Danh Môn

Chương 619: Bên bờ nguy hiểm




Trong một gian mật thất của Bùi Hữu có sáu người thân phận cao quý đang ngồi. Bùi Hữu, Sở Hành Thủy, Thôi Hiền, Trương Phá Thiên, Phòng Tông Yển, Trường Tôn Nam Phương, sáu người này có lực ảnh hưởng đủ để thao túng phương hướng quyết sách trọng đại của Đại Đường. Sở Hành Thủy là một vị duy nhất trong mấy vị nguyên lão Đại Đường, là cậu ruột của hoàng đế Đại Đường, chức quan Thái úy. Vào năm trước, sau khi Quách Tử Nghi qua đời thì ông ta chính là quan viên chức vị cao nhất Đại Đường, hiện đang ở vào trạng thái nửa từ quan. Năm đó Trương Hoán dẫn quân xuôi nam Dương Châu, cùng Sở gia đạt được thoả thuận giữ lại một vạn khoảnh ruộng đất. Mà hiện tại ruộng đất Sở gia cũng không giữ được. Hai mươi ngày trước, tổng bộ Điền Mẫu Giám ở Thường Châu tự mình phái người điều tra tình hình ruộng đất Sở gia. Theo tiêu chuẩn, Sở gia chỉ có thể giữ lại bảy trăm khoảnh ruộng đất, còn lại chín ngàn ba trăm khoảnh ruộng tất cả phải nhập vào của công. Mặc dù vài năm nay Sở gia bắt đầu từ từ phát triển mậu dịch hải ngoại, nhưng việc dựa vào ruộng đất vẫn là thói quen và là nguồn thu chính của họ. Bởi vì lợi ích cốt lõi bị xâm phạm, vị thân nhân huyết thống duy nhất của Trương Hoán do kinh sợ nên đã trở thành người phản đối mạnh nhất thực danh chế ruộng đất.
Trong mấy người thì Thôi Hiền là trẻ tuổi nhất, nhưng hắn lại đại biểu cho lợi ích thế gia của Thôi gia từng cường thịnh nhất Đại Đường. Hắn là Gia chủ Thôi gia, là con trai duy nhất của Thôi Viên, bởi vì có cha như vậy nên tại triều đình hắn có mạng lưới quan hệ rộng khắp, muội muội của hắn là Đại Đường Nguyên Phi. Hắn không hơn không kém là anh em vợ với Hoàng thượng, nhưng hắn cùng em rể hoàng đế có quan hệ vẫn luôn không tốt. Sớm nhất có thể là ngược dòng lúc Trương Hoán mới tới Trường An, mà muộn nhất chính là hôn sự của Thôi Diệu. Chính do Trương Hoán cổ động nên Thôi Diệu cưới một thiếu nữ người Hồ làm gia tộc hắn hổ thẹn. Đây là ân oán giữa Thôi Hiền và Trương Hoán. Mà gần như cùng một ngày với Bùi gia, Sở gia , Điền Mẫu Ty ở ba châu Bối châu, Tề châu, Tể châu chia nhau niêm phong một vạn ba nghìn khoảnh ruộng đất của Thôi gia. Dựa theo tiêu chuẩn thì Thôi gia chỉ có thể có được một ngàn một trăm khoảnh ruộng đất, còn lại cùng phải thu hồi. Đây không nghi ngờ là khởi điểm Thôi gia hoàn toàn suy tàn. Dưới mâu thuẫn gia tộc mãnh liệt, Thôi Hiền chủ động tìm Bùi Hữu đề nghị triệu tập hội nghị bàn bạc khẩn cấp của các đại thế gia lần này. Có điều Thôi Ngụ lại ủng hộ thực danh chế ruộng đất nằm ngoài dự đoán mọi người, nhưng dưới áp lực của gia tộc nên lão ta im lặng.
Trái ngược với những người khác, Trương Phá Thiên chính bởi vì thực danh chế ruộng đất mà hoàn toàn tuyệt vọng. Trương gia không có khả năng lại giành được ruộng đất trước đây, trong tình huống của cải gia tộc đã tận diệt, Trương gia không thể tiếp tục khôi phục thực lực thế gia trước đây. Từ hy vọng đến thất vọng rồi tuyệt vọng, Trương Phá Thiên lại sinh ra một loại lòng cực kỳ thù hận thấu xương đối với Trương Hoán. Lão nhớ lại mình năm đó bị Trương Hoán giết chết con trai. Cho nên sau khi ông ta từ quan lại cự tuyệt tước vị Phần Quốc Công mà Trương Hoán phong cho. Đối với triều đình, lực ảnh hưởng của Trương Phá Thiên không chỉ có là mạng lưới quan hệ tích lũy từ mấy năm làm Tướng Quốc, còn có một chút ảnh hưởng của Trương gia lưu lại. Ví dụ như đương nhiệm Lại Bộ Thượng Thư Nguyên Tái chính là con rể Trương gia, còn có Hình Bộ Thị Lang Tống Liêm Ngọc, Thái Thường Khanh Hàn Duyên Niên .v..v... đều là môn đệ của Trương gia. Vì tất cả cái đó nên khi lệnh triệu tập của Bùi Hữu truyền tới Trương phủ, Trương Phá Thiên là người thứ nhất hưởng ứng lời kêu gọi.
Còn như Phòng Tông Yển và Trường Tôn Nam Phương, bọn họ đều là danh môn Đại Đường vào hàng chót. Thực danh chế ruộng đất ban ra cũng xâm phạm đến lợi ích của bọn họ. Nếu không có ruộng đất, Trường Tôn Nam Phương không nuôi nổi đội mã cầu, mấy con rể cũng muốn ở riêng. Đây là điều làm cho Trường Tôn Nam Phương tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Để đối phó với thực danh chế ruộng đất lần này, lần đầu tiên trong ba mươi năm Trường Tôn Nam Phương đình chỉ huấn luyện đội mã cầu, tập trung toàn bộ sức lực tham gia kế hoạch phản đối thực danh chế ruộng đất. Còn Phòng Tông Yển có thể là nhân vật thấp nhất trong mấy người này. Dù sao lão vừa mới được vinh thăng Tướng Quốc, nhưng lão có thể tới tham gia lần bàn bạc này là có thể thấy đối với thực danh chế ruộng đất thì lão bất mãn đến cỡ nào.
Cứ như vậy, sáu người một lòng, bọn họ không hề kiêng kỵ thảo luận các loại phương án có thể ngăn cản thực danh chế ruộng đất. Nhưng bọn hắn đã đóng cửa để hội nghị gần hai canh giờ mà vẫn không tìm được bất cứ biện pháp gì ngăn cản pháp lệnh này. Trương Hoán thì không có khả năng thay đổi, chỉ có gửi gắm hy vọng vào Chính Sự Đường. Nhưng Chính Sự Đường vào hai tháng trước đã thông qua đạo pháp lệnh này với tỷ lệ bốn thuận ba chống, có thể nói là gạo nấu thành cơm. Nếu như bọn họ là trung tiểu địa chủ, có lẽ có thể thông qua biện pháp hối lộ hoặc ăn gian để tránh được một kiếp này, nhưng bọn họ lại là mục tiêu quá lớn.
Giờ phút này mấy người đều đã ý thức được, thực danh chế ruộng đất này chẳng qua là lấy cớ đường hoàng bề ngoài. Nếu như quả thật là để giải quyết vấn đề ruộng đất thì tại sao cùng lúc quy định kỳ hạn ba năm, mà về phương diện khác lại vội vàng khó dằn nổi khi xuống tay đối với thế gia. Không cần phải nói mọi người cũng đoán được, sau khi giải quyết xong vài đại thế gia thì tất nhiên sẽ có phương án trung dung được đưa ra để xoa dịu sự chấn động các nơi. Nói trắng ra chẳng qua là một loại thủ đoạn, trên thực tế chính là Trương Hoán sẽ động thủ đối với thế gia. Một đao kia hạ xuống, thế gia vọng tộc Đại Đường liền thật sự sẽ tan thành mây khói. Cho dù bọn họ tham gia vào công thương nghiệp để giữ gìn sự giàu có, nhưng thế gia thành lập trên tinh thần và suy nghĩ văn minh nông canh đều không còn tồn tại.
Thảo luận suốt hai canh giờ mà vẫn không có bất cứ biện pháp gì. Không! Còn có một biện pháp, chỉ có điều trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng cũng không ai muốn nói ra trước.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người đều đang chờ đợi, chờ đợi người nào đó có thể chủ động phá bỏ cục diện bế tắc này. Một khắc thời gian đã qua, mọi người vẫn duy trì im lặng.
“ Ta nói vậy!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Trương Phá Thiên. Trương gia, là Trương gia dẫn đầu trong việc đưa ra đề nghị kinh động lòng người này.
“ Tôn Trương Hoán lên làm Thái thượng hoàng, lập Thái Tử đăng vị.” Trương Phá Thiên nói ra tiếng lòng của mọi người bình tĩnh khác thường. Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết rõ ràng, nếu muốn giữ gìn thế gia thì chỉ có một biện pháp này. Bởi Thái Tử là người nhân hậu nên nhất định sẽ từ bỏ thực danh chế ruộng đất.
“ Mọi người phải nhớ đến một điểm, thực danh chế ruộng đất làm chấn động không chỉ có thế gia chúng ta. Mà cả tôn thất, nguyên lão trong quân, trọng thần, nhà có danh vọng trong dân gian. Những người có liên quan đâu chỉ ngàn vạn lần, ta tin tưởng tất cả mọi người sẽ ủng hộ chúng ta hành động. Hơn nữa từ chuyện Chính Sự Đường hai lần biểu quyết, cuối cùng lấy tỷ lệ mong manh bốn so với ba để thông qua dự luật này là nhìn ra giới cao tầng phân hóa nghiêm trọng. Huống hồ chúng ta cũng không phải muốn lật đổ ngài mà chỉ hy vọng Thái Tử đăng vị. Lần này ngài đi Toái Diệp gặp gỡ vua Đại Thực, ở cách Trường An xa vạn dặm. Đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta . Nếu như chúng ta không đi một nước cờ này, thế gia từ đó không còn tồn tại. Đây là thời điểm sinh tử tồn vong, các vị hẳn là hiểu rất rõ ý của ta.”
Trương Phá Thiên nói xong thì nhìn lướt qua mọi người, hy vọng vào thái độ tiếp theo của mọi người “ Ta ủng hộ phương án của Trương các lão, đó cũng là phương án của ta.” Người mở miệng ngay sau đó chính là Thôi Hiền. Bất kể từ công hay tư thì hắn đều mong muốn Trương Hoán xuống đài. Bùi Hữu không mở miệng, nhưng lão ta lại giơ tay lên. Trường Tôn Nam Phương cũng nhấc tay, tiếp theo Phòng Tông Yển cũng nhấc tay. Lúc này mọi ánh mắt đều dồn vào Sở Hành Thủy đang do dự không nói. Ông ta là nguyên lão hàng đầu trong triều, thái độ của ông ta là rất quan trọng
Trong lòng Sở Hành Thủy chưa từng có mâu thuẫn giống như hôm nay. Loại mâu thuẫn này là mâu thuẫn giữa lợi ích quốc gia và lợi ích của gia tộc. Nếu như Trương Hoán có thể để lại ba phần ruộng đất, ví dụ như cấp cho Sở gia năm nghìn khoảnh ruộng đất thì lão ta cũng tuyệt đối sẽ ủng hộ thực danh chế ruộng đất của Trương Hoán. Lão cũng biết đây là liều thuốc mạnh để ức chế việc thôn tính ruộng đất. Sự thật đây cũng cũng không phải biện pháp gì mới, đây là một cách tiến hành tối thiểu, vấn đề là từ xưa tới nay không có nhà thống trị nào dám làm như vậy, nguyện ý làm như vậy. Bởi vì đó là một dự luật gây rung động tới nền tảng thống trị. Nhưng ngược lại Trương Hoán dám làm, tước đoạt ruộng đất bị đại hào cường đại chủ chiếm giữ. Loại quyết đoán có thể nói trước chưa từng có, sau không người dám. Mới chỉ gần là loại quyết đoán này thì Sở Hành Thủy đối với cháu ngoại trai của mình đã khâm phục không thôi. Nhưng Sở Hành Thủy đây không thể đại biểu chỉ cho mình, ông đại biểu cho cả lợi ích Sở gia. Lợi ích cốt lõi của Sở gia có hai thứ, một cái là huyết thống, một cái chính là ruộng đất. Hiện tại Trương Hoán xúc phạm điểm mấu chốt này, không hề giữ lại lợi ích cốt lõi của Sở gia mà trắng trợn tước đoạt. Vậy thì Sở Hành Thủy lão làm sao mà lựa chọn. Lão cũng tin tưởng bất kể là Bùi Hữu hay Phòng Tông Yển, hoặc là Thôi Hiền, Trương Phá Thiên, bọn họ mà không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không đi đến một bước này. Nhưng bọn họ đều lựa chọn cá chết lưới rách, Sở Hành Thủy không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Hoán nhi, cậu vì lợi ích Sở gia nên không thể không đi bước này. Muốn trách thì trách cháu làm quá tuyệt tình, không để lại một điểm lùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.