Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 17:




Vị Vụ khiến tôi quá thất vọng rồi.
Lão cán bộ, cao lãnh, cực kỳ chán ghét phiền phức như Vị Vụ, lại đồng ý lời mời gia nhập chiến đội 55 của nữ vương gây chuyện Tuế Tuế.
Tôi nghĩ đến những tháng ngày nước sôi lửa bỏng trong tương lai, không khỏi cảm thấy bi quan từ trong lòng.
Tôi thừa dịp Tuế Tuế không để ý, lại cố hỏi Vị Vụ: “Anh xác định thật đấy à?”
Mà Vị Vụ, lại cho rằng đây là một ý kiến hay.
Thánh thần thiên địa ơi!
Đại sư huynh à, chẳng lẽ anh không phát hiện mỗi con đường anh chọn toàn phủ lắm chông gai hả?
Mỗi một vết xước toàn muốn nửa cái mạng nhỏ của sư muội Cầu Lông nhà anh đó!
Đáng tiếc, thần tiên Mạc Vấn Vị Vụ không hề hay biết.
Tôi bó tay rồi, chỉ đành mang theo tâm tình đau đớn thê thảm, kể lại tin này cho Tuế Tuế.
Đại Lâm lại đúng lúc ngẩng đầu lên khỏi đống luận văn, chúc mừng tôi: “Tiểu Vũ à, chúc mừng cuộc sống mới của cậu sắp bắt đầu rồi!”
Tôi ôm chân học sinh giỏi Đại Lâm khóc bù lu bù loa, đáng tiếc vô dụng —— Ở trong mắt cô nàng, bài tập còn thân thiết hơn tôi.
Tuế Tuế đắc ý chống nạnh, không quan tâm đến khuôn mặt trù ụ của tôi, gửi ngay cho lão Trương một cái tin nhắn thoại, ra lệnh bảo: “Mèo hoang nhỏ Tây Vực, mau theo bổn cung đánh 55.”
Cái tên trai thẳng lẳng lơ chuyên diễn sâu lão Trương đáp lại ngay trong tíc tắc, Tuế Tuế không biết ngại bật tin nhắn trả lời của lão Trương cho tôi nghe: “Dạ vâng ạ ~”
Không ngờ lão Trương yêu nghiệp diễn sâu như thế là cũng nhờ công lao của cậu nha Tuế Tuế!
Tuế Tuế: “Mình mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, phải hốt cho bằng được Thương cha kia.”
Đối mặt với giai cấp địa vị cao hơn tôi, tôi còn có thể mần răng?
Lúc trước Thương Vân Vệ Tân đã nói rằng trong quãng thời gian này không tiện chơi game, cho nên tôi định dùng cái cớ này làm lý do từ chối, ai ngờ Tuế Tuế lại nhìn tôi chằm chằm, kêu tôi nhắn lại cho Vệ Tân.
Không phải đợi quá lâu, tôi liền nhận được lời đồng ý của Vệ Tân, trận 55 đầu tiên của tụi tôi được sắp xếp vào cuối tuần sau.
Tuế Tuế hưng phấn đến xoa tay xoa chân, còn tôi, thì sầu lo đến muốn rụng trọc lông cầu.
Tôi gần đây cũng có hơi tiến bộ rồi, dự định thừa dịp còn mấy hôm nữa luyện tập kỹ năng một chút, mà thể loại DPS si đa như lão Trương, lại là một đồng đội bồi luyện vô cùng xuất sắc, bởi vì hoàn toàn không trông cậy được gì ở hắn, chỉ có thể tự mình cố gắng sinh tồn…
Tôi gửi lời mời tổ đội với chiến hữu cách mạng lão Trương, ai ngờ bị từ chối ngay tức khắc, ID từ chối là… (*)
Mộc Cẩn Hoa Khai? (Hoa dâm bụt nở)
(*) Nếu gửi lời mời với người đã có tổ đội, thì ai giữ chức đội trưởng sẽ có quyền từ chối.
Cái ID này sao thấy quen quen…
Tôi vận hành cái não cá vàng của mình, rốt cuộc cũng nhớ ra, lúc dùng bữa với Vị Vụ và lão Trương ở Bắc Kinh. Vị Vụ có hỏi lão Trương, gần đây hắn luôn cướp tiêu một Trường Ca tên là Mộc Cẩn Hoa Khai phải không.
Lão Trương lúc đó không phải thừa nhận sao?!
Tại sao bây giờ tôi tổ lão Trương, lại bị Mộc Cẩn Hoa Khai từ chối?
Vấn đề này quá phức tạp, một trái cầu lông mỗi ngày toàn bị ăn vợt như tôi nghĩ không ra, cho nên tôi bèn đi cầu viện Tuế Tuế.
Tuế Tuế vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, mở cái acc Bổ Thiên Quyết nữ thần của mình lên, bấm vào lão Trương xin tổ đội, quả nhiên đúng như dự đoán…
【Mộc Cẩn Hoa Khai】 từ chối yêu cầu tổ đội của bạn.
Tuế Tuế chửi một câu “Lòn”, khiến tôi sợ hết hồn.
Tôi vội lại gần nhìn.
Tuế Tuế chỉ vào màn hình, nói: “Xem nè, con nhỏ Mộc Cẩn Hoa Khai này đang ở đây nói chuyện với người khác! Cố ý từ chối tụi mình, lão Trương với nó không ở chung một bản đồ.”
Tôi cầm lấy điện thoại di động, gửi voice call cho lão Trương, hắn đồng ý rất nhanh.
Lão Trương: “Ai dồ tỉu tỷ mụi, chuyện gì dợ?”
Tôi: “…”
Mặc dù tôi với lão Trương rất thân, nhưng mỗi lần tôi vẫn luôn bị sự bê đê của hắn kinh hãi.
Tuế Tuế giành điện thoại, tức giận hỏi: “Cái con nhỏ Mộc Cẩn Hoa Khai kia là sao? Còn dám từ chối yêu cầu tổ đội của tui, chưa từng có ai dám từ chối tui đó!”
Tôi ở một bên nhìn không nổi, không nhịn được xen mồm: “Nếu như cậu mà đi đánh bí cảnh, rất nhiều đoàn trưởng sẽ dám từ chối cậu đấy.” Sau đó thành công nhận được cái liếc mắt sắt như dao của Tuế Tuế.
Lão Trương mông lung hỏi: “Hả? Bà biết cổ?”
Tuế Tuế: “Con nhỏ đó là ai, cũng xứng quen biết bổn cung?”
Lão Trương càng mông lung: “Vậy bà tổ người ta làm gì?”
Hỏa khí của Tuế Tuế bốc lên ngùn ngụt: “Bà đây là tổ ông đó!”
Lão Trương bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc nhớ ra mình đang vừa làm nhiệm vụ, vừa đang chờ Mộc Cẩn Khai Hoa tuyển trị liệu, chuẩn bị cùng nhau đánh 33.
Khi tôi còn đang gật gù, thì bị Tuế Tuế gõ trán: “Tin được cái chuyện xạo lòn này hả? Nếu như tuyển trị liệu, sao lại từ chối tui với Cầu Lông?”
Lão Trương: “Tui hỏi một chút.” Một lát sau, hắn trả lời: “À, Mộc Cẩn nói, tụi tui muốn tìm nãi tú hoặc nãi hoa, không cần nãi độc với nãi ca.”
Tuế Tuế rất bình tĩnh, tìm người bạn nãi tú tên Quạt Giấy từ trong danh sách hảo hữu của tụi tôi, bảo cô nàng chọn lão Trương để vào tổ.
Rất nhanh, Quạt Giấy hồi phục Tuế Tuế trong kênh mật: Tui vào tổ rồi.
Tuế Tuế hừ lạnh một tiếng, tắt voice call của tôi và lão Trương. Đột nhiên Tuế Tuế chỉ vào nhân vật của Mộc Cẩn Khai Hoa trên màn hình: “Xem đi! Con nhỏ này tuyệt đối có vấn đề.”
Đầu óc tôi cảm thấy mông lung, tựa như nhớ lại lúc trước, khi mà lão Trương nói Vị Vụ và Vệ Tân có vấn đề: “Vấn đề gì?”
Tuế Tuế giống lão Trương dùng thái độ hận mài sắt không nên kim răn dạy tôi: “Cái con nhỏ Mộc Cẩn Khai Hoa này, mục tiêu hồi nãy của nó là mình, cho nên mới sẽ tổ Quạt Giấy.”
Tôi: “Không đến mức vậy chứ…”
Tuế Tuế thở dài một hơi, đứng lên, tiến hành mười phút giáo dục tôi cách giám định tâm cơ girl and boy, cuối cùng tổng kết rằng: “Mấy đứa như thế chính là con sâu rầu nồi canh trong một nhóm bạn, giống như vi khuẩn gây bệnh ấy, phải sớm phát hiện, sớm trị liệu; sớm trị liệu, sớm diệt trừ. Bằng không, quân hữu tật chí cốt tủy, tư mệnh chi sở chúc (*) ! Nói thẳng ra là, đi đời nhà ma!”
(*) Nôm na là bệnh vào xương vào tủy rồi, thì mạng thuộc về thần Tư Mệnh (thần chưởng quản sinh mệnh của con người).
Đại Lâm lại đúng lúc vỗ tay: “Đúng! Nói hay lắm! Diễn giải bơ phệch!”
Tôi: “…”
Đại Lâm à, đừng vì bản thân là học sinh giỏi, mà ngay lúc viết luận văn còn một công đôi chuyện như thế có được không!
Vừa viết luận văn, vừa nghe hai đứa học dốt tụi này hít drama, là không đúng đâu nhé!
Lời của Tuế Tuế, tôi căn bản không xem là chuyện nghiêm túc.
Mãi đến tận rất lâu sau đó, tôi hối hận, nhưng đã muộn rồi.
Buổi tối, trong nhóm WeChat, Vị Vụ triệu hồi đám tụi tôi đến YY.
Lúc tôi vào YY, lão Trương và Vị Vụ đã ở trỏng rồi, hai người bọn họ đang nói chuyện đội 33 mới của lão Trương, Quạt Giấy “giỡn chơi thành thật”, trở thành đồng đội 33 của lão Trương và Mộc Cẩn Khai Hoa.
Ngữ điệu của Vị Vụ vẫn bình thản như trước, thế nhưng giọng ổng hơi lạ lạ: “Đùa thì chỉ là đùa, cậu cũng không phải thật sự là con nít, đánh 33 thôi mà, còn cần phải xin ý kiến anh?”
Thái độ của lão Trương cũng khác thường, đáp một cậu: “Cũng phải.”
Khi đó tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cụ thể là sai chỗ nào, lại không nghĩ ra được, vừa định tìm cô giáo Tuế Tuế học bù, thì đã bị tiếng chào của lão Trương cắt ngang.
Vị Vụ: “Cầu Lông đến rồi à, thế chúng ta bàn một chút chuyện đánh 55, Bổ Thiên của Tuế Tuế anh đã thấy qua mấy lần, rất sắc bén. Tổ hợp này của chúng ta đánh lên đoạn, có thể thoải mái không ít.”
Không biết tại sao, Vị Vụ lúc này nói hơi nhiều, thậm chí có chút lải nha lải nhải, cho nên lão Trương không nói nhiều, cũng không thấy kỳ quặc là mấy, dù gì cũng có Vị Vụ biểu hiện còn kỳ quặc hơn hắn.
Tôi đột nhiên chợt lóe lên bóng đèn, nói chen vào: “Đại sư huynh, anh đã đi uống rượu với Vệ Tân phải không vậy?”
Vị Vụ chợt ngừng một lát, ơ hai câu: “Hình như có hơi say say rồi…”
Tôi với lão Trương còn chưa nói gì, đột nhiên nghe thấy bên Vị Vụ truyền đến âm thanh của người khác: “Tần tổng giám, nếu anh cảm thấy choáng đầu thì đi nghỉ sớm chút đi…”
Vị Vụ thấp giọng ừ một tiếng.
“Bây giờ men rượu mới lên đó, để em đỡ anh đi rửa mặt…”
Kèm theo đó là một trận tạp âm, cuối cùng không còn tiếng động, tôi nhìn YY, thì thấy Vị Vụ đã logout rồi.
Tôi và lão Trương cùng nhau trầm mặc ít nhất đến một phút.
Cuối cùng, vẫn là sức chịu đòn của trái cầu lông chuyên lăn lê bò lết trong danh kiếm như tôi đây mạnh hơn, hoàn hồn đầu tiên: “Trương à, chuyện này là sao?”
Lão Trương bị tôi gọi hồn tỉnh lại, thế nhưng giống như ngâm não trong coca cũng không rõ ràng lắm, trong miệng thì nói linh tinh: “Thì ra là uống say à, chẳng trách chẳng trách…”
Tôi:???
Không đợi tôi hỏi hắn chuyện ra làm sao, hắn đã offline rồi?!
Tuế Tuế nghe tôi kể lại xong, lần thứ hai cường điệu tôi nên cố gắng học bù thêm chút ngữ văn, sau đó hiền lành vuốt đầu của tôi, nói: “Tiểu Vũ à, cậu thật là ngốc, Quạt Giấy thành đồng đội, là do mình nhờ đó.” Tuế Tuế chậm rãi lắc đầu, “Ai dà, may mà mình sáng suốt, cái đội 55 này là không thể không đánh, bằng không thôi drama dưới mí mắt của cậu, đều sẽ chuồn mất tiêu.”
Tôi: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.