Editor: Puck - Diễn đàn
Tiểu nha đầu này rõ ràng cho đôi phu thê này một cái lồng, tuổi nho nhỏ như vậy đã có ý định như thế, đây thật sự không còn gì nữa. Hoa ma ma nhớ tới ngân lượng trên tay thầm nghĩ, tuy rằng trong quy củ khi có khách không thể lại xếp khách vào, nhưng nếu có thể giải quyết được đôi phu thê đáng ghét này, hư quy củ cũng không có gì.
Gã sai vặt hầu hạ bên trong quán nghe được ý tứ Hoa ma ma cũng không dám chậm trễ, chính là mang theo ba người vào trong phòng trên lầu hai, đằng trước là phòng bao, dùng để cho khách có bạc uống rượu và nhóm tiểu quan trêu đùa, gian phòng phía sau, chính là dùng để cho các khách nhân mua vui.
Bây giờ thời gian còn sớm, những khách nhân đi thẳng vào vấn đề cũng có thể coi như còn ít, nhưng chưa chắc không có, chỉ có thể coi như thanh tịnh.
Gã sai vặt dẫn ba người đến cửa một gian phòng, chỉ đứng ngoài cửa chính có thể nghe được tiếng thở đồi trụy gấp gáp ồm ồm, những âm thanh này mặc kệ là ai chỉ vừa nghe cung có thể hiểu được bên trong đang làm việc.
Mặt mũi Cao thị tái đi, không đợi gã sai vặt nói gì, bà trực tiếp đẩy cửa ra xông vào, sau khi xông vào cửa đã thấy cảnh tượng gần như khiến Cao thị phun ra một ngụm máu tươi, mà Dương Đức Bình thì hít vào một hơi, cả người ngã nghiêng một cái ngất ở cửa ra vào, dáng vẻ kia ngược lại hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, giống như một cái chớp mắt tiếp theo sẽ hết thở.
Đó là cảnh tượng hết sức thối nát, cho tới bây giờ Cao thị cũng không nghĩ tới có một ngày mình lại sẽ thấy được cảnh tượng không chịu nổi như vậy, nhi tử của bà thế mà lại ở trên giường cầu xin người dùng thêm sức một chút, dáng vẻ kia có gì khác biệt nữ tử đê tiện ở hoa lâu.
Hán tử đang làm việc cũng không nghĩ đến ở nơi này đang trên đường hành sự tự nhiên lại có người đột nhiên xông vào, gầm nhẹ một tiếng sau chính là kết thúc qua loa, vừa thu dọn mặc quần áo loạn xạ vừa chửi mắng trách móc. dfienddn lieqiudoon
Nhưng lời chửi mắng của hắn còn không được mấy câu, chỉ thấy Cao thị như phát điên nhảy về phía hắn, đập.
Người nọ mới vừa bị náo loạn hứng thú, chính là lúc nổi giận, trực tiếp cho Cao thị hai bạt tai, đánh bà ta ngã trên đất sau đó đạp mấy đá, đạp Cao thị đến ngay cả hơi sức đứng dậy cũng không có sau đó mới ra cửa, định tìm Hoa ma ma kiếm cớ.
Cả người Dương Kiệt Minh rối loạn, trần truồng nằm ngang trên giường xốc xếch, khi nhìn thấy Cao thị cao giọng kêu khóc và Dương Đức Bình ở bên cạnh thở nặng nề gần như nháy mắt cũng không dậy nổi, trong lòng Dương Kiệt Minh đủ ngũ vị, sau khi cắn môi thật lâu lúc này mới nói một câu: “Các ngươi tới làm gì!”
“Xem ra, Dương công tử vẫn hết sức thích ứng với cuộc sống ở nam phong quán này.” Vân Thù bước chậm vào cửa, nàng mắt lạnh nhìn Dương Kiệt Minh, một chút cũng không nhìn thấy người không một mảnh vải, ánh mắt kia giống như đang nhìn một đống thịt heo chết.
Khi Dương Kiệt Minh nhìn thấy Vân Thù, trong nháy mắt đôi mắt kia trợn to, hàm răng cắn môi hơi dùng lực một chút, môi đỏ này giống như muốn ho ra máu, “Là ngươi! Tất cả đều do ngươi làm!”
Vân Thù nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận của Dương Kiệt Minh, nàng cũng không hề có một chút kinh hoảng, “Chuyện này đúng là do ta làm, nhưng lại không phải do ta làm.”
Vân Thù quét qua Cao thị lúc này nằm rạp trên mặt đất và Dương Đức Bình lúc này như bị trúng phong, cuối cùng lúc này mới rơi vào trên người Dương Kiệt Minh, nàng cười lạnh nói: “Bây giờ trong lòng ngươi oán hận ta độc ác đúng không? Nếu ta thật sự ác độc, vậy cũng chính là do các ngươi bức ép.”
Đôi mắt hung ác của Dương Kiệt Minh nhìn chằm chằm vào Vân Thù, nếu không phải lúc này chân cẳng hắn mềm nhũn, chỉ sợ sẽ giống như Cao thị vọt tới đánh nhau một trận, “Ta đã đồng ý trả bạc cho ngươi, vì sao ngươi nhất định như vậy, ngươi đồ nữ nhân ác độc…”
“Dương Kiệt Minh, đến thời điểm này ngươi còn có khả năng nhắc tới lời đó? Ban đầu khi ký giấy mượn đồ, ngươi cho rằng ta sẽ cảm thấy ngươi có thể ra được bạc, cho dù bán ngươi chỉ sợ cũng không ra.” Vân Thù mắt lạnh đảo qua, miễn cưỡng liếc qua Dương Kiệt Minh một cái, không phải không có ghét bỏ nói, “Cho dù bán ngươi cho nam phong quán chỉ sợ ngươi bán cũng không được bốn trăm lượng bạc này, ngươi cho rằng rời khỏi Cố lão không còn là học tử có tiền đồ trong thái học, ngươi còn dư lại cái gì?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Dương Kiệt Minh nghẹn họng nhìn trân trối, hắn chỉ cảm giác khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực mình, sắc mặt kia cũng biến thành cực kỳ kém, gần như có một ngụm máu tươi sắp phun mạnh ra ngoài.
“Ngươi…”
“Biết rõ ngươi không ra được nhưng ngươi vẫn phải ký chứng từ, đây vốn là làm điều thừa, ngươi cảm thấy ta không có lý do gì để làm như vậy đúng không?” Vân Thù nhàn nhạt hỏi, vạch trần từng điểm nghi ngờ trong lòng Dương Kiệt Minh, “Nếu ngươi đàng hoàng thừa nhận vả lại đến trước mặt ta nhận sai, ta sẽ xuống tay lưu tình tha cho các ngươi một lần, giữ lại đường sống cho các ngươi từ từ trả tiền. Hiện giờ các ngươi có ngày hôm nay, cũng chính là báo ứng của các ngươi. Dương Kiệt Minh, ngươi ngoài miệng nói sẽ trả lại bạc, nhưng ngươi làm như thế nào, đêm khuya xông vào nhà riêng định làm hư thanh danh của ta từ đó về sau ỷ lại vào ta, ngươi nói ta nói có đúng hay không?!”
Dương Kiệt Minh bị Vân Thù nói thẳng thừng tính toán ban đầu của mình, sắc mặt của hắn cứng đờ, cứng đến nói cái gì cũng nói không ra khỏi miệng.
“Các ngươi đã ác độc như vậy, cắt đứt đường sống của chính mình, ta cần gì phải lặp đi lặp lại nhiều lần cho các ngươi đường sống? Tuy nói vậy, nhưng ta cảm thấy biết sai cũng phải hợp thời, đối với thứ người như các ngươi, ta tin nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.” Vân Thù nói lời lạnh nhạt này gần như có thể khiến cho người ta nghe đã cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
“Ta… Ta muốn kiện ngươi!” Dương Kiệt Minh giận đến cả người run lên, bật thốt lên mà nói.
“Ngươi muốn kiện ta cái gì?” Vân Thù giống như nghe được lời gì buồn cười nở nụ cười, nụ cười kia muốn có bao nhiêu rực rỡ chính là có bấy nhiêu rực rỡ, muốn có bao nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu châm chọc, “Khế ước bán thân này do tự cha ngươi ký xuống, bạc bán ngươi cũng do cha ngươi cầm. Từ đầu đến đuôi khế ước bán thân này cũng chưa từng dính qua tay ta, ngươi bị bán đến nam phong quán này ta một chút cũng không tham giá bán người. Làm sao ngươi tới kiện, nói ra không chừng cha ngươi vì trả bạc mà bán ngươi, có liên quan gì tới ta?! Dưới gầm trời này bị bẫy mơ hồ lừa gạt bao nhiêu người đi, ngươi hoàn toàn không có chứng cứ thứ hai không có quyền, ngươi muốn như thế nào?! Thiếu gia Dương gia, ta khuyên ngươi chính là ít bẽ mặt, hạng người như ngươi, chẳng qua cũng chỉ ứng với một câu ‘Báo ứng’ mà thôi. Nếu nhà ngươi an phận thủ thường, ta tất nhiên sẽ không như thế, ngươi hôm nay như vậy chính là ngươi tự tìm đường chết, lui về sau ở trong nam phong quán này an phận thủ thường nói không chừng còn cho ngươi một con đường tốt, cũng đừng ra ngoài mất mặt xấu hổ.” di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Đúng rồi, ngươi biết được khế ước bán thân ngươi kia bán bao nhiêu? Năm lượng bạc! Nếu không phải kêu phụ thân ngươi thủ tín, chỉ với giá trị con người ngươi, cho dù một đồng tiền ta còn cảm thấy cao chút.” Vân Thù quét nhìn Dương Kiệt Minh, cười lạnh nói, “Có biết vì sao hôm nay ta dẫn phụ mẫu ngươi tới nơi không khí ngột ngạt này không? Bởi vì bọn họ quá đáng ghét rồi, bốn trăm lượng bạc này bỏ ra ít nhất còn có người mang ơn, ném cho gia đình bạch nhãn lang ngươi còn một chút không lưu tốt, cho tới bây giờ một chút cũng chưa từng nghĩ tới mình làm có gì không đúng, luôn cho rằng ta đối đãi sai các ngươi, cho nên hôm nay ta chính là mang theo phụ mẫu ngươi tới nơi này nhìn một chút biết ban đầu các ngươi sôg như thế nào, bây giờ sống như thế nào, phải cứ so sánh với hiểu được cái gì gọi là địa ngục nhân gian, ngươi nói có đúng không?!”
Vân Thù nói xong những lời này cũng không để ý tới Dương Kiệt Minh trong căn phòng này có thứ mùi thật sự khiến cho người ta có vài phần ghê tởm, Vân Thù xoay người đi ra cửa, nhưng khi đi ra tới bên cửa lại dừng bước, nàng quay đầu nhìn toàn gia Dương gia, giống như nghĩ tới điều gì bổ sung một câu.
“Đúng rồi, thật ra thì ngày đó ta nói với ngươi rằng ta đã nói chuyện với thủ thành của bốn cửa thành lớn, thật ra là lừa các ngươi. Vốn tưởng rằng các ngươi còn có vài phần can đảm đi thử một chút, nhưng bây giờ xem ra các ngươi ngay cả can đảm đi thử một phen cũng không có, đây thật sự coi là báo ứng đây nè.”
Một câu này của Vân Thù vừa dứt lời, khí huyết cuồn cuộn đã lâu trong ngực Dương Kiệt Minh cuối cùng không kiềm chế nổi nữa lập tức phun ra, phun một cái liền phun ra một vũng máu, dựa vào bên cạnh không ngừng thở, mà khiến Dương Đức Bình cũng khẽ run rẩy cả người sau đó miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự, còn Cao thị vốn định đạp đạp đứng lên, trong nháy mắt vẻ mặt vặn vẹo, ngay sau đó cũng biến thành điên cuồng, ở đó cười khanh khách, hình như đã bị điên, ánh mắt của bà ta dại ra, gần như vậy.