Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ

Chương 10: Tam tâm lưỡng ý




Editor: uyenchap210
Vương Hi vẫn muốn đi xem người múa kiếm kia. Nhưng đợi đại phu tới bắt mạch, kê đơn thuốc thì đã đến trưa. Nàng chạy tới cũng không thấy được người ta.
Vương Hi bèn nằm trên giường nghĩ đến chuyện này.
Tạm thời chưa thể đổi được kính thiên lí, muốn nhìn rõ người kia thì phải ghé vào tưởng bên Liễu Ấm Viên.
Nếu hoàn cảnh bên đó tốt thì không sao, đằng này lại xa, hoang vu, kiểu gì mùa hè cũng có rất nhiều muỗi. Mà nàng lại hay bị muỗi đốt, đứng đó một lúc chắc chắn bị đốt cho sưng người.
Nàng phải tìm cách khắc phục mới được.
Vương Hi nghĩ ngay đến tranh chấp của Hạnh Viên.
Nếu nàng có thể chuyển đến Liễu Ấm Viên...
Suy nghĩ một hồi, nàng đâu còn tâm trạng ngủ trưa nữa, lập tức gọi người:
- Bạch Truật! Bạch Truật! Chúng ta đến thư phòng.
Nàng phải xem Liễu Ấm Viên rộng bao nhiêu.
Bạch Truật khuyên nàng ngủ trưa trước đã:
- Không kẻo lát nữa qua chỗ thái phu nhân lại buồn ngủ.
Vương Hi chẳng quan tâm, cười nói:
- Giờ họ không đếm xỉa tới chúng ta đâu.
Bạch Truật đành phải theo nàng đến thư phòng.
Vương Hi quan sát bản đồ phủ Vĩnh Thành hầu, chỉ nhà chính của Liễu Ẩm Viên, hỏi:
- Chúng ta xây một tòa nhà ba sân ở phía Đông được không?
Thế thì người của nàng sẽ có chỗ ở.
Nàng lại chỉ đằng sau của nhà chính:
- Phòng bếp sẽ được xây ở đây.
Về núi giả và đá Thái Hồ thì không dễ mua, mà coi như mua được thì cũng cần thời gian vận chuyển đến.
Nàng nghĩ nghĩ, chỉ vườn hoa sau nhà chính:
- Đào một cái ao nhỏ ở đây.
Đống đất đào ra sẽ được đắp thành một quả đồi nhỏ, xây lương đình trên đó. Còn lương đình lúc đầu sẽ chuyển thành phòng ấm.
Đương nhiên không đổi cũng được. Chắc chắc nàng sẽ ở đến mùa đông.
Vương Hi vỗ tay, cảm thấy mình sắp xếp như vậy không thể tốt hơn.
Bạch Truật không biết nói gì cho phải, khẽ hỏi:
- Vậy là chúng ta không mua nhà nữa ạ?
Vương Hi cười nói:
- Mua chứ! Gặp được được tòa nhà tốt thì đương nhiên phải mua, sau đó cho thuê để kiếm tiền.
Phường Tiểu Thời Ung gần nha môn của lục bộ, không phải nói mua là mua, nhưng nếu có thể mua thì đáng tiền hơn chỗ khác nhiều.
Bạch Truật không hiểu ý Vương Hi. Vương Hi biết Bạch Truật giỏi đọc sách viết chữ, nhưng không rành sổ sách kinh doanh bằng Bạch Quả. Nàng cũng không cần Bạch Truật hiểu, chỉ sai Bạch Truật đi gọi vú Vương.
Cho dù muốn chuyển sang Liễu Ấm Viên, nàng cũng không thể nhảy ra ngay lúc này.
Dễ dàng có được thì sẽ không quý trọng.
Nàng phải đợi đến khi tất cả rơi vào bế tắc rồi mới ra tay.
Nói không chừng thái phu nhân sẽ biết ơn nàng, giúp nàng dễ sống trong phủ này hơn ấy chứ!
Vú Vương nghe xong thì lập tức hiểu ý Vương Hi, cảm thấy Vương Hi làm rất đúng, cười nói:
- Để vú phái Thanh Trù theo dõi đằng ấy, tìm cơ hội thích hợp nói với thái phu nhân.
Vương Hi liên tục gật đầu, bàn chuyện xây dựng Liễu Ấm Viên với vú Vương:
- Đợi phủ Vĩnh Thành hầu chi tiền thì chẳng biết trì hoãn đến lúc nào. Thôi cứ coi đó là tiền ta bỏ ra thuê nhà trong phủ Vĩnh Thành hầu đi. Chúng ta sẽ lo vật liệu xây dựng, còn thợ làm sẽ để phủ Vĩnh Thành hầu tìm, nhưng tiền thưởng của thợ phải do chúng ta chi, không thì bọn họ sẽ không tận tâm tận lực, mau chóng hoàn thành công việc. Về chuyện trang trí trần nhà thì tạm thời không cần vội, vẽ đại gì đó là được, có khi chúng ta sẽ về nhà trước tết.
Ở kinh thành, chuyện xây dựng nhà cửa rất được chú trọng, phẩm cấp nào thì sẽ phòng ốc kiểu đó. Thợ do phủ Vĩnh Thành hầu thuê chắc chắn hiểu rõ, sẽ không có chuyện ăn thật làm dối. Chỉ là phủ Vĩnh Thành hầu khá ki bo, nàng quyết định thưởng thêm cùng với chỗ tiền công mà phủ Vĩnh Thành hầu chi.
Vậy thì những người thợ kia mới làm việc hết sức.
Đây là điều ông nội dạy nàng từ nhỏ.
Dù là vú hầu trong nhà, nhưng nếu họ không được lợi gì từ chủ nhân thì sẽ không một lòng phụng sự cho chủ nhân.
Nhìn những gia nô do thô ti Vân Quý đưa đến là biết.
Theo giao ước, họ có thể xin về quê sau khi đủ hai mươi tuổi. Nhưng hơn mười năm qua mới chỉ có một, hai người xin về, hầu hết sẽ ở lại Vương gia, lấy gia nhân của Vương gia.
Vú Vương càng cảm thấy Vương Hi xử lí mọi chuyện đâu ra đấy, không hổ là máu mủ của Đại lão gia, có thiên phú khiến người khác trung thành, tận lực làm việc cho nàng.
- Tiểu thư yên tâm, cứ giao việc này cho vú. Vú sẽ nhắn Vương Hỉ chuẩn bị, khi nào tiểu thư thống nhất với thái phu nhân nhân thì lập tức bắt đầu.
Vương Hi rất an tâm khi có vú Vương.
Quá trưa, thái phu nhân phái người tới báo, mấy hôm tới Vương Hi không cần thưa hầu, khi nào bình thường lại sẽ nhắn sau.
Vương Hi cười nhẹ, nghĩ đến sáng sớm mai lại được ngắm người múa kiếm kia thì tâm trạng phơi phới. Thậm chí sau khi ăn xong bữa tối, nàng còn lượn qua Liễu Ấm Viên một lần.
Tiếc rằng đến cái lá rụng cũng không có để nàng nhìn. Có lẽ chúng đã được gia nhân quét dọn như lời Hồng Trù kể.
Vương Hi thở than, dù chơi với Hương Diệp cũng chẳng thấy vui, mãi mới ngủ được một lúc thì lại giật mình tỉnh giữa đêm, hỏi Bạch Chỉ trực đêm:
- Giờ nào rồi?
Bạch Chỉ nhìn đồng hồ Tây Dương trong phòng, khẽ thưa:
- Còn chưa đến giờ Tý ạ!
Vương Hi dụi dụi con mắt nhập nhèm.
Nàng ngủ chưa được một canh giờ ư? Nhưng nàng cảm giác mình ngủ rất lâu rồi mà.
Nàng dặn Bạch Chỉ:
- Sáng sớm mai nhớ phải gọi ta dậy đấy!
Bạch Chỉ thấp giọng thưa vâng. Nhưng khi Vương Hi mở mắt lần nữa thì ánh nắng đã chiếu sáng khắp phòng.
Nàng sợ hãi kêu lên rồi bật dậy, vội hỏi:
- Giờ là giờ nào rồi?
Mấy đứa Bạch Chỉ thưa:
- Qua giờ Mão ba khắc rồi ạ.
Vương Hi sửng sốt, lớn tiếng trách:
- Không phải ta đã dặn ngươi gọi ta dậy sớm rồi à?
Bạch Chỉ xụ mặt, thưa:
- Nô tì gọi tiểu thư rồi ạ. Nhưng tiểu thư ôm chăm nói là muốn ngủ thêm một lát.
Vương Hi hoang mang nhìn Bạch Chỉ:
- Thật ư?
- Thật ạ! - Bạch Chỉ giơ tay thề. - Nô tì không bao giờ nói láo trước mặt tiểu thư.
Vương Hi chán nản nằm vật xuống giường.
Hồng Trù vội la lên:
- Nếu tiểu thư chạy nhanh, có khi vẫn nhìn được đoạn cuối ạ.
Nghe vậy, Vương Hi lập tức rời giường, vội vàng rửa mặt, ăn nửa cái bánh bao rồi kéo mấy đứa Hồng Trù đến Liễu Ấm Viên.
Cái thang dùng hôm qua đã được Hồng Trù giấu trong bụi cỏ rìa tường. Hồng Trù và Thanh Trù cẩn thận từng li từng tí đỡ Vương Hi leo lên.
Đúng là kịp nhìn đoạn cuối.
Trong khung kính tròn tròn, người kia đã thu kiếm, nhắm mắt ngửa đầu, tỏa ra khí thế lẫm liệt vô song. Trán của hắn lấm tấm những giọt mồ hôi óng ánh như sương. Còn cả vòm ngực phập phồng lên xuống, ổn định lại nhịp thở. Dù hắn đứng thẳng tắp ở đó nhưng vẫn mang một vẻ thư thái đến lạ thường.
A!
Người đẹp gì đâu!
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp!
Vương Hi mải mê nhìn không thôi.
Người kia cau mày, như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên mở mắt, quay sang hướng này.
Vương Hi tự động nín thở.
Người kia nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thế nhưng lại có vẻ quyến rũ của nghiêm túc.
Vương Hi phải bịt miệng mới không hét ra tiếng.
Sao lại có người anh tuấn như vậy chứ? Dù là ngửa đầu đứng một chỗ, hay là nghiêng tai lắng nghe thì đều tuyệt đẹp, khiến trái tim nàng rạo rực không thôi.
Một cơn gió xuân lướt qua, thổi lá liễu xào xạc.
Vượng Hi hạ kính thiên lý xuống, ôm ngực hít sâu mấy hơi.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nàng không ngừng trấn an bản thân.
Không phải nàng chưa từng thấy mỹ nam. Ở Tứ Xuyên có danh linh* Phiền Tiểu Lâu rất tuấn tú. Nhưng Phiền Tiểu Lâu nồng nặc son phấn, không được oai phong, cũng không tràn ngập sức sống như người kia.
名伶 Đào kép nổi tiếng. Truyện được đăng tại Wattpad uyenchap210
Nàng không được đi vào vết xe đổ, tự dọa mình rồi ngã từ trên thang xuống như hôm qua.
Vương Hi lại hít sâu mấy hơi, sau đó mới giơ kính thiên lí lên lần nữa.
Ơ! Sao không thấy ai?
Vương Hi mở to hai mắt, hoang mang nhìn xung quanh.
Không thấy thật!
Vương Hi buồn bã vô cùng.
Mới đó mà hắn đã đi rồi sao?
Mình và hắn ít duyên quá!
Vương Hi ngồi trên thang, một lúc lâu sau mới ủ rũ nói với mấy đứa Hồng Trù:
- Chúng ta về thôi! Hôm nay đến hơi muộn.
Mấy đứa Hồng Trù thưa vâng, đỡ nàng xuống, quay về Tình Tuyết Viên.
Vương Hi không biết là ngay khi nàng đi, ở Sướng Xuân Đường - nơi có thể bao quát toàn bộ hậu hoa viên của phủ Trưởng công chúa, có một người đang dựa cột trông về phía xa, lầm bẩm: "Kỳ lạ! Kỳ lạ!", tận đến khi có người đến mới rời đi.
Nhưng mấy đứa Vương Hi cũng không thuận buồm xuôi gió. Họ vừa ra khỏi Liễu Ấm Viên thì bắt gặp Thường Tứ tiểu thư khóc đỏ hai mắt và hai a hoàn của nàng ở cửa sau của Xuân Ấm Viên.
Hai bên đều rất bất ngờ vì gặp được đối phương ở chỗ này. Thường Kha càng xấu hổ, lấy khăn che mặt, khẽ hỏi:
- Sao Vương biểu muội lại ở đây?
Vương Hi không định làm thân với tỷ muội Thường gia.
- Muội ăn sáng xong rồi đi dạo một lát.
Nàng chẳng muốn biết tại sao Thường Kha lại xuất hiện ở chỗ này. Nàng chỉ mong chuyện của Hạnh Viên càng rối ren, như vậy thì nàng có thể chuyển sang Liễu Ấm Viên sớm hơn một chút.
Nghĩ tới đây, nàng thấy hơi hối hận, vừa rồi chỉ lo về Tình Tuyết Viên, quên mất không đi xem nhà chính của Liễu Ấm Viên thế nào.
Thường Kha là người kiếm lời. Hai người chào hỏi qua rồi đi.
Ai ngờ Vương Hi mới đi được một đoạn, Thường Kha lại đuổi theo.
- Vương biểu muội! - Nàng thở hồng hộc gọi Vương Hi, luống cuống hỏi - Có lẽ muội đã nghe chuyện bên Hạnh Viên rồi nhỉ? Nếu là muội thì muội sẽ làm thế nào?
- Muội làm thế nào ư? - Vương Hi kinh ngạc chỉ chỉ mình.
Thường Kha gật đầu, những lời giấu kín trong lòng tràn ra như nước vỡ đập:
- Tỷ biết mọi người trách tỷ không hiểu chuyện. Nhưng tỷ thật sự sợ khi phải sống ở Liễu Ấm Viên. Chắc vừa rồi muội cũng đi qua Liễu Ấm Viên. Chỗ đó đó rộng gấp đôi Tình Tuyết Viên đã đành, đằng sau lại còn là ngõ cụt, bình thường chẳng có ai bén mảng. Mà tỷ lại chỉ có mười a hoàn, vú hầu. Nếu tỷ dọn vào đó thì chẳng khác gì ném hạt cát vào giếng nước, ngay cả bọt nước cũng không có. Nếu có kẻ gian đột nhập, tỷ gào rách cổ cũng không ai nghe thấy. Bà nội thích muội như vậy, muội có thể nghĩ cách giúp tỷ, giúp tỷ không phải chuyển sang Liễu Ấm Viên được không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.