Có lẽ do đây là lần đầu tiên Tống Sâm xem chương trình thực tế tại trường quay nên anh ta rõ ràng không biết hiện giờ phần lớn các chương trình dạng này trong nước đều có kịch bản.
La Dao Duệ và Thái Tâm Nhị tuy đớp thính như DJ chà đĩa quẩy tưng hộp đêm nhưng phần nhiều vẫn giống như đang xem phim thần tượng, sẽ không thật sự nghĩ cuộc sống thật của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư cũng sẽ như vậy.
Song Tống Sâm không như thế. Anh ta rất thật thà, như chị Mã bên tổ dân phố, cảm thấy vợ chồng là nên như vậy.
(Chị Mã – 马大姐: nhân vật chính trong bộ phim hài cùng tên của Trung Quốc, là một nhân vật rất nhiệt tình, sốt sắng với chuyện của mọi người, có chút ngốc nghếch)
Vì thế, khi đoạn sau của chương trình thực tế chiếu tới cảnh Hứa Kinh Trập cạo râu cho Lương Ngư, anh ta lại nhấp nhổm.
“Lương Ngư đã kêu cậu ấy hôn rồi.” Tống Sâm không vui nổi, “Sao cậu ấy lại không hôn.”
La Dao Duệ bị kẹp giữa Tống Sâm và Triệu Hán có chút bất tiện. Triệu Hán thì hỏi nhiều, hệt như học sinh tiểu học chưa mảnh tình vắt vai. Anh ta từ đầu tới cuối đều độc một biểu cảm nghe dạy bảo “hóa ra còn có thể như vậy”, kết hợp với hình xăm đầu quỷ đầy trên cánh tay của anh ta thì thật sự quá tấu hài.
Tống Sâm thì như thể đang xem video cảnh nửa đêm của đôi vợ chồng, thường xuyên can dự vào việc khách mời trong chương trình làm gì.
“Nụ hôn này qua quýt quá.” Tống Sâm nghiêm túc nói, “Khó khăn lắm mới được lần chủ động mà lại qua quýt như thế là không tốt cho tình cảm vợ chồng đâu.”
“……….” La Dao Duệ chỉ có thể nói, “Dù sao cũng đang ghi hình chương trình, có máy quay mà. Phải để ý chừng mực chứ nhỉ?”
Tống Sâm lấy làm lạ, hỏi: “Vợ chồng hôn nhau cái thì phải xét chừng mực gì cơ?”
Mọi người: “……….” Ngài nói chuẩn quá, chúng tôi con má nó không phản bác nổi!
Trên đường Hứa Kinh Trập trở về từ phòng tập có xe quay của tổ chương trình bám theo cách đó không xa. Trên xe anh cũng được tổ chương trình gắn máy gopro. Lúc xuống xe, trong vô thức, anh hướng về phía ống kính rồi chỉnh lại tóc mái.
(Máy gopro: một dạng camera hành trình có thiết kế nhỏ gọn, thường được sử dụng để mang đi du lịch, quay Vlog)
Ngay lúc này, Lương Ngư gọi điện tới giục anh: “Em xong chưa?”
Hứa Kinh Trập bật loa ngoài, cười đáp: “Xong rồi. Anh ăn chưa?”
Lương Ngư: “Đang đợi em đấy. Đi đường nhớ cẩn thận, sớm về nhé.”
Hứa Kinh Trập đáp một tiếng “Vâng”. Anh cúp máy rồi, lúc lái xe về tạt qua một tiệm hoa trên đường còn vào mua một bó. Xe của tổ chương trình không ngờ được anh còn tiết mục xen giữa này, khi vội vã xuống tới nơi thì Hứa Kinh Trập đã chọn xong hoa rồi.
“Tôi chọn bừa thôi.” Hứa Kinh Trập nhìn camera-man thở hổn hển, ngại ngùng nói, “Mấy anh không cần theo đâu.”
Ở biệt thự, Lương Ngư chọn xong kịch bản thì ngồi trong phòng khách chờ Hứa Kinh Trập về. Cảnh tượng này nếu đặt trong tình huống bình thường thì có thể hơi quá mức nhưng Lương Ngư lại không tạo cảm giác như vậy. Biểu cảm của hắn lúc chờ đợi rất bình thản, bản thân cũng không phải hoàn toàn vô công rồi nghề. Bầu không khí có một cảm giác nhàn nhã và ngọt ngào rất bình yên, tựa như chỉ cần không ai quấy rầy thì hắn có thể chờ đợi thật dài lâu.
Hứa Kinh Trập vừa ôm hoa bước vào nhà đã thấy Lương Ngư ngay từ ánh mắt đầu tiên. Người kia đứng dậy đón anh, hỏi: “Em mua hoa à?”
Hứa Kinh Trập: “Hoa trong bình thay được rồi.”
Chỗ cửa có gắn máy quay, Hứa Kinh Trập sau khi đưa hoa cho Lương Ngư mới như nhớ ra. Anh thấp hơn Lương Ngư một chút, lúc thay giày cố tình làm chậm lại, Lương Ngư bèn cúi lưng tính cởi dây giày giúp anh.
Thế là Hứa Kinh Trập thừa cơ hôn lên khuôn mặt đang cúi xuống của hắn.
Lương Ngư: “……….”
Hứa Kinh Trập cười nói: “Em về rồi.”
Lương Ngư không đáp, sau đó vẫn giúp anh cởi dây giày. Dì giúp việc đã nấu nướng xong xuôi. Lúc hai người ngồi vào bàn, Lương Ngư bỗng bảo: “Anh vừa xem mấy bộ kịch bản.”
Hứa Kinh Trập tưởng hắn chỉ tìm chủ đề để tán gẫu nên xuôi theo nói: “Công việc mới sao? Đúng rồi, lần tới khi nào anh vào đoàn làm phim?”
Tầm tháng Bốn, tháng Năm là phải bắt đầu khởi quay rồi. Hứa Kinh Trập nhớ hồi Lương Ngư mới ra mắt, thời gian hắn liều mạng nhất thì một năm quay tới bốn bộ phim điện ảnh. Bây giờ đỡ hơn thì vẫn một năm hai bộ. Nghe nói nửa sau của năm nay hắn còn có một bộ phim nghệ thuật hướng tới giải Oscar, phải ra nước ngoài quay.
“Mấy kịch bản này đều mới.” Lương Ngư nói, “Vẫn đang xem xét.”
Hứa Kinh Trập khẽ gật gù thì nghe thấy Lương Ngư hỏi: “Em có hứng thú không?”
“………” Hứa Kinh Trập cắn đũa. Anh còn chưa kịp phản ứng, “Phim truyền hình?”
Lương Ngư bình tĩnh nói: “Phim điện ảnh.” Hắn chỉ vào bát của Hứa Kinh Trập rồi ra lệnh, “Ăn cơm xong trước đã.”
Hứa Kinh Trập nghe lời, vội và cơm vào miệng. Ăn no rồi, anh bèn nôn nóng hỏi: “Phim điện ảnh tìm em đóng?”
Lương Ngư: “Anh thấy kịch bản khá hay, muốn hỏi thử ý kiến em.”
Hứa Kinh Trập nghiêm túc nói: “Người ta gửi kịch bản cho anh tức là đã chấm anh nhỉ? Anh cho em thì thành khó nói mất.”
Lương Ngư giải thích: “Công ty anh cũng đầu tư vào phim điện ảnh, hơn nữa không phải anh không thể làm nhà sản xuất được. Kịch bản phải xem xét diễn viên, cũng không buộc phải là anh đóng.”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ một lúc. Anh không rõ Lương Ngư đã bàn bạc với bên ekip của hắn về quyết định này chưa, hay chỉ là nhất thời hứng lên rồi nói với anh. Nếu Trương Mạn biết nhất định sẽ rất vui. Cô vẫn luôn hy vọng Hứa Kinh Trập có cơ hội lên được màn ảnh rộng, bộ phim đầu tiên là phim nghệ thuật thì càng tốt. Việc quay chụp hoàn tất thật hoàn hảo rồi tiến thẳng lên con đường tranh giải, tạo một khởi đầu hoàn mỹ.
Lương Ngư không thiếu tài nguyên ở mặt này. Kịch bản mỗi năm đưa tới tay hắn nhiều như nước chảy. Có thể khiến hắn đích thân xem, còn vượt qua sàng lọc thì tuyệt đối phải là một kịch bản cực xuất sắc.
“Anh cũng hào phóng quá.” Sau cùng Hứa Kinh Trập đùa đùa nói. Thật ra anh còn có chút chưa thích ứng được, không đến mức lòng tự tôn bị đả kích nhưng dù ít dù nhiều cũng là hưởng sự ưu ái đặc biệt, “Ở đâu có người tùy tiện mở miệng là tặng người khác cơ hội đóng phim điện ảnh chứ. Anh với ai cũng vậy à?”
Lương Ngư nghe ra được chút ẩn ý sau mặt chữ. Hắn nhíu mày, không hiểu cho lắm: “Em giận gì thế?”
Hứa Kinh Trập bặm môi. Phản ứng của anh có phần sơ suất. Nhưng trước lúc hai người “hợp tác diễn kịch” thì Trương Mạn từng nhắc tới chuyện Lương Ngư rất hào phóng với những người quen biết trong showbiz: tặng quà, cho cơ hội công việc, hiếm khi trở mặt. Đương nhiên mấy lời này phần nhiều là tin đồn vỉa hè. Hứa Kinh Trập không phải dạng người mà người ngoài nói gì là tin nấy, anh cũng không muốn nghĩ nhiều, đều là chuyện của quá khứ rồi. Đừng nói quan hệ hiện tại của hai người còn một tầng “hợp tác”, cho dù thật sự yêu đương, hiện tại người ở bên Lương Ngư là anh. Một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu mà lòng dạ hẹp hòi thì thật không hề đáng yêu chút nào.
Hứa Kinh Trập cũng không khó chịu quá lâu, tự anh giải tỏa một lúc là không còn để ý nữa. Nhưng dường như Lương Ngư suy nghĩ còn nhiều hơn cả anh. Không rõ buổi tối lúc hắn nhìn anh chòng chọc thì đầu óc đang thả trôi nơi đâu, thậm chí biểu cảm cũng không ổn. Lương Ngư không nhắc lại chuyện kịch bản nữa, chỉ rất trầm ngâm, còn ở lì mãi trong phòng sách tra cứu thông tin trên máy tính.
Tới cuối khi Hứa Kinh Trập chăm sóc da xong, đắp mặt nạ đêm rồi leo lên giường ngủ, Lương Ngư vẫn còn đang trừng mắt nhìn anh
“?” Hứa Kinh Trập hỏi hắn, “Sao thế?”
Lương Ngư bảo: “Em đừng vội ngủ.”
Hứa Kinh Trập cảm thấy 囧. Anh nằm xuống rồi đấy nhưng cũng đâu đã tới mức đầu vừa chạm gối là thiếp đi ngay. Thế là dù có phần lúng túng nhưng anh vẫn thoải mái nằm thẳng ra, ngoan hiền đáp: “Em không ngủ.”
Lương Ngư lại hỏi: “Em còn giận sao?”
Hứa Kinh Trập: “Em có giận gì đâu.” Anh suy nghĩ một lúc, nhận ra vấn đề phát sinh từ đâu, có chút dở khóc dở cười mà giải thích, “Em thật sự không giận. Chỉ là anh đột nhiên đưa kịch bản, kêu em đóng phim điện ảnh khiến em cảm thấy quá mức quá rồi. Em chưa chuẩn bị xong tâm lý.”
Lương Ngư: “Chúng ta đã bên nhau…… ba năm rồi. Anh cảm thấy em rất hợp đóng phim điện ảnh, không đóng đáng tiếc lắm.”
Thời gian ghi hình chương trình thực tế, hai người bọn họ nếu chưa tới giây phút nhắm mắt đi ngủ thì sẽ không tắt mic, kết thúc công việc. Hứa Kinh Trập rất khâm phục Lương Ngư, giờ phút này vẫn còn có thể nhớ được nội dung “công việc”. Vừa nhắc tới đấy, Hứa Kinh Trập lại càng không thoải mái dựa vào lốt “hợp tác diễn kịch” mà nhận lợi ích từ hắn. Lương Ngư chịu vì lý do “hợp tác” mà đối tốt với anh thì là Lương Ngư có lương tâm, nhưng Hứa Kinh Trập anh không thể không có lương tâm.
Thật ra khi thông suốt được điểm này, trong lòng Hứa Kinh Trập khấp khởi vui mừng. Lương Ngư thật lòng tốt với anh, chẳng liên quan gì tới việc “hợp tác” cả. Hắn là hết lòng hết dạ, rất đỗi nhiệt tình mà đối tốt với anh.
Hứa Kinh Trập nghĩ tới đây thì cũng không ngủ nổi nữa. Anh ngồi dậy, đối diện với Lương Ngư. Dù trên mặt anh đang đắp mặt nạ nhưng tình cảm trong ánh mắt vẫn rất đậm sâu, rất đắm say. Hứa Kinh Trập chuẩn bị một lúc rồi mới cất tiếng gọi hắn: “Thầy Lương à.”
Thế nhưng biểu cảm của Lương Ngư lại trở nên cổ quái. Hắn thậm chí còn ngả ra sau, cảnh giác hỏi: “Em làm gì đấy?”
Hứa Kinh Trập không nhận ra. Anh vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc cuộn trào như sóng cuốn của mình, nói một cách vô cùng chân thành và ngập tràn tình yêu: “Anh rất tốt, cực kỳ tốt với em.”
Lương Ngư: “………”
Hứa Kinh Trập tiếp tục thổ lộ: “Em biết thật ra em vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, có lúc còn khiến anh giận, nhưng em thật sự……”
“Em đừng nói tiếp nữa.” Lương Ngư đột nhiên gắt gỏng cắt ngang lời anh. Tâm trạng hắn rõ ràng rất tệ. Hắn đăm đăm nhìn Hứa Kinh Trập một lúc rồi vành mắt dần ửng hồng. Hắn quay mặt đi, phẫn uất nói, “Anh không nghe. Em nói gì anh cũng không nghe.”
“??” Hứa Kinh Trập sợ tới nhảy dựng. Anh bò qua muốn đỡ lấy mặt Lương Ngư nhưng đối phương chẳng chịu cho anh chạm vào dù chỉ một chút.
Lương Ngư nghẹn ngào: “Em không phải …. muốn chia….” Hắn nói không nổi, bộ dạng vừa giận dữ vừa tủi thân tới muốn khóc.
Hứa Kinh Trập ngộ ra. Suy nghĩ đầu tiên của anh là cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng rồi nhớ tới Lương Ngư đã làm gì cả tối. Hắn ở trong phòng sách rất lâu, tra cứu trên máy tính phải cả nửa ngày….
“Anh tra được những gì vậy?” Hứa Kinh Trập triệt để phục rồi, “Anh nghĩ em muốn nói gì?”
Lương Ngư còn đang giận, đuôi mắt hồng hồng, lồng ngực phập phồng. Lửa giận của hắn hẵng còn vượng, có thể nhìn ra không muốn lép vế trước Hứa Kinh Trập: “Trước thì em chẳng có phản ứng gì với anh cả, giờ cho em quay phim điện ảnh cũng không chịu quay. Đã bao ngày rồi, cứ kêu anh chờ mãi. Hôm nay em mua hoa về cũng không nói là tặng anh, lúc ở cửa em hôn mặt anh….”
“Lương Ngư.” Hứa Kinh Trập nghe không nổi nữa. Anh nhào tới hơi nhanh nên Lương Ngư nhất thời không đỡ được, ôm anh ngã nhào vào chăn.
Hứa Kinh Trập cũng không quan tâm xem lớp mặt nạ trên mặt mình có quệt phải Lương Ngư hay không, hôn môi hắn thật lâu. Đến lúc đầu lưỡi tê rần rồi hai người mới thở gấp, buông nhau ra.
“Chuyện không có phản ứng em sẽ giải thích với anh.” Hứa Kinh Trập nằm úp sấp trên người Lương Ngư, thỏ thẻ dỗ dành, “Anh cho em thêm chút thời gian được không?”
Hứa Kinh Trập dứt lời rồi lại cúi xuống hôn hắn. Lương Ngư bật cười: “Em muốn hôn thì cứ nói, có khi nào anh không cho em hôn đâu?”
—
Tác giả: Chương sau bí mật “không được” của thầy Hứa sẽ được bật mí.