Editor: Puck - Diễn đàn
“Đông gia, vì sao chúng ta không thể lưu lại!” Một nam tử trong số những người bị Vân Thù điểm danh có phần không cam tâm hỏi, hắn nhận biết không thể kém cỏi hơn sáu người còn dư lại, tự nhiên chính là không thể có lý do rời đi mới đúng. Hơn nữa trong bố cáo kia của Vân Thù, nàng mời chính là đầy tớ, nhưng tiền lương trả cực cao, cũng có thể coi như là một công việc vô cùng tốt đối với bọn họ, đây không hiểu bị người kêu rời đi cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận.
“Vì sao các ngươi có thể lưu lại?” Vân Thù nghe câu hỏi như thế chỉ cảm thấy có mấy phần buồn cười, nhìn thấy trong đám người đó có vẻ mặt không cam lòng, còn có trong mấy người lưu lại cũng có sắc mặt chần chừ, lúc này Vân Thù mới chậm rãi mở miệng, “Trước khi mười sáu người các ngươi lưu lại, đã có không ít người đến ứng tuyển nhân viên cửa tiệm, nhưng cuối cùng lọc lại chỉ còn mười sáu người các ngươi, đó là bởi vì dáng dấp các ngươi không tệ. Nơi này của ta cũng xem như là nơi đưa đón khách nhân, ta không thích tìm người nhìn không đẹp mắt đến cho mình ngột ngạt. Mà trước khi các ngươi vào cửa, tỳ nữ của ta đều hỏi các ngươi một vấn đề, hỏi các ngươi vì sao đến ứng tuyển, khi các ngươi mở miệng nói chuyện, tỳ nữ của ta cũng nhìn hàm răng của các ngươi, người có miệng thối tự nhiên không giữ lại được, cho nên người răng vàng răng hô miệng thối toàn bộ đều loại bỏ. Về phần đến mười sáu người các ngươi, nhóm sáu người đầu tiên bị đá rớt, có mấy người là do khi ta uống trà thời gian lâu nên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, phải biết rằng mỗi vị khách vào cửa đều phải coi trọng, mặc dù họ ngồi cả một ngày chỉ gọi một chút đồ, các ngươi cũng không thể có một chút xíu vẻ không kiên nhẫn. Còn có mấy người còn lại là do ngón tay không sạch sẽ, ngón tay mình cũng không thể xử lý sạch sẽ, làm sao có thể khiến người khác cảm thấy yên tâm, cảm thấy mấy đồ ăn thức uống trong cửa tiệm chúng ta đều được làm sạch sẽ? Về phần các ngươi hiện tại bị rớt bốn người, là vì khi ta vừa mới nói bọn họ phải đi, trong vẻ mặt của các ngươi lộ ra vẻ vui mừng vả lại hết sức cao hứng nghe được chuyện bọn họ rời đi.”
Những người kia nghe được Vân Thù nói như vậy, cũng có mấy phần chợt hiểu ra, khó trách từ khi bọn họ hưởng ứng lệnh triệu tập cho tới nay, mỗi lần mỗi chỗ đều thử dò xét bọn họ, nhưng –– người vừa mới đặt câu hỏi lần nữa không cam lòng hỏi: “Đông gia mới vừa nói đều có lý, nhưng vì sao chúng ta nghe được người khác bị đông gia nói không thể thuê bọn họ liền lộ ra vẻ mặt vui mừng lại không thể? Cái này không hợp tình hợp lý! Đừng nói chi là chúng ta, nghĩ đến trong sáu người được đông gia lưu lại này cũng có người âm thầm vui mừng, nhưng vì sao lại là chúng ta?”
Vân Thù nghe câu hỏi của người quấy nhiễu như thế, nàng càng thấy buồn cười rồi, lại rót cuộc chỉ nhếch nhếch miệng, nói với bọn họ: “Đúng vậy, các ngươi đều nói là âm thầm rồi, ít nhất bọn họ không hiện vui mừng của mình lên trên mặt đúng không? Còn nữa, tính khí của ngươi như vậy, ta đây mời đầy tớ hay có ý định mời Bồ Tát về cung phụng đây? Trong cửa tiệm không cần người quấy nhiễu công việc, cần chính là người nghe lời mà thông minh lanh lợi, các ngươi còn có lời gì có thể nói?” di1enda4nle3qu21ydo0n
Người nọ nghẹn họng, nửa câu cũng không nói ra khỏi miệng rồi, cuối cùng chính là chỉ có thể ảo não cụp đuôi rời đi.
Trên lầu hiện giờ chỉ còn dư lại sáu người này rồi, Vân Thù lại quan sát những người này, nàng nói; “Ta mới vừa rồi cũng đã nói rõ, các ngươi sáu người lưu lại này rốt cuộc có phải là người làm thuê đáy lòng ta mong muốn hay không, hiện giờ cũng không nói rõ được, cho nên hiện giờ các ngươi đều trong thời gian thử việc, thời gian thử việc này hai tháng, mỗi tháng ba trăm văn tiền, cửa tiệm mở cửa vào lúc giờ thìn một khắc, buổi tối đóng cửa sớm, nhưng sẽ cho các ngươi đồ ăn, nhưng nếu như có chỗ nào làm không tốt ta sẽ không giữ các ngươi lại. Nếu sau hai tháng ta cảm thấy hài lòng, sẽ ký kết dài hạn với các ngươi, mỗi người tiền tháng một tháng là năm trăm văn, nhìn biểu hiện nửa năm sẽ nâng một lần tiền tháng, đương nhiên, trong cửa tiệm cũng sẽ có một vài biện pháp thưởng phạt, làm tốt tất nhiên có thưởng có thể lấy. Các ngươi đã rõ ràng?”
Sáu người còn lại nghe được lời Vân Thù đã hiểu, bọn họ cũng vội vàng thưa phải, trong lòng không khỏi có mấy phần nói thầm, ba trăm văn tiền này cũng có thể coi như tiền công không ít, công việc khổ sở nhất nặng nhọc nhất chẳng qua chính là một ngày mười lăm văn mà thôi, hơn nữa sau hai tháng này nếu có thể lưu lại vậy có năm trăm văn cũng chính là nửa lượng bạc, chẳng phải còn có thể cao hơn tiền công nha hoàn làm trong tòa nhà lớn lấy được một chút, điều này sao có thể không khiến cho bọn họ kích động?
Vân Thù nhìn kích động sáng bóng trên mặt họ, nàng gọi hai người trước mặt nói: “Đi phòng bếp bưng hai phần trà bánh tới đây cho Tấn Vương Điện hạ và Bạch Tướng quân.”
Khi hai người kia nghe được Vân Thù nói như vậy, sắc mặt hơi thay đổi, tay chân cũng chính là có mấy phần mất tự nhiên, lập tức không biết nên nghe theo lời đông gia nói đi bưng trà bánh cho hai người hay muốn hành lễ trước.
Cuối cùng vẫn là người phía sau phịch một tiếng quỳ xuống trước, xương bánh chè phát ra tiếng vang không nhỏ trên nền, hơi lo sợ không yên thỉnh an.
Khi thấy kiểu phản ứng này, Tạ Hoài Ẩn kiềm chế không được lộ ra nụ cười nói: “Thù nhi ngươi chọn mấy người này lá gan vẫn không tính là lớn, chỉ sợ còn phải dạy quy củ mới được.”
Tạ Hoài Ẩn coi như nhiều thêm vài phần kiến thức với thủ đoạn lựa chọn người của Vân Thù, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy tuyển chọn mấy tên đầy tớ mà phức tạp như vậy, nhưng cũng cảm thấy mới vừa rồi Vân Thù làm cũng thật sự hết sức hợp lý, sắc mặt quá khói coi miệng thối lại không chỉnh đốn thỏa đáng cho bản thân xuất hiện ở đây trong cửa tiệm bán đồ ăn này đúng là rất không thích hợp, hơn nữa những người không có tính nhẫn nại vả lại để lộ ra cảm xúc của mình ở trên mặt mà nói, cũng thật sự không thể ngây ngốc ở nơi này, cá tính không đủ khôn khéo. Nhưng những người này nghe được danh hiệu của hắn và Bạch Trạch Tuyên, có phản ứng như thế cũng có thể coi như hợp tình hợp lý, cho nên mới vừa rồi hắn cũng chỉ trêu ghẹo Vân Thù một câu mà thôi. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trên sắc mặt của Vân Thù lộ ra vẻ cười như không cười, nàng nhìn Tạ Hoài Ẩn nói: “Điện hạ nói cũng rất đúng, cho dù là Vương gia và Tướng quân vào cửa cũng chính là khách, tuy nói thân phận tôn quý một chút, nhưng mỗi lần luôn có vẻ lớn như vậy không hù chính mình thật sự sẽ hù đến người khác, cho nên đây nên dạy cũng thật sự còn phải dạy. Mặc dù Vương gia và Tướng quân không mời mà đến, cửa tiệm của thần nữ đây vẫn còn chưa khai trương, nhưng dù sao cũng vẫn phải tiếp đón các vị cho tốt.”
Khóe miệng Tạ Hoài Ẩn co rút, nàng đúng là một chút cũng không để cho mình chiếm tiện nghi, lúc này mới vừa nói một câu, nàng đã bắt đầu nói nhiều câu như vậy rồi, nào còn có chỗ để cho hắn nói gì nữa.
Quả thật cũng chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi!
Cẩm Sắt dùng khay bưng hai tách trà và một chút đồ ăn đi lên, tuy cửa tiệm này còn chưa mở cửa, nhưng có vài món đồ nên chuẩn bị cũng đã bắt đầu chuẩn bị, hơn nữa hôm nay Vân Thù vốn chính là muốn xử lý chuyện tuyển người này, cho nên trong phòng bếp cũng chuẩn bị một số đồ ăn và nấu nước, vì vậy không đến mức luống cuống tay chân.
Cẩm Sắt bưng trà bánh lên, thấy người quỳ lưa thưa trên đất, trong lòng nàng cũng không tự giác nghĩ đến mình trước kia, nàng đặt trà nóng và bánh lên trên bàn nhỏ, mặt bình tĩnh nói một câu: “Tấn Vương Điện hạ chậm rai dùng, công tử chậm rãi dùng.”
Tạ Hoài Ẩn gật đầu một cái, Bạch Trạch Tuyên cũng chính là mãi không nói một từ, ngược lại nhìn trà nóng Cẩm Sắt mới vừa bưng lên, trà nóng này trong màu trắng nhạt mang theo vài phần màu nâu, hắn cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì, ngược lại Tạ Hoài Ẩn cầm tay cầm tách trà, chậm rãi uống một ngụm, vào miệng là vị cam, nhưng trên đầu lưỡi còn có thể nếm ra được vài phần vị đắng, còn có mùi hương sữa xông vào mũi, ba loại mùi vị này không có vị nào che giấu vị nào, ngược lại có cảm giác hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Vân Thù ý bảo Cẩm Sắt giữ sáu người này lại, Cẩm Sắt nhận được ý tứ Vân Thù, cũng liền đi lên đỡ mấy người còn quỳ gối bên cạnh lên, kêu họ cùng xuống lầu, vả lại nói quy củ với bọn họ.
Đợi đến sau khi Cẩm Sắt mang người đi, lúc này Vân Thù mới ngồi vào chỗ ngồi ban đầu của mình, nhìn Tạ Hoài Ẩn ngồi chết dí trên ghế sa lon uống trà sữa xanh, suy nghĩ người này không mời mà đến là vì chuyện gì.
“Lần trước là trà hoa hồng, lần này là thứ gì?” Tạ Hoài Ẩn tỏ vẻ tò mò hỏi, “Tuy nói không thích uống ngọt, nhưng khi uống thứ này cảm thấy vừa vặn, cũng xem như trơn mịn.”
“Vật thí nghiệm.” Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, hôm nay nàng cũng xem như lấy ra mấy phần tính tình với Tạ Hoài Ẩn, tính tình này của hắn chính là chỗ nào chơi vui liền dán lên chỗ đó, cho dù ngươi đẩy ra xa xa cũng không chịu nổi người da mặt dày, cho nên nói trắng ra, đến cùng vẫn không có cách nào với hắn. die nd da nl e q uu ydo n
“Nếu Điện hạ muốn biết là cái gì, vậy từ nay về sau có thể thường xuyên đến chỗ thần nữ ngồi một chút, nể tình thần nữ và ngài có quan hệ hợp tác, thần nữ có thể cho Điện hạ chút chiết khấu tiện nghi mấy phần.” Vân Thù nghiêm túc nói, “Dĩ nhiên, nếu Điện hạ chi tiêu trong thời gian dài, có thể làm thẻ hội viên, đến lúc đó mỗi lần đến sinh nhật Điện hạ tất nhiên sẽ có lễ vật dâng lên, nói không chừng còn có vui mừng bất ngờ ngoài ý muốn.”
Tạ Hoài Ẩn thiếu chút nữa phun một ngụm nước nóng ra ngoài, hắn nhìn về phía Vân Thù nói: “Cho tới bây giờ chỉ có ta gạt xuống từ trên người khác, có lẽ không có ai gạt xuống được cái gì từ trên người ta! Liễu Vân Thù, ngươi lại duỗi móng vuốt về phía ta hả!”
Vân Thù không thèm để ý đến dáng vẻ được gọi là kêu la của Tạ Hoài Ẩn, nàng nói: “Một cái thẻ hội viên này Điện hạ có thể ra bao nhiêu máu, hôm nay Bạch Tướng quân cũng đã tới, chuyện xây dựng đường xi măng cũng có thể coi như gần ngay trước mắt, ngược lại lúc này dẫn đầu đi sửa một nửa đường đến Huệ thành cũng gạt bạc ra từ trên người thần nữ, sau khi so sánh như vậy, Điện hạ ngài còn kiếm đó chứ?”
Tạ Hoài Ẩn lầu bầu một câu, “Nhà máy xi măng Hoàng gia này, ngươi cũng có một phần.”
Khi nghe được một tiếng lầu bầu này của Tạ Hoài ẩn, Vân Thù cũng hoảng hốt trong chớp mắt, nàng vốn đã tính toán xong, chắp tay nhường phương pháp luyện chế xi măng này ra, chỉ có điều còn nói nguyện vọng lúc mình muốn dùng xi măng, hy vọng có thể lấy được giá tiện nghi từ nhà máy xi măng Hoàng gia thấp hơn giá lấy hàng trên thị trường sau này, nhưng lại không nghĩ tới qua hai ngày sau từ trong Hoàng cung đưa tới một phần hiệp ước, phía trên hiệp ước đã đóng ngọc tỷ, mà trên hiệp ước cũng viết rõ ràng, bởi vì nàng cung cấp phương pháp luyện chế xi măng, cho nên dùng phương thức thưởng một thành lợi nhuận của nhà máy xi măng cho nàng, cho nên cũng đồng ý điều kiện lúc trước nàng nói.
Đây tuy nói là thưởng, Vân Thù cũng nhận biết ra trên hiệp ước này có mấy phần không tầm thường, đây nói là thưởng, nhưng nếu không có ai mua, không xúc tiến được tiêu dùng xi măng, đến lúc đó một thành lợi nhuận này chẳng qua chỉ là ngân phiếu khống mà thôi, cho nên thẳng thừng mà nói, trên hiệp ước này cũng đang ám hiệu cho nàng, chỉ cung cấp phương pháp luyện chế xi măng này để tu sửa đường xi măng thì không cần, đây là muốn nàng nhân tiện phát triển nhó khách hàng, để cho nàng nghĩ biện pháp cho nhà máy xi măng Hoàng gia mang đến ích lợi, mà không phải khi đường xi măng này tu sửa xong, nhà máy xi măng thành phế tích.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn đã mang theo mấy phần không cam lòng, nàng nói: “Tiền Hoàng gia này tất nhiên khó kiếm, còn không thể đủ để cho thần nữ kiếm vào bao nhiêu, đã nghĩ tới để cho thần nữ phun ra trước bao nhiêu.”
Hiệp ước này đến từ Nguyên Hi Đế, Vân Thù dĩ nhiên không thể không ký, sau khi ký xong dù ít dù nhiều cũng cảm thấy có mấy phần uất ức, quả thật gừng càng già càng cay, Nguyên Hi Đế nhìn yếu ớt nhiều bệnh nghỉ ngơi một lần nửa năm này, đó mới thật sự là nhân vật hung ác, so sánh với Nguyên Hi Đế, Tạ Hoài Ẩn dịu dàng gần như chính là một con thỏ trắng lớn.