Danh Môn Ác Nữ

Chương 163: Ăn chết người (3)




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nghe mấy lời kia của Chu Bích Cầm, Chu Bích Liên cũng cảm thấy Vân Hoằng này làm hơi quá, ban đầu khi làm ra quyết định này tất cả đều là do hắn làm, cũng không ai ép buộc hắn ta phải đuổi nữ nhi của mình ra khỏi nhà, hiện giờ ngược lại tới oán trách muội muội của mình cũng hết sức không có đạo lý, nhưng dù không có đạo lý, muội tử của mình dù sao vẫn là di nương trong Vân phủ, nàng dù có lòng ra mặt muốn giúp đỡ muội tử của mình cũng thật sự không tìm được thời cơ tốt.
Sau khi an ủi khuyên giải đôi câu, Chu Bích Liên chỉ có thể nói: “Lần sau chờ mẫu thân dâng thẻ bài vào cung, ta chính là nói mấy lời với mẫu thân, để cho bà khuyên nhủ phụ thân một phen, cho dù như thế nào muội rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Chu gia, sao có thể cho phép người ta lấn áp lên trên đầu như vậy, có Chu gia ở phía sau giúp đỡ một tay, cho dù mẹ con hai người này thật sự muốn oán trách muội cũng phải nhìn coi mặt mũi của Chu gia.”
Chu Bích Cầm lặng lẽ gật dầu, một hồi lâu sau đó mới lau nước mắt trên mặt, trong đôi mắt có phần giống như trông mong nhìn Chu Bích Liên.
Chu Bích Liên bị ánh mắt này của Chu Bích Cầm nhìn thấy hơi quỷ dị, suy nghĩ một phen sau đó cảm thấy muội tử của mình hôm nay vào cung quả quyết không phải đơn giản chỉ kể khổ như vậy với mình, muội tử của mình trước sau như một đều là kẻ tâm cao khí ngạo, đến trước mặt mình như bây giờ, nghĩ đến chắc muốn cầu xin cái gì, vừa nghĩ như thế, trong giọng nói của Chu Bích Liên liền mang theo mấy phần lạnh nhạt.
“Hiện giờ muội thân mang lục giáp, cũng nên yên ổn ở trong phủ an thai mới phải, trái phải bôn ba cũng không thích hợp cho muội, chuyện của muội ta cũng đã biết toàn bộ, đợi đến khi mẫu thân vào cung, ta nhất định sẽ nói với bà, trong cung lắm thầy nhiều ma, muội ở lâu không tiện, ta chính là cho người đưa muội xuất cung đi!”
Chu Bích Cầm vừa nghe thấy tỷ tỷ mình muốn đưa mình xuất cung, trong lòng của nàng cũng mấy phần gấp gáp, cũng bất chấp gì khác, ôm bụng của mình chính là định quỳ xuống với Chu Bích Liên, trong miệng nàng nói: “Tỷ tỷ, hôm nay muội muội vào cung còn có một chuyện muốn nhờ, mong rằng tỷ tỷ có thể đồng ý!” dfienddn lieqiudoon
Chu Bích Liên đưa tay ra định đỡ Chu Bích Cầm một phen, nhưng tay này vừa mới chạm vào Chu Bích Cầm, liền nghe được Chu Bích Cầm mở miệng.
“Tỷ tỷ, muội muốn để Hầu gia đi làm chuyện xây dựng đường xi măng.”
Chu Bích Liên nghe được lời này của Chu Bích Cầm, động tác tay nàng còn đặt trên cánh tay Chu Bích Cầm muốn đỡ muội ấy đứng lên khẽ khựng lại, lập tức buông ra, Chu Bích Cầm không nghĩ đến tỷ ấy lại đột nhiên buông tay giữa chừng, còn nàng vẫn duy trì động tác muốn quỳ xuống, vừa buông tay ra, Chu Bích Cầm liền mạnh mẽ quỳ trên mặt đất, thậm chí còn bị đụng đến xương bánh chè, đau đớn này khiến nàng nhe răng trợn mắt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bích Liên, trong vẻ mặt khiếp sợ, đôi mắt kia chớp động, mười phần xinh đẹp động lòng người.
“Tỷ tỷ, tỷ liền đồng ý chuyện này của muội tử đi.” Chu Bích Cầm làm bộ tội nghiệp nói.
Chu Bích Cầm vì nghe được trong miệng dân chúng khen ngợi không dứt chuyện xây dựng đường xi măng từ Ung đô đến Huệ thành đã thành mà động ý định này, nàng chỉ cảm thấy Vân Hoằng muốn để cho Vân Thù quay trở lại chẳng qua chính là bởi vì một chữ lợi mà thôi, đường xi măng này xây dựng tốt như vậy, dân chúng đánh giá cao như vậy, nghĩ đến phần đường còn lại cũng cần phải xây dựng xi măng, xây dựng đường xi măng này có lẽ không có bao nhiêu lợi có thể chiếm, nhưng một khi đã làm tốt có thể chiếm được một danh, chuyện này nếu làm thỏa đáng nghĩ đến bệ hạ nhất định sẽ long tâm cực kỳ vui mừng, đến lúc đó nhất định thưởng không ít, cho nên Chu Bích Cầm vì nghĩ tới Vân Hoằng mà mưu cầu chút chuyện này, cứ như vậy Vân Hoằng cũng sẽ không thể hoàn toàn giống như không nhìn thấy nàng, Chu thị cũng sẽ không ngày ngày tới soi mói đâm chọc nàng, đợi đến khi Vân Hoằng thật sự được ban thưởng, nàng đã có thể trở thành đại công thần, đến lúc đó nàng ở Vân gia cũng có thể đi theo nước lên thì thuyền lên, nâng lên địa vị.
Mà nàng vốn định cầu xin phụ thân mình, nhưng phụ thân không để ý đến nàng, cho nên nàng cũng chỉ có thể cầu xin đến trước mặt tỷ tỷ mình, nghĩ tới có biện pháp gì có thể giúp đỡ nàng một phen không. Nhưng vừa nhìn thấy cử động vừa rồi của Chu Bích Liên cũng khiến cho trong lòng nàng có mấy phần ý lạnh, có phần đoán không ra.
Chu Bích Liên cười lạnh một tiếng, nàng mặc kệ Chu Bích Cầm quỳ trước mặt mình, cũng không thương tiếc nàng ta hiện giờ đã bụng năm tháng, thánh thót nói: “Ngươi coi ta người tỷ tỷ này của ngươi là như thế nào, có thể đồng ý ngươi chuyện như vậy, trong hậu cung không tham gia chính sự đây là quy củ từ thời tiên đế gia định ra, ngươi đây là muốn khiến ta người tỷ tỷ này của ngươi ghét bỏ mệnh quá dài đúng không?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Chu Bích Cầm bị những lời này của Chu Bích Liên nói khiến trên sắc mặt có mấy phần bẽ mặt, nàng một tay ôm bụng, ngước mắt nhìn Chu Bích Liên, trong ánh mắt kia càng thêm đáng thương, nàng nói: “Tỷ tỷ, muội thật sự không có ai có thể cầu rồi, hiện giờ trừ tỷ tỷ ra muội thật sự không có cách nào rồi. Tỷ tỷ dù sao cũng là người trong hậu cung, nếu có thể nhìn thấy được bệ hạ đề cập tới chuyện như vậy, muội muội liền thỏa mãn…”
Chu Bích Cầm không nhắc tới Nguyên Hi Đế còn may, vừa nhắc tới Nguyên Hi Đế, sắc mặt Chu Bích Liên càng thêm lạnh lẽo như băng sương, người ngoài chỉ coi họ những người trong hậu cung này muốn gặp được bệ hạ là có thể nhìn thấy bệ hạ, muốn thổi một lời bên gối là có thể thổi gió bên gối. Nhưng trên thực tế hiện giờ Nguyên Hi Đế đã tỉnh táo sắp được hơn một tháng rồi, nàng đừng nói hầu hạ, ngay cả bệ hạ cũng chưa từng gặp mặt một lần, bây giờ nghe yêu cầu cuồng vọng như vậy của Chu Bích Cầm, nàng bị kéo lên vết sẹo, càng thêm cảm thấy rất khó chịu, lại hận muội tử của mình đầu óc không rõ ràng, yêu cầu gì cũng có thể nói ra khỏi miệng.
“Đủ rồi!” Chu Bích Liên lạnh lùng thốt, “Lời này ta coi như không nghe thấy, ngươi tốt nhất ở Vân gia sống cuộc sống của ngươi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, cho dù Vân Hoằng và Chu thị này không thích ngươi như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá mức quá quắt, về phần chuyện khác cũng không cần ngươi đi mưu đồ.”
Chu Bích Cầm nghe được Chu Bích Liên nói như vậy, biết người tỷ tỷ này của mình không định giúp đỡ mình một tay rồi, nàng vừa gấp vừa tức, lập tức nói: “Nếu tỷ tỷ không giúp muội phen này, muội muội sẽ quỳ hoài ở đây không dậy, kính xin tỷ tỷ rủ lòng thương xót!” di3n~d@n`l3q21y'd0n
Sau khi thốt lời này ra khỏi miệng, Chu Bích Cầm cũng tự cảm thấy lời này của mình có vài phần quá mức cứng rắn, vì vậy lại mềm nhũn giọng lại, giọng nói kia càng thêm lã chã chực khóc: “Tỷ tỷ, tỷ coi như thương xót cho muội muội, thương xót cho đứa bé trong bụng muội muội còn chưa ra đời đi!”
Chu Bích Liên nghe được Chu Bích Cầm lại dùng giọng điệu uy hiếp nàng như thế, nàng càng thêm tức giận, nàng chợt vỗ bàn một cái, từ trên cao nhìn xuống Chu Bích Cầm nói: “Ta thương tiếc cho ngươi là muội muội ta, lời hữu ích gì cũng xem như hoàn toàn nói hết, nếu như người quá mức quấy nhiễu như vậy, lui về sau ngươi cũng đừng dâng thẻ bài tới, cho dù ngươi dâng thẻ bài tới ta cũng sẽ không muốn gặp ngươi. Ngươi cho ta là cái gì? Chủ nhân lục cung cưng chiều còn chưa tới lượt ta làm, chỉ bằng mấy lời ngươi vừa nói, cho dù là Quý phi nương nương trông coi công việc lục cung cũng không dám nói ra trước mặt bệ hạ, ngươi kêu ta đi nói, ngươi cảm thấy ta ngại mạng mình quá dài hay chê Chu gia sống quá tốt?”
Chu Bích Liên nhìn vẻ mặt vô cùng đáng thương này của Chu Bích Cầm, trong ánh mắt cũng có mấy phần chán ghét, trước kia khi nàng còn ở trong nhà chưa vào Hoàng cung, chính là người muội tử này sẽ quen dùng vẻ đáng thương thuận theo để làm việc, khi đó nàng chính là cảm thấy tuổi nàng ta còn nhỏ, trong nhà lại chỉ có hai tỷ muội bọn họ, chính nàng thân làm một tỷ tỷ nên nhường cho nàng ta, sau khi vào cung chính là cảm thấy bên cạnh cha nương cũng chỉ có một muội tử như vậy hầu hạ dưới gối tự nhiên cũng liền thương yêu một chút, có đôi khi nàng ta vào cung nàng cũng sẽ tặng đồ tốt bệ hạ ban thưởng cho mình cho nàng ta.
Nhưng bây giờ nàng ta tuổi đã như vậy rồi mà làm việc vẫn hồ đồ như thế, điều này khiến cho trong lòng nàng hơi tức giận, nàng nói: “Ngươi muốn quỳ thì trở về Vân gia của ngươi quỳ đủ, trong hậu cung này cũng không phải nơi mà ngươi muốn lưu thì có thể lưu lại, đừng ở đây làm ra chuyện như vậy, ngươi đồ không biết xấu hổ nhưng ta vẫn cần có thể diện, về phần đứa bé trong bụng ngươi, ngươi là người làm mẹ còn không thương tiếc, ta đây làm dì thương tiếc có tác dụng gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.