Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi đi vào cửa, lúc này Miêu thị mới hiểu được mình nhìn từ ngoài đã cảm thấy tòa nhà này lớn, nhưng sau khi đi vào cửa mới cảm thấy vừa rồi mình vẫn còn coi nhẹ, tòa nhà tam tiến tam xuất này ở trong phố Hoa Thanh, đây thật sự không tầm thường.
Trong ngôi nhà này mỗi một chỗ đều hao phí tâm huyết, chẳng qua khi Miêu thị còn trẻ từng được đi qua mấy nhà gia đình giàu có, khi đó gia chủ có chức quan tứ phẩm, ở trong Ung đô cũng có thể coi như lọt vào mắt, nhưng bây giờ nhi tử mình chẳng qua chỉ là quan lục phẩm nhỏ bé, chức quan này người nhà nào có thể lọt vào mắt, chứ đừng nói tới Ung đô còn là Hoàng thành, dưới chân Thiên tử, chính nhà mấy tòa nhà phú hộ buôn bán thường ngày cũng tốt hơn chỗ ở bây giờ của Vạn gia bọn họ.
Nhưng hiện tại nhìn thấy tòa nhà lớn này, trong lòng Miêu thị hoàn toàn không giống, tòa nhà lớn như vậy lại của Vân Thù, con bé kiếm được phần gia sản lớn như vậy từ đâu, tòa nhà này cũng không biết mất bao nhiêu bạc!
Miêu thị kích động trong lòng, ngay cả Thẩm ma ma trong lòng cũng đã khiếp sợ không thôi, thành thật mà nói dù ít dù nhiều trong lòng bà cũng có vài phần xem thường Vạn Thục Tuệ bị Vân gia đuổi ra, chỉ cảm thấy lui về sau hai mẫu nữ này hơn phân nửa phải dựa vào lão phu nhân sống qua ngày rồi, cũng không nghĩ đến, lúc này mới rời Vân gia mấy ngày, mẫu nữ hai người đã ở trong tòa nhà lớn như vậy, đoạn đường này nhìn xuống gần như hai mắt đều muốn nhỏ máu, ta nhỏ tí tách, tiểu thư ngoại sinh này thật sự là nhân vật chưa nhìn ra được, yên lặng đặt mua một tòa nhà lớn như thế. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Cẩm Sắt và Chương ma ma đỡ Miêu thị vào phòng khách, Vân Thù đã sớm ở trong phòng khách chờ, Vạn Thục Tuệ cũng đứng bên cạnh mong đợi, sau khi thấy Miêu thị vào cửa, lúc này liền tiến lên đón, hỏi han ân cần một phen.
Y Lan ôm gối tay và đệm tựa lưng ở trong kiệu cùng với một bọc nhỏ đi theo phía sau Thẩm ma ma.
“Y Lan tỷ dẫn Thẩm ma ma mang đồ của bà ngoại cất đi, lại hỏi xem Thẩm ma ma còn cần thứ gì, nếu không có liền nhanh đi đặt mua, nhất định phải khiến cho bà ngoại ta ở thoải mái mới được.” Vân Thù căn dặn, căn dặn xong như vậy liền cười nhìn về phía Miêu thị, “Biết được bà ngoại tới, cháu đã sớm đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bà ngoại, nếu làm không đúng vị, ngài không nên ghét bỏ mới phải.”
Khi Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, bà cũng không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, mới sáng sớm đã ở trong bếp bắt đầu lo liệu, ầm ĩ một hồi lâu. Nương, chúng ta đi xem xem tiểu ny tử * này có thể làm ra món ăn gì ngón đến hiếu kính ngài.”
(*) ny tử: cô nàng, cô bé, bé gái
Miêu thị nghe được hai người nói như vậy, nghĩ tới bản thân mình được coi trọng dĩ nhiên vui mừng, nhưng bà không có ý tứ đứng dậy tới sảnh bên đi dùng bữa, bà nói: “Không vội dùng bữa sáng, ta đây còn có mấy lời muốn hỏi hai đứa, trước không phải mấy đứa ở trong nhà thuê sao, lúc nào chuyển tới trong nhà này? Mới vừa rồi nghe nói tòa nhà này cũng do mấy đứa đặt mua? Bạc này từ đâu mà ra? Khi dọn tới sao không nói với trong nhà một tiếng chứ?”
Một vài lời đến nơi đến chốn của Miêu thị, từng câu hỏi luân phiên xen kẽ nói rõ trong lòng bà có vài phần tức giận, thử nghĩ xem chuyện như vậy mà nữ nhi và ngoại tôn nữ của mình không thông báo cho mình một tiếng, đây không phải coi bà là người ngoài thì là gì? Sau khi hỏi vấn đề này ra, trong lòng Miêu thị cũng có vài phần buồn bực, bà nói: “Mấy đứa như vậy, là đang đề phòng ta một lão bà tử sao?” dieendaanleequuydonn
Vân Thù nghe được những câu hỏi này của Miêu thị, ban đầu khi mời bà đến đây ở sớm muộn gì cũng muốn biết, còn nữa Vân Thù cũng không trông cậy vào những chuyện này có thể giấu giếm được bao lâu, thời gian đến nơi này ở cũng không lâu lắm, hơn nữa trong ngày thường khi bọn họ ra cửa cũng cẩn thận nhờ vậy mới không gây ra tiếng gió gì, chỉ có điều lui về sau có lẽ sẽ biết được.
“Bà ngoại nói gì vậy, ngài thốt ra lời này, không phải khoét lòng người ta sao!” Vân Thù sẵng giọng, “Cũng không phải cháu và mẫu thân muốn gạt bà ngoại, thật sự bó tay mới làm như vậy, cháu và mẫu thân dọn vào ở cũng không được mấy ngày, vốn cũng định nói cho bà ngoại. Bà ngoại quan tâm cháu và mẫu thân trước sau như một, cháu và mẫu thân gạt ai cũng không dám gạt bà ngoại, chỉ có điều bà ngoại thật sự không biết, khi cháu và mẫu thân còn ở trong nhà đi thuê, cậu mợ chạy tới náo loạn một trận, Thù nhi là vãn bối dĩ nhiên không thể so đo gì với cậu mợ, chỉ có điều khi đó mợ thật sự quá hung ác, cháu sợ nếu như cậu mợ nghe được tiếng gió gì, sẽ càng huyên náo đến kỳ cục, cháu và mẫu thân cô nhi quả mẫu không có gì dựa vào, có thể đi được đâu. Bà ngoại cũng nhìn ra dáng vẻ của mợ ngày hôm qua rồi, ngay cả chút đồ cưới của mẫu thân mà mợ có thể trao tay bán đi, nếu biết được bây giờ như vậy, mợ còn chẳng phải ép chúng cháu không thể không bán đi tòa nhà đang yên thân gửi phận sao!”
Tuy những lời này của Vân Thù không nói thẳng, nhưng Miêu thị không phải người hồ đồ, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của cháu gái mình chính là cậu mợ của con bé thật sự quá khốn kiếp rồi, nếu như bọn họ biết được nhất định sẽ tới tham tiền.
Đây tuy là sự thật, nhưng khi Miêu thị nghe được như thế, trong lòng suy cho cùng vẫn có vài phần không chịu được, trên sắc mặt cũng có vài phần khó coi.
Vạn Thục Tuệ cũng nhìn ra, bà nói: “Nương người cũng không phải không biết, nữ nhi không có năng lực gì, con và Thù nhi từ Vân gia đi ra thật sự trên người không có gì cả, tiền bạc trên tay cũng không có bao nhiêu, nhưng cũng không thể trông cậy vào nương giúp đỡ cả đời. Tình huống ngày hôm qua nương cũng để vào trong mắt, nếu như không phải nương vẫn còn, chỉ sợ ca ca và tẩu tử không thể không đoạn tuyệt quan hệ ngay tại chỗ rồi.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Sau khi Vạn Thục Tuệ nói đến đây, trong lòng bà cũng có vài phần khổ sở, bà cầm khăn lau nước mắt rồi mới lại nói: “Một mình con thì cũng chẳng có gì, tòa nhà này là do Thù nhi một tay kiếm bạc mua, qua hai ba năm Thù nhi cũng phải kết thân rồi, con đây làm nương bản lĩnh không có hơn phân nửa cũng không thể đặt mua chút đồ cưới có mặt mũi cho con bé, cũng chỉ có thể dựa vào Thù nhi một tay kiếm ra, tòa nhà này cũng dưới tên Thù nhi, bây giờ con bé kiếm ra, lui về sau cũng là một trong những món đồ cưới của con bé, không thể náo loạn ra chuyện gì, nếu không con đối mặt với khuê nữ thịt liền thịt tâm liền tâm của con. Còn nữa, con cũng không muốn có dính líu gì với đại ca đại tẩu, không chừng đến lúc đó còn gây ra chuyện gì khác cho con, con đây bây giờ trong sạch từ Vân gia ra ngoài, con và Thù nhi rơi vào thanh danh bây giờ, trong này cũng do ca ca và đại tẩu ra không ít lực, qua lại này con không muốn nhắc lại, nhưng nếu như định đánh chủ ý lên Thù nhi của con, con đây chính là liều cái mạng già này cũng phải liều một phen.”
Lời này của Vạn Thục Tuệ nói cũng hết sức rõ ràng, tòa nhà này là của Vân Thù, cho dù trên tay có chút gì khác tất cả đều là của một mình Vân Thù, người khác cũng đừng mong tham.
Miêu thị mấp máy miệng, định nói gì nhưng cuối cùng không nói ra, bà tất nhiên đau lòng con trai, nhưng cũng đau lòng con gái, bà cũng nhìn trong mắt tình huống ngày hôm qua, trừ bỏ không thể làm gì ra cũng chỉ còn không có cách nào, trong lời nói của con gái bà cũng đã nói đến mọi việc đều đã quyết, nếu bà nói chuyện gì không nên nói nữa, chỉ sợ lui về sau ngay cả cửa Vạn gia cũng không muốn bước vào một bước.
Miêu thị cũng không so đo chuyện chuyển vào tòa nhà này mà không thông báo nữa, vốn còn định hỏi một chút bạc mua tòa nhà này từ đâu tới, nhưng vấn đề này bị hai người Vạn Thục Tuệ và Vân Thù đẩy qua đẩy lại cuối cùng không hỏi ra được điều gì.
Vạn Thục Tuệ không nói, cảm thấy bạc này của Vân Thù rốt cuộc giống như có vài phần lai lịch bất chính là bàng môn tà đạo mà tới, sợ nếu mình nói rõ ràng sau đó chọc cho Miêu thị không vui, dứt khoát liền bỏ qua không nói, chỉ nói một chút liên quan đến Vân gia cũng không có.
Mà Vân Thù không nói, đó là cảm thấy chuyện như vậy rốt cuộc là chuyện của chính nàng, nói ra với mẫu thân mình được gọi là thẳng thắn, với bà ngoại đó là ghét bỏ sóng gió huyên náo không dậy nổi, tuy nói rằng bà ngoại thương nàng và mẫu thân, nhưng dù sao vẫn sống qua ngày với hai phu thê Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị, nói cho bà ngoại lỡ như có lúc nào không cẩn thận lộ miệng ra, hai phu thê kia không thể không giống như thấy con đỉa đổ máu.