Danh Môn

Chương 328: Người mang tin tức Trường An(b)




Lều lớn của Trương Hoán được dựng cực kỳ chắc chắn. Một bộ vỏ bao trùm lên rồi ghim chặt hai cái lều trại lớn nhỏ. Mặc dù bên ngoài bão tuyết đang gầm gừ chói tai, nhưng bên trong trướng lại có vẻ hết sức yên tĩnh. Ngọn đèn êm dịu, một chậu than dùng phân bò để đốt đang cháy vượng. Thỉnh thoảng từ khe hở giữa màn trướng lại lọt vào vài vụn bông tuyết nhỏ, Trương Hoán thì đang nửa tỳ vào bàn tập trung tinh thần đọc sách.“ Bẩm báo đô đốc, có người mang tin tức Trường An đến.” Từ ngoài cửa vang lên tiếng thân binh báo cáo.“ Người mang tin tức Trường An?” Trương Hoán có hơi kinh ngạc, ở trong cơn bão tuyết ác liệt này lại còn có người mang tin tức Trường An tới. Trường An lại đã xảy ra chuyện gì? Hắn để sách xuống lập tức hạ lệnh: “ Dẫn hắn đi vào!” Rất nhanh thân binh liền đưa hai người mang tin tức đi vào. Hai người này chính là thủ hạ của Lý Phiên Vân mang theo tin tức khẩn cấp chạy tới Lũng Hữu. Nhưng chuyện quá quan trọng nên đám người Hồ Dong cùng Hạ Lâu Vô Kỵ ở Lũng Hữu cũng không dám làm chủ, đồng thời nói cho bọn họ biết đô đốc đang trên đường trở về. Hai người liền quyết định đi Tây Vực báo tin, không ngờ trên đường đi gặp bão tuyết. Cũng may là ở Trương Dịch liền gặp được đại quân của đô đốc.Hai người tiến lên nửa quỳ chào theo nghi thức quân đội rồi bẩm báo “ Ty chức Dương Lạc, Lý Hiếu Nhân, đều là Giáo úy trong Nội Vụ ty, tham kiến đô đốc.” Trương Hoán khoát khoát tay bảo: “ Các ngươi đi đường khổ cực, cứ đứng lên mà nói đi!” “ Tạ đô đốc!” Hai người đứng lên, trong đó một người lấy ra một phong thơ thật dầy đưa cho Trương Hoán mà bảo: “ Đây là văn kiện khẩn cấp của Lý Ty Chánh, thuộc hạ không dám chậm trễ.” Một người thân binh tiếp nhận thư đưa cho Trương Hoán, hắn mở thư ra rồi nhanh chóng đọc qua một lần. Thư là do Lý Phiên Vân tự tay viết, chủ yếu là nói đến ba sự kiện. Chuyện thứ nhất là Tông Chánh Tự Khanh Lý Cầu không để ý sự phản đối của Thôi Tiểu Phù cứ xây một tòa Thiên Điện cho Thái Tử Dự bên trong tông miếu nên khơi dậy sự hưởng ứng rất lớn tại Trường An; Một việc khác là Vi Đức Khánh ở Trần Lưu đã cướp ái thiếp của Thôi Khánh Công, một lần nữa gây ra mâu thuẫn giữa hai người, đại chiến đã hết sức căng thẳng; Còn chuyện thứ ba là Trung Trinh Khả Hãn của Hồi Hột đã trở lại vị trí cũ thành công, giết chết Đại Hãn do Thác Bạt Thiên Lý lập đồng thời đánh bại Thác Bạt Thiên Lý. Thác Bạt Thiên Lý chỉ huy quân bản bộ còn lại bỏ chạy về hướng đông. Trung Trinh Khả Hãn đặc biệt cử sứ giả đến triều đình nhà Đường cảm tạ, dùng hình thức quốc thư chánh thức thừa nhận An Tây cùng Bắc Đình thuộc hết về Đại Đường, đồng thời xin lấy công chúa Đại Đường làm vợ.Mặc dù chỉ là văn kiện khẩn cấp, nhưng Lý Phiên Vân viết những điều nàng biết đều rất rõ ràng, ước chừng viết sáu bảy trang. Trương Hoán chậm rãi đặt thư xuống, lại hỏi bọn họ: “ Thư này Hồ Dong cùng Hạ Lâu Vô Kỵ đã đọc qua chưa?” “ Khởi bẩm đô đốc, thuộc hạ đem thư đưa cho phu nhân, phu nhân lập tức triệu hai người đến để thương lượng đối sách. Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ sự tình quan trọng nên chờ đô đốc trở về định đoạt. Cho nên thuộc hạ quyết định đi sang tây đến gặp đô đốc báo tin.” Trương Hoán gật đầu, lập tức mệnh lệnh cho thân binh: “ Đưa hai người đi ra, xếp đặt nghỉ ngơi thật tốt!” Thân binh đem hai người mang tin tức đi xuống, Trương Hoán thì cầm lấy thư lại cẩn thận đọc một lần mà không khỏi lâm vào trầm tư. Có ba chuyện, việc lập điện cho Thái Tử Dự thì hắn đã biết được trước đó từ Bùi Minh Viễn nên hắn không cảm thấy ngạc nhiên; Còn biến cố ở Hồi Hột là do hắn một tay thao tác, thậm chí hắn còn phái một đội năm trăm người Đặc Cần Doanh giúp đỡ Trung Trinh Khả Hãn đoạt vị. Đối với điều này thì cũng là nằm trong dự liệu của hắn. Duy có việc hai người Thôi, Vi đại chiến thì hắn lại cảm thấy hết sức hứng thú.Trong thư thì Lý Phiên Vân nói rất rõ ràng, Vi Đức Khánh cùng binh lính đồng cam khổ, ăn độn hoa màu, ngủ trên chiếu, cũng không gần nữ sắc. Còn tiểu thiếp của Thôi Khánh Công xuất thân là danh kỹ Trường An đi xuôi nam qua Huỳnh Dương, cũng không có đến địa bàn của Vi Đức Khánh. Vi Đức Khánh lại đặc biệt phái người đến Huỳnh Dương bắt cóc nàng. Đồng thời công khai tuyên bố là chính mình giữ. Đây hiển nhiên là cố ý chọc giận Thôi Khánh Công, hắn là muốn cho Thôi Khánh Công khơi mào cuộc chiến trước.Trương Hoán chắp tay đằng sau từ từ bước đi thong thả trong gian phòng. Thủ đoạn chánh trị của Vi Đức Khánh so vơí Thôi Khánh Công thì hiển nhiên thông minh hơn. Hắn để Thôi Khánh Công khơi mào chiến dịch, do đó cõng trên lưng tiếng xấu gây ra nội loạn . Nhưng Trương Hoán lại nghĩ chỉ sợ chuyện không phải đơn giản như vậy. Khi mình tại An Tây liên tiếp thắng lợi, bất kể thực lực hay danh vọng đều đạt tới độ cao mới. Ngược lại lúc này, Lý Cầu lại tạo ra sự kiện tông miếu. Điều này há có thể không khiến cho Thôi Tiểu Phù mẫn cảm, là một phương có thực lực yếu nhất nếu muốn chống lại mình thì chỉ có thể mau chóng xây dưng thực lực cường đại hơn.Cho nên trong sự kiện Vi Đức Khánh đoạt nữ nhân của Thôi Khánh Công, nếu như không có bóng dáng của Thôi Tiểu Phù, nếu như nói không có quyết sách của Vi gia thì điều đó là tuyệt đối không có khả năng.Đáng thương cho Thôi Khánh Công ngu xuẩn kia, lại một lần nữa trở thành vật hy sinh để Thôi Tiểu Phù cùng Vi Ngạc câu kết nhằm đối phó chính mình. Nghĩ tới đây, Trương Hoán lập tức viết hai đạo mệnh lệnh, hạ lệnh cho thân binh: “ Gọi Lý Định Phương tới gặp ta.” Chỉ chốc lát, Lý Định Phương bước vào doanh trướng, cúi người nửa quỳ mà chào: “ Tham kiến đô đốc!” “ Ta có vài chuyện muốn ngươi hoả tốc phái người đi làm!” Trương Hoán đưa cho hắn một đạo mệnh lệnh đầu tiên: “ Lệnh Đạm Danh Cừu ở Thục Trung lập tức xuất năm vạn binh dọc theo Trường Giang xuôi nam trợ giúp Tương Dương. Đồng thời lệnh cho Lý Song Ngư ở Tương Dương nếu không có mệnh lệnh của ta thì không được làm bừa.” “ Tuân lệnh!” Trương Hoán lại đưa cho hắn đạo mệnh lệnh thứ hai: “ Lệnh cho Lận Cửu Hàn ở Trường Sa dẫn quân bản bộ cấp tốc đi Quảng Lăng, giúp đỡ Sở Hành Thủy phòng thủ Hoài Nam.” Lý Định Phương tiếp nhận hai đạo mệnh lệnh, hắn đang muốn rời đi thì Trương Hoán đột nhiên gọi hắn lại “ Ngươi chờ một chút.” Lúc này Trương Hoán bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Hắn lại lấy ra thư của Lý Phiên Vân để tìm kiếm một câu mà hắn mới nhìn đến. Tìm được rồi, chỉ có ngắn ngủn mười mấy chữ: Thác Bạt Thiên Lý dẫn tàn quân bản bộ bỏ chạy về hướng đông.Cái tên Thác Bạt Thiên Lý này luôn chính là mũi tên độc sau lưng hắn. Kể từ năm đó sau khi hắn chạy thoát khỏi tay mình, bất kể là hắn giúp đỡ Lý Chính tạo phản, hay là ý đồ muốn cướp lấy đại quyền ở Hồi Hột thì mục đích cuối cùng của hắn đều là muốn dẫn ngựa xuôi nam, chặt đầu mình, đoạt lấy giang sơn gấm vóc của Đại Đường. Hiện tại hắn chạy trốn về hướng đông. Với bản tính không chịu nổi yên tĩnh của hắn, hắn lại sẽ gây nên cơn sóng gió nào đây? Liệu có thể lại một lần nữa xâm lấn Sóc Phương hay không?“ Vẫn còn có một việc hơi khó khăn.” Trương Hoán do dự một lúc liền nói: “ Ngươi phái một đội thám báo biết tiếng Đột Quyết đến Mạc Bắc đi. Phải tìm kiếm tung tích của Thác Bạt Thiên Lý, đồng thời phải giám thị chặt chẽ hành tung của hắn. Sau khi xong việc ta tất có trọng thưởng!” “ Thuộc hạ tuân lệnh!” Lý Định Phương đi xuống thu xếp.Tâm tình Trương Hoán có hơi chùng lại, hắn chắp tay đằng sau đi tới trước trướng từ khe hở ngắm nhìn cảnh tuyết bay đầy trời bên ngoài. Hơn nửa năm An Tây hành trình kết thúc, sắp sửa trở lại Đại Đường rồi. Như vậy, ván cờ của hắn nên bắt đầu từ đâu đây?Ba ngày sau, bão tuyết lại ngừng. Bầu trời bắt đầu lộ ra màu xanh thẳm lâu ngày không thấy. Mảnh đất Hà Tây đã hoàn toàn trở thành thế giới băng tuyết, cành lá như được dát ngọc, bông tuyết trắng ngần. Mặc dù tuyết lớn cản đường làm cho đi lại thêm gian nan, Trương Hoán vẫn quyết định tiếp tục xuất phát về hướng đông.Nửa tháng sau, quân tây chinh của Trương Hoán rốt cục trở lại căn cứ xa cách đã lâu -- quận Kim Thành Lũng Hữu.“ Lão gia đã trở về! Lão gia đã trở về!” Đại quản gia chạy vào cửa phủ, âm thanh kích động của hắn trở nên the thé. Cả phủ Trương Hoán xôn xao, Bùi Oánh mừng vui bất ngờ đan xen hạ lệnh người nhà giăng đèn kết hoa. Còn nàng tự mình mang theo con gái, còn có Thôi Ninh mang theo con trai của nàng, cùng với mẹ của Trương Hoán, một nhà già trẻ gần trăm người đều chạy tới đầu phố đi nghênh đón.Không chỉ có người nhà Trương Hoán, cả quận Kim Thành đều sôi nổi. Mấy vạn dân chúng dìu già dắt trẻ chạy tới trên đường cái hoan nghênh đội quân con em của bọn họ trở về. Cả tuyến đường Ngũ Tuyền sục sôi bởi đám đông ầm ĩ. Vào lúc giữa trưa, ba vạn quân chinh tây xếp thành hàng vào thành. Sự kích động của dân chúng đạt đến đỉnh điểm, vô số dải lụa màu được ném lên đầu các anh hùng tây chinh. Trương Hoán ngồi trên lưng ngựa, hơn một tháng trước vẫn còn trong chiến hỏa Sơ Lặc, nhưng hiện tại lại trở về cố hương xa hơn vạn dặm. Tất cả đều bắt đầu trở nên không đúng sự thực, liền giống hệt như đang nằm mơ.Hắn nhìn những đám dân chúng háo hức xôn xao, nhìn niềm vui sướng trên khuôn mặt tươi cười chân thành phát ra từ nội tâm của bọn họ, hắn đột nhiên lại nghĩ tới mấy vạn tướng sĩ ở xa xôi vạn dặm tại Quy Tư, Sơ Lặc thậm chí Toái Diệp. Nghĩ đến những người anh hùng đã chết trận tha hương, bao lâu sau bọn họ mới có thể trở lại cố hương của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.