằng Tứ tiểu thư vội xử trí nó rồi ba chân bốn cẳng chạy sang Phúc Lộc viện của lão phu nhân ấy
sao, chắc hẳn Tứ tiểu thư sợ phu nhân lo lắng tới sức khỏe nàng, không
cho xuống giường, nàng sợ không gặp được phu nhân Võ An Hầu và thế tử
chứ còn gì nữa? Theo lão nô nghĩ, Tứ tiểu thư rõ ràng đọc sách đến mụ mị đầu óc rồi, phu nhân chẳng cần phải bận tâm. Hơn nữa, chuyện lần này do vị kia đích thân bày mưu tính kế, bố trí giăng bẫy chỉ chờ chị em họ
nhảy vào, sao có thể để bọn họ may mắn tránh thoát lần nữa? Chờ đến khi
Diêu Văn Thanh không còn trên đời, khối tài sản to lớn ấy phu nhân và vị kia mỗi người một nửa, phu nhân lấy ba phần từ chỗ ấy thì tha hồ dư dả
sắm sửa của hồi môn cho Đại tiểu thư, chắc chắn có thể khiến Đại tiểu
thư được nở mày nở mặt bước vào phủ Võ An Hầu.”
Ngô thị nghe vậy cũng thấy đỡ nôn nóng
phần nào, được Hạ ma ma khuyên nhủ, nàng ta bỗng dường như nhìn thấy
ngay viễn cảnh được miêu tả, tuy vậy nàng ta vẫn chau mày nói: “Thật ra
mấy năm nay con bé Diêu Cẩm Sắt rất kính trọng và tin tưởng ta, nếu
không phải vì Cẩm Ngọc thì ta cũng chẳng muốn hãm hại nó làm gì, vốn dĩ
ta cũng muốn nó sống tử tế, nhưng chẳng ngờ phu nhân Võ An Hầu lại là
hạng ngại nghèo khó yêu phú quý, vô liêm sỉ đến vậy. Ta rất hiểu tính
tình Diêu Cẩm Sắt, hai ngày trước thấy nó có vẻ không quan tâm lắm tới
thế tử Võ An Hầu, hiện giờ còn xảy chuyện suýt nữa bị người khác hủy
hoại thanh danh, với tính cách thanh cao kiêu kỳ của nó chắc chắn sẽ
muốn từ hôn. Nếu ầm ĩ tới mức thật sự hủy hôn thì Cẩm Ngọc phải làm sao
bây giờ! Ta đời này còn chưa chạm tới vị trí cáo mệnh phu nhân nhà quan, chẳng nhẽ con gái ta còn kém cỏi hơn cả ta sao? Huống hồ hiện giờ tuổi
tác của Cẩm Ngọc cũng lớn, thực sự cấp bách lắm rồi, chi bằng thông qua
chuyện lần này để chấm dứt hẳn.”
Hạ ma ma đáp lại: “Phu nhân nói phải,
chờ Tứ tiểu thư xảy ra chuyện bất trắc, rồi người Giang Châu truyền ra
lời đồn phủ Võ An Hầu hủy hoại thanh danh của Tứ tiểu thư không được nên chuyển sang giết người hủy hôn, lúc ấy Diêu gia lại ép tới cửa… Võ An
Hầu nếu muốn bảo toàn danh tiếng của Hầu phủ thì đương nhiên phải lấp
liếm những lời đồn thổi này, đến lúc đó phu nhân mở lời kết thông gia,
đưa của hồi môn hậu hĩnh sang, Võ An Hầu tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng
kết thông gia với Diêu gia, cưới Đại tiểu thư vào cửa để dẹp yên lời
đồn. Hơn nữa, vị con tin Vương gia Bắc Yến xảy ra chuyện tại Giang Châu, Khương Tri phủ hẳn nhiên phải gánh vác trách nhiệm, không cẩn thận có
khi sẽ bị tịch thu gia sản chém đầu cả nhà, lão gia thăng chức là chuyện trong tầm tay rồi. Phu nhân mưu toan để chuẩn bị đồ cưới hậu hĩnh cho
Đại tiểu thư, Hầu phủ vốn là thùng rỗng kêu to, nhìn vào đống đồ cưới ấy chắc chắn cũng phải đối xử niềm nở với Đại tiểu thư.”
Ngô thị càng nghe càng thấy đúng, nàng
ta mỉm cười rạng rỡ, nhưng đúng vào lúc này, phía ngoài bỗng dưng vọng
tới tiếng bước chân nha hoàn, sau đó Lăng Yến hối hả chạy vào, người còn chưa vào phòng đã gấp gáp bẩm báo: “Phu nhân, Tứ tiểu thư và Ngũ thiếu
gia đã xảy ra chuyện khi xuống núi!”
Ngô thị cứ tưởng chuyện đã thành, tức
thì nàng ta tỏ ra vô cùng phấn khởi, sau đó mới làm bộ hoảng sợ, vội bảo Hạ ma ma đỡ nàng ta dậy.
Nàng ta ngồi dậy, Lăng Yến cũng bước vào phòng, Ngô thị lập tức chau mày quở trách: “Đã xảy ra chuyện gì?! Có gì thì nói rõ ràng ra, đừng có làm ầm lên như vậy, Tứ tiểu thư và Ngũ
thiếu gia sao có thể gặp chuyện bất trắc gì chứ!”
Lăng Yến quỳ xuống đáp lời: “Phu nhân,
là thật đấy. Tứ tiểu thư và Ngũ thiếu gia đang trên đường hồi phủ, bỗng
dưng giữa đường ngựa nổi điên lồng lên, xe ngựa đập vào thân cây vỡ tan
tành, may mà Tứ tiểu thư và Ngũ thiếu gia được người của phủ Trấn Quốc
Công cứu giúp, hiện giờ tộc trưởng và mấy vị trưởng bối đều có mặt, lão
gia cử thằng nhóc sai vặt tới gọi phu nhân mau chóng sang phòng khách ở
tiền viện.”
Ngô thị nghe vậy giật nảy người, bối rối nhìn sang Hạ ma ma, sau đó nàng ta chau mày hỏi: “Ngươi nói Tứ tiểu thư và Ngũ thiếu gia được người của phủ Trấn Quốc Công cứu ư?”
Lăng Yến là đại nha hoàn bên người Ngô
thị, nhưng chuyện lần này Ngô thị không dám để cho nó biết, ngoại trừ Hạ ma ma ra thì đám đại nha hoàn không hề có đứa nào biết chuyện.
Tuy Lăng Yến không rõ chuyện lần này,
nhưng bản thân con bé cũng biết những mưu toan khác của Ngô thị đối với
chị em Cẩm Sắt, có chuyện còn đích thân tham dự vào, cho nên bây giờ
thấy Ngô thị hỏi vậy, nàng ta liền biết câu trả lời của mình sẽ không
làm Ngô thị hài lòng, vì vậy càng trở nên cẩn thận, dè dặt đáp: “Lão gia phái gã sai vặt Phóng Ngôn bên người tới, hắn vẫn còn đang đứng trong
sân, cụ thể thế nào nô tỳ cũng không rõ lắm, hay để nô tỳ gọi hắn vào để phu nhân hỏi chuyện?”
Bây giờ Ngô thị sao có thể đợi nổi, nàng ta lập tức bảo Hạ ma ma đỡ dậy, trừng mắt với Lăng Yến rồi nói: “Thường ngày thấy ngươi thông minh lanh lợi, sao bây giờ tự dưng ngớ ngẩn thế,
chẳng hỏi han cho rõ ràng.”
Dứt lời nàng ta liền để Hạ ma ma khoác
thêm áo choàng lông xám lên người, Hạ ma ma đang muốn thắt nút áo thì
thấy nàng ta khoát tay nói: “Mang chiếc áo choàng bông mỏng đến đây.”
Hạ ma ma nghe liền hiểu ý, vội mở tủ
quần áo bằng gỗ lim khắc hoa lá chim chóc tìm kiếm, còn Ngô thị thì bước nhanh tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lăng Yến lập tức đứng lên,
vừa lo lắng vừa nhanh nhẹn mở hộp son phấn ra rồi tỉ mẩn dặm một tầng
phấn trắng lên mặt Ngô thị.
Ngô thị thấy con bé luôn tay luôn chân,
một lát sau trên mặt lộ vẻ tái nhợt mệt mỏi thì mới bớt giận, nàng ta
ngắm nghía một chút rồi rút hai cây trâm trên đầu ra, sau đó sai khiến
Hạ ma ma khoác thêm áo choàng, dìu tay rời phòng ngủ hướng tới phòng
khách ở tiền viện.
Khi Ngô thị ngồi kiệu mềm tới phòng
khách, kiệu của Diêu lão phu nhân cũng vừa lúc tới nơi, hai người họ gần như hạ kiệu cùng lúc.
Quách thị vừa thấy kiệu của Ngô thị hạ
xuống thì bước tới trước cầm tay nàng ta, làm bộ hiền từ quan tâm, vờ
trách: “Con đang có thai phải mặc ấm vào chứ, nhìn xem, sao có thể ra
ngoài mà chỉ mặc áo bông mỏng thế này! Đôi lúc con tùy tiện quá đấy, nếu làm tổn hại tới cơ thể, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng thì phải làm
sao.”
Ngô thị nghe vậy rồi nhìn vào phòng
khách, thấy mấy vị lão gia họ Diêu đang nhìn sang đây thì tự hiểu Quách
thị đang làm bộ hiền lành nhân từ cho người khác xem, nàng ta tức đến
nghiến chặt răng, nhưng gương mặt chỉ toát vẻ kính cẩn và lúng túng,
nàng ta cất tiếng: “Con dâu biết sai rồi, không phải con không để ý tới
đứa bé, mà thật sự do nghe tin Tứ nha đầu và Thanh Nhi gặp chuyện, bởi
sốt ruột lo lắng nên mới vớ tạm chiếc áo choàng này mặc vào. Mẹ cũng
biết mà, mấy ngày nay Tứ đệ muội quản chuyện nhà giúp con, con luôn toàn tâm toàn ý ở trong phòng niệm kinh dưỡng thai, vì chả mấy khi rời phòng cho nên lúc lạnh cũng chỉ mặc chiếc áo bông mỏng này thôi…”
Trên người Quách thị đang khoác áo
choàng lông rất dày, đồ trang sức trên đầu có vẻ rực rỡ hơn so với Ngô
thị, vả lại nghe lời Ngô thị nói thì bà ta dường như có vẻ chẳng hề quan tâm tới sự sống chết của chị em Cẩm Sắt. Hơn nữa Ngô thị cố tình chỉ rõ hiện giờ Tiểu Quách thị lo liệu việc nhà là muốn phủi sạch trách nhiệm
liên quan, vả lại mọi người nghe lời nàng ta nói, lại xem điệu bộ đáng
thương của nàng, chỉ sợ ai nấy đều sẽ thấy Diêu gia đối xử tệ bạc với
dòng trưởng, mẹ chồng không hiền hậu nhân từ.
Quách thị trong bụng vô cùng giận dữ,
không biết phản bác thế nào, buộc lòng phải làm bộ hiền từ nói: “Thật
phiền cho con phải bận tâm lo lắng đến hai đứa nó…”
Bọn họ vừa trò chuyện vừa vào phòng
khách, lần lượt thi lễ chào tộc trưởng, Ngô thị được Hạ ma ma dìu đứng
lên liền lập tức hướng tới Cẩm Sắt đang ngồi ở cuối hàng, chưa thốt nên
lời mà nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Thật đáng thương, mau để thím xem nào,
sao có thể xảy ra chuyện thế này chứ!” Ngô thị vừa nói vừa bước vội tới
trước mặt Cẩm Sắt, khóc lóc kêu la rồi ôm chặt nàng vào trong ngực.
Ban nãy Cẩm Sắt nhìn Ngô thị và Quách
thị giả vờ giả vịt đã sinh lòng chán ghét, hiện giờ bị nàng ta ôm cứng,
nàng chợt ngửi thấy mùi hương son phấn nhàn nhạt, vừa rồi nhìn thấy
gương mặt trắng bệch phờ phạc của nàng ta, bây giờ lại ngửi thấy mùi
hương này, tức thì Cẩm Sắt chợt hiểu ra tất thảy, nàng lập tức “ai ui”
một tiếng.
Ngô thị nghe tiếng vội vã buông Cẩm Sắt ra rồi làm bộ sốt sắng hỏi: “Con bị sao vậy?”
Cẩm Sắt tỏ vẻ đau đớn đáp: “Lúc nhảy
xuống xe ngựa, lưng con đập xuống đất nên hơi… hơi đau.” Nàng dứt lời
liền rơm rớm lệ, bộ dạng như một đứa bé nhìn thấy mẹ mới biết kêu đau.
Ai mà chẳng biết, con bị ngã, người mẹ
thật sự yêu thương con mình sẽ không vồ vập lôi kéo, Cẩm Sắt nói vậy để
nhắc nhở mọi người rằng, Ngô thị đang làm đau nàng!
Ngô thị nghe vậy chợt xấu hổ, sau đó mới lên tiếng: “Là do thím làm đau con, nhưng con có bị thương chỗ nào khác nữa không? Mau để thím xem xem, sao con lại gặp nhiều tai họa thế chứ…”
Ngô thị còn chưa dứt lời, Cẩm Sắt bỗng hắt xì hơi rồi vội nghiêng người, cầm khăn che mũi.
Cẩm Sắt nghiêng người sang phía Tiểu
Quách thị của Tứ phòng đang ngồi, Tiểu Quách thị thấy Cẩm Sắt như vậy,
mũi nàng ta cũng ngửi được một làn hương thơm, nàng ta lập tức hiểu ra
rồi nói: “Con bé bị hoảng sợ, khóc lóc đã lâu, khó thở, sợ rằng bị sặc
mùi hương son phấn trên người Đại tẩu đấy…”
Ngô thị nghe vậy không biết do tức giận
hay do lúng túng mà nét mặt đỏ rần, nàng ta giả vờ lấy làm lạ hỏi: “Tứ
đệ muội sao nói vậy chứ, mấy ngày nay ta chưa hề rời phòng, sao lại có
mùi son phấn được? Chắc là do mùi thuốc trên người ta hơi nồng đấy
thôi.”
Mấy vị lão gia họ Diêu đã nghe nói Tiểu
Quách thị và Ngô thị từng phơi bày chuyện xấu xa của nhau trước mặt đông đảo khách khứa, vốn dĩ bọn họ còn chẳng tin, bây giờ tận mắt thấy hai
người họ châm chọc nhau thì lập tức đã có vị trưởng bối chau mày khó
chịu.
Xảy ra việc hệ trọng nhường này, ngay cả tộc trưởng và các vị trưởng bối họ Diêu đều góp mặt, đến cả mấy vị lão
gia trong Diêu phủ cũng bị mời tới đây, Diêu Lễ Hách thấy Ngô thị và
Tiểu Quách thị đấu khẩu trước mặt mọi người thì càng ngày càng cảm thấy
bất mãn với Ngô thị. Y chẳng hiểu nổi, người vợ vốn đoan trang hiền
thục, thông minh khéo léo của mình sao bỗng dưng lại có bộ dạng như vậy.
Diêu Lễ Hách cảm thấy mất hết sĩ diện, y trầm giọng mắng Ngô thị: “Hiện giờ chuyện Tứ nha đầu và Thanh Nhi bị
hãm hại mới quan trọng, nàng ít lời thôi, còn không mau ngồi vào chỗ
đi.”
Ngô thị giật mình kinh hãi, ngoảnh lại
làm bộ tủi thân, sau đó ra vẻ không thể tin nổi mở to mắt nhìn Diêu Lễ
Hách, hỏi với giọng lạ lùng: “Bị hãm hại? Chẳng phải nói rằng ngựa nổi
điên sao? Chẳng nhẽ… Chẳng nhẽ đây không phải chuyện ngoài ý muốn?” Ngô
thị dứt lời liền làm bộ hoảng hốt che kín miệng.
Diêu Lễ Hách đâu biết rằng Ngô thị đang
giả vờ vô tội để phủi sạch mọi liên quan, biểu hiện bản thân trong sạch, y chỉ thấy nàng ta cứ dong dài, không coi trọng tới thể diện của y, y
đanh mặt lại ngay tắp lự, lạnh lùng nói: “Có phải chuyện ngoài ý muốn
hay không còn phải phụ thuộc vào sự phán xét của tộc trưởng và các vị
trưởng bối, sao có thể do một người đàn bà sống nơi hậu viện như nàng
suy đoán lung tung, nàng lui xuống trước đi!”
Ngô thị lúc này mới nghe lời ngồi xuống. Diêu tộc trưởng đang ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất thấy vậy mới
hắng giọng một tiếng rồi cất lời: “Trình vật chứng lên đây.”