Danh Y Cải Tạo Tứ Phương

Chương 3:




Người được gọi là Lý Tiên Sinh là một người đàn ông đang mặc bộ vest đen

tinh xảo cùng áo chemise trắng, liếc mắt một cái đã biết giá trị không
tầm thường, không cravat, cổ áo chemise trắng hơi hé mở, lộ ra bên trong
là dây chuyền màu bạc của đàn ông, phong vị vừa thời thượng vừa nội liễm.


Hắn là khách hàng lúc trước của Nhiêu Tông Tuấn, hơn nữa lại là loại

“thay hình đổi dạng”, hình dạng sau khi phẫu thuật tuyệt đối vô cùng đẹp
trai, vừa khốc lại vừa manly, nếu như không biết hình dạng của hắn từ
trước thì Nhiêu Tông Tuấn sẽ tuyệt đối không bỏ qua người này. Ít nhất
cũng muốn đùa giỡn một phen, thừa dịp giải phẩu mà ăn đậu hủ một chút.


” Uhm~! Tình trạng mặt của anh rất khá~! So với tưởng tượng của tôi thì

hồi phục cũng nhanh đó!” Nhìn khuôn mặt do chính mình chỉnh ra, Nhiêu
Tông Tuấn mỉm cười rồi vươn cánh tay đặt lên vai hắn, đang muốn ca ngợi
kỹ thuật của mình một chút nhưng trên đường lại vô tình đụng trúng ngực
người đàn ông này.


Ây? Nhiêu Tông Tuấn lặng đi một chút, như muốn xác định chuyện gì đó,

Nhiêu Tông Tuấn sờ qua sờ lại trên ngực hắn một phen~~~ Uh! Rắn chắc lại
còn co dãn nữa.


“Lý tiên sinh, ngươi đi bơm ngực ở chỗ nào vậy?” Anh nhớ không lầm hình

như mình không có cung cấp loại dịch vụ này nha!


Đối phương không trả lời, chỉ là lặng yên mà nhìn Nhiêu Tông Tuấn, hoặc

là phải nói “Trừng” thì đúng hơn.


Lạnh lùng như vậy còn mang theo một tia “oán hận” trong mắt, lúc này

Nhiêu Tông Tuấn mới cảm giác được điều gì đó khác thường. Mặt có thể
chỉnh nhưng cơ ngực thì không thể nào nói có là có được phải không?


Lần trước gặp mặt vị Lý tiên sinh này vóc người mặc dù không tính là đơn

bạc nhưng cũng chỉ có thể nói là bình thường, mặc quần áo khiến cơ thể
nhìn khá gầy hơn người trước mắt. Nhưng cơ thể dưới lớp quần áo này vừa
nhìn qua đã biết là được rèn luyện nhiều năm, không phải cùng một loại
dáng ngươi như lần trước anh gặp, hơn nữa Nhiêu Tông Tuấn cũng không cho
rằng vị Lý Tiên Sinh này có thể khiêng cái đầu “xác ướp” của mình đi đến
phòng gym mà tập a.


“Ngươi là ——” Nhiêu Tông Tuấn ngờ vực nhìn người đàn ông trước mặt, nhân

địa mặt, đối phương lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái thì lúc này y
mới phát hiện tay mình vẫn còn đặt trên ngực đối phương.


Nếu đây là cô gái nào thì mặt đã sớm hưởng tát rồi. Bất quá cho dù là

nam thì động tác này cũng quá ư là khiếm nhã rồi. Rút tay lại, Nhiêu
Tông Tuấn cười cười mang ý xin lỗi.


Nam nhân vừa lại đánh giá rồi hắn vài giây, cuối cùng hỏi một câu:

“Ngươi gặp qua ‘ta’?” Giọng nói nồng hậu.


Vốn là gặp qua, nhưng bây giờ Nhiêu Tông Tuấn cũng bắt đầu hoài nghi rồi.
“Gặp qua —— khuôn mặt của ngươi.” Nói chuyện kiểu này hình như bảo đảm

hơn được một chút/


“Ngươi là bác sĩ chỉnh hình chỗ này?” Hắn nheo mắt lại.
Không biết vì cái gì, Nhiêu Tông Tuấn cảm giác được hình như từ trong

ánh mắt của hắn một tia tín hiệu nguy hiểm. Không biết bây giờ nói không
phải có được hay không —— cúi đầu nhìn thoáng qua áo blouse trên người
mình dường như chưa kịp cởi ra, anh bỏ qua ý nghĩ trong đầu.


“Phải.” Mà cũng là duy nhất. “Xin hỏi anh —— “
Nói hồi lâu, bầu không khí chuyển thành một dạng quỷ dị, lại không làm

cho rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Nhiêu Tông Tuấn đang muốn hỏi rõ
ràng xem chuyện gì, bất giác hắn đột nhiên bước lùi từng bước, cứ tưởng
rằng hắn rời đi nhưng giây tiếp theo đột nhiên không biết từ đâu xuất
hiện thêm ba người đàn ông to cao, hơn nữa, nhìn bộ dáng thì đủ biết
cũng không tốt lành gì.


Nhiêu Tông Tuấn còn chưa rõ ràng những người này từ đâu ra thì đột nhiên

trước mắt tối sầm, ba người đàn ông xông lên, mỗi người kéo một bên, đẩy
mạnh anh xuống đất.


“Này ~~~! Các ngươi làm gì? Bắt cóc hả!” Nhiêu Tông Tuấn vừa hét vừa la

cùng giãy dụa, nhưng một người làm sao mà lại ba người.


Anh ngã nằm trên sàn nhà với một tư thế rất khiếm nhã, người đàn ông kia

dùng một sợi dây đem Nhiêu Tông Tuấn trói gô lại một cách chắc chắn,
nhìn động tác một mạch của gã thì đủ biết là “nhà nghề” rồi.


“Dựa vào ~!” Dây thừng ghìm cổ tay anh đến tê dại, Nhiêu Tông Tuấn đau

đến hớp cả ngụm lãnh khí. Tội phạm bắt cóc bây giờ chẳng khách sáo chút
nào, cho dù là đòi tiền hay muốn cái gì thì cũng có thể nói chuyện mà!


“Các ngươi rốt cuộc là muốn gì đây? Ta đắc tội với các người bao giờ?”

Nhiêu Tông Tuấn đặt cằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn đầu sỏ của ” tội
phạm bắt cóc” —— bên cạnh một mực thờ ơ.


Ah~ tên “bơm ngực” biến thái!
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Coi như là yêu cầu cuối cùng của anh rồi, tốt

xấu gì bản thân anh cũng muốn biết vì lý do gì chứ?


Nhưng đáng tiếc chính là, đối phương tựa hồ ngay cả yêu cầu cuối cùng

cũng không nghĩ muốn thỏa mãn anh.


Nhìn thoáng qua Nhiêu Tông Tuấn đang nằm trên mặt đất, hắn thu hồi tầm

mắt, không quay đầu lại mà xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng
tiêu sái.


“Mang đi.”
Ra lệnh một tiếng, một người đem Nhiêu Tông Tuấn vác lên vai như bao cát

theo sát phía sau hắn.


Nhiêu Tông Tuấn mặc dù tay chân bị trói nhưng miệng vẫn tự do, thế là

anh lợi dụng điểm này mặc dù chúc đầu xuống đất có hơi khó chịu nhưng
hắn vẫn vừa đi vừa hỏi:” Ta không nhận ra người kia a! Thật sự không
nhận ra các người! Các người rốt cuộc là ai? Ta từng xúc phạm gì mấy
người chưa a? Đến nơi ta sửa sắc đẹp? Không đúng nga ~ không thể chính
nhiều người như vậy nga! Được người khác nhở vả? Đòi tiền hay đòi mạng?
Này~ vị đại ca phía trước! Ngươi là sếp chỗ này đi? Thương lượng một
chút đi! Bọn họ cho ngươi bao nhiêu, ta ra —— “


Trong lòng đang tính toán xem bản thân mình trị giá bao nhiêu thì người

đàn ông phía trước đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người trừng Nhiêu Tông
Tuấn, cuối cùng phun ra hai chữ: “Câm miệng.”


“A!” Khóe miệng Nhiêu Tông Tuấn lệch sang một bên, “Chẳng lẽ bắt cóc mà

không cho một cơ hội sống a?”


Một giây sau đó anh lập tức im miệng, bên hông anh cảm giác được một thứ

gì đó rất lạnh. Nói nữa sẽ mất mạng.


Lúc bị ném vào trong xe mặt Nhiêu Tông Tuấn ịn thẳng xuống chỗ đặt mông.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||

trên dãy ghế rộng phía sau, tư thế cực kì không thoải mái và buồn cười,
mà người đàn ông ngồi một bên cũng không có ý gì gọi là muốn giúp anh,
chỉ vỏn vẹn nói câu:”Chạy đi.”


Bất đắc dĩ, Nhiêu Tông Tuấn không thể làm gì khác hơn là tự lực cánh

sinh. Vặn vào hồi lâu cũng có thể ngồi xuống được, mà lúc này thì xe
cũng không biết chạy đến đường nào rồi.


Lần đầu tiên bị trói, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Nhiêu Tông

Tuấn nghiêng đầu nhìn phong cảnh u buồn ngoài cửa sổ.


Kế tiếp có lẽ sẽ bắt anh gọi điện thoại về nhà? Anh hai chưa tan làm,

anh ba thì nghiên cứu đơn thuốc, mà lúc y nghiên cứu thì có Ngọc Hoàng
đại đế hạ phàm cũng không được liếc mắt đến một cái, nên cũng đừng nghĩ
đến sẽ nghe điện thoại.


Chẳng lẽ… hôm nay anh sẽ bị xử đẹp?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.