Hồng Trù đảo mắt, nói:
- Ngày mai, nô tì tiếp tục ở đây theo dõi, người kia vừa ra tới, nô tì lập tức gọi tiểu thư. Còn về dung mạo của người kia, nô tì nhớ Đại gia có kính thiên lí mạ vàng, to hơn cái của tiểu thư, còn có thể thu ngắn lại, nghe nói là để dùng khi đi biển, có lẽ sẽ nhìn xa hơn. Hay là bảo đại chưởng quỹ ở kinh thành đưa tin cho Đại gia, gửi tiểu thư một cái kính thiên lí giống cái của Đại gia?
Vương Hi nghe vậy thì phấn khích.
Đại gia mà Hồng Trù nói là Vương Thần, huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Vương Hi.
Huynh trưởng lớn hơn Vương Hi mười bảy tuổi. Nàng chưa ra đời, huynh ấy đã theo phụ thân làm buôn bán, cũng rất tài giỏi khôn khéo, được cả nhà công nhận là người thừa kế.
Mẫu thân của nàng có dung mạo như hoa như trăng, nhỏ hơn phụ thân mười mấy tuổi, được phụ thân yêu thương hết mực, còn sinh được con trai. Nhưng cả phụ thân lẫn mẫu thân đều không có suy nghĩ lung lay quyền thừa kế của đại ca. Bởi vậy, tình cảm giữa huynh muội nhà nàng rất tốt. Mà nàng lại lớn hơn con trai trưởng của đại ca hai tuổi, thế nên đại ca coi nàng như con gái của huynh ấy, đôi lúc còn yêu chiều nàng hơn cả phụ thân. Nàng có chuyện không dám nói với phụ thân nhưng có thể xin đại ca.
Vương Hi sai Hồng Trù:
- Ngươi bảo Vương Hỉ đi gặp đại chưởng quỹ đi.
Vương Hỉ là nhũ huynh của nàng. Lần này tới kinh thành, ngoài trừ các a hoàn và Vương Hỉ, vú Vương còn đưa theo hai gia nhân.
Đương nhiên Bạch Quả không thể để Hồng Trù làm bậy. Nàng dịu giọng khuyên Vương Hi:
- Chúng ta đến kinh thành mất tận hai tháng. Lúc Đại gia nhận được tin rồi gửi đồ cho chúng ta thì cũng hơn nửa năm, có khi Đại tiểu thư chuẩn bị về rồi. Gửi tin cho Đại gia chẳng bằng bảo đại chưởng quỹ quan tâm, tìm xem có thể mua được kính thiên lí giống của Đại gia không.
Vương Hi thấy Bạch Quả đúng lắm, liên thanh khen Bạch Quả cẩn thận, bảo Bạch Quả đi nói với Vương Hỉ.
Bạch Quả cười híp mắt thưa vâng, lúc đi ra không quên túm Hồng Trù ra ngoài, véo vai Hồng Trù, mắng nhỏ:
- Biết tính Đại tiểu thư trẻ con mà ngươi còn hùa theo! Ngươi biết đây là đâu không hả? Nếu có lời nào không hay về Đại tiểu thư, ta sẽ lột da ngươi!
Trước lúc đi, Đại thái thái đã giao các a hoàn cho Bạch Quả. Nếu ai không nghe lời, Bạch Quả được phép xử lí.
Hồng Trù rụt vai, không dám phản kháng, nhỏ giọng xin tha:
- Muội thấy Đại tiểu thư buồn mấy ngày nay nên nghĩ cách làm Đại tiểu thư vui lên thôi mà.
- Dù là vậy, người cũng không thể giật dây Đại tiểu thư đi nhìn trộm người ta múa kiếm! Còn dám nhắc đến Đại gia! Ta thấy ngươi không chán sống rồi!
Huống chi người múa kiếm kia còn là một thiếu niên.
Tuy Hồng Trù là đứa chuyên mua vui cho Đại tiểu thư, nhưng thế này là quá vớ vẩn. Nếu không cho nó một bài học, không biết về sau nó còn gây ra họa gì.
Nghĩ vậy, nàng véo tai Hồng Trù mạnh hơn, cảnh cáo:
- Sát vách là phủ đệ của trưởng công chúa Bảo Khánh! Nam tử kia chắc chắn không phải người thường thì mới xuất hiện tại nội viện của trưởng công chúa Bảo Khánh. Chẳng lẽ người không được vú hầu dạy dỗ trước khi đến kinh thành? Trưởng công chúa Bảo Khánh là muội muội ruột duy nhất của Hoàng thượng, còn được gả cho Đô đốc Tiền quân của phủ Đô đốc Ngũ quân, Trần quốc công, Trần Ngu. Ngay cả Vĩnh Thành hầu cũng phải cung kính trước ngài ấy, thế mà ngươi dám để Đại tiểu như nhìn trộm vào hậu viện nhà người ta! Có phải ngươi bị mỡ heo mê muội tâm trí rồi không? Ngươi mà không sửa cái tính này đi, kiểu gì cũng thành đứa không biết trời cao đất dày!
Hồng Trù bị véo đau, biết mình không trả lời hẳn hoi thì không được bỏ qua, vừa che tai vừa nói:
- Đại tiểu thư bảo là coi như một chuyến du sơn ngoạn thủy, xem kinh thành thế nào rồi trở về. Vậy nên muội mới...
Bạch Quả giật thót.
Họ Vương giàu có một vùng. Đại lão gia là gia chủ hiện tại của họ Vương. Đại tiểu thư là con gái duy nhất của Đại lão gia. Người ở đất Thục đều coi Đại tiểu thư là mình vàng thân ngọc, không biết có bao nhiêu người tơ tưởng. Đại thái thái hoa hết cả mắt, mệt không chịu nổi, cuối cùng nghĩ đến kinh thành tàng lòng ngọa hổ, quyền quý nhiều như lông trâu, Đại tiểu thư ở đây sẽ không nổi bật, nói không chừng có thể tìm được nhà tốt, vậy nên đã nhờ thái phu nhân của hầu phủ giúp đỡ nối tơ hồng cho Đại tiểu thư.
Đại lão gia lại không nghĩ vậy, nói rằng: "Chẳng lẽ họ Vương không thể che chở cho con bé?"
Đại thái thái giận dữ, nhắc lên cô Ngũ: "Nếu chàng không giúp muội ấy ba ngàn lượng vàng kia, e rằng muội ấy không thể hòa ly êm xuôi!"
Đại lão gia còn cố cãi: "Tại Nhị thúc phụ quá kiệt, cho cô Ngũ quá ít hồi môn!"
Đại thái thái tức run người: "Nhờ câu này của chàng mà mấy người kia cứ dòm ngó con gái nhà chúng ta đấy!"
Đại lão gia không dám nói tiếp, đành phải đồng ý để Đại tiểu thư đến kinh thành.
Bạch Quả cứ tưởng họ sẽ ở phủ Vĩnh Thành hầu đến khi tiểu thư xuất giá, nào ngờ tiểu thư lại về phe Đại lão gia. Bình thường toàn thấy Đại tiểu thư giúp thái thái chống đối lão gia không à!
Nàng cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là làm rõ chuyện này với Đại tiểu thư, biết rõ Đại tiểu thư nghĩ thế nào.
Bạch Quả không yên lòng buông tha Hồng Trù:
- Lần này tạm tin ngươi, nếu tái phạm, đừng mong được bỏ qua!
Hồng Trù từ cõi chết trở về, vội bóp vai lấy lòng Bạch Quả.
Bạch Quả dở khóc dở cười, dặn Hồng Trù:
- Đã gây ra thì phải làm cho xong, phải giúp Đại tiểu thư theo dõi sát vách kia, chớ chọc Đại tiểu thư không vui.
Hồng Trù vâng dạ không ngớt.
Bạch Quả thả Hồng Trù về hầu Vương Hi, còn mình đi gặp Vương Hỉ.
Nhưng nàng vừa ra đến hoa viên gần cửa thùy hoa thì đụng phải vú Vương và vú Phan, vú già thân tín nhất của hầu phu nhân.
Hai người nói cười rôm rả, phía sau còn có tiểu a hoàn đang bưng thau đồng.
Vú Phan kia không đợi lại gần đã chào hỏi nàng:
- Đây chẳng phải là Bạch Quả cô nương bên mình biểu tiểu thư sao? Mấy ngày không thấy trông đẹp lên bao nhiêu!
Bạch Quả hoang mang. Lúc trước, vú Phan không nhiệt tình với bọn họ như vậy.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, tươi cười chào hỏi vú Phan:
- Sao hôm nay vú rảnh rỗi qua đây vậy?
Đồng thời đánh mắt với vú Vương.
Vú Vương tươi cười, nháy mắt với nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Mà vú Phan đã nắm tay Bạch Quả, nói:
- Không phải đang mùa cá cháy sao? Có người cho hai con cá cháy. Phu nhân nhà chúng tôi lo biểu tiểu thư từ đất Thục đến, không quen đồ ăn ở đây nên phái tôi qua hỏi biểu tiểu thư muốn ăn thế nào rồi tôi coi phòng bếp làm.
Đây là tới xin lỗi Đại tiểu thư nhà mình?
Bà tử của phòng bếp bị nhắc mà vẫn không chịu tiếp thu, cứ cho Đại tiểu thư nhà nàng ăn mấy món như cũ. Thế là các nàng bảo đại chưởng quỹ mua giúp hai bà tử biết làm món cay Tứ Xuyên để lo chuyện cơm nước.
Hầu phu nhân biết nên xấu hổ?
Bạch Quả nghĩ bụng, ngoài miệng lại khách sáo nói:
- Khiến hầu phu nhân lo lắng rồi! Lát nữa gặp hầu phu nhân, vú thay tiểu thư nhà tôi cảm tạ hầu phu nhân nhé. Hầu phu nhân chăm lo cho tiểu thư nhà tôi rất chu đáo, tiểu thư nhà tôi đều ghi nhớ, chỉ là hai ngày nay phải qua chỗ thái phu nhân, không rảnh nói lời cảm ơn hầu phu nhân, xin hầu phu nhân không trách cứ!
Quả thật mấy vị phu nhân rất tốt với Đại tiểu thư. Đặc biệt là thái phu nhân và cô Cả ở Kim Lăng. Một người quan tâm như quan tâm cháu gái ruột, dẫn Đại tiểu thư đi chùa miếu cầu Thần bái Phật, phù hộ Đại tiểu thư bình an. Một người ngàn dặm xa xôi còn đưa rất nhiều đồ tới. Chỉ là người hầu trong phủ này vẫn có kẻ nâng cao đạp thấp, không có mắt nhìn.
Nhưng gạo nào mà chẳng có sạn. Đây là bệnh chung của mọi nhà, không tính là chuyện gì quá đánh.
Bạch Quả nói với vú Phan vài câu rồi đi lo việc của mình.
*
Tình Tuyết Viên trồng rất nhiều hoa lê. Nay vào xuân, hoa lê trắng xóa như tuyết đầu đông, phủ khắp cả vườn.
Vương Hi mặc áo màu đậu thêu hoa văn cẩm chướng nho nhỏ, đang chơi đá cầu với Hồng Trù dưới gốc lê.
Nắng sớm xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt ửng hồng của nàng, trông còn tươi đẹp hơn cảnh ngày xuân kia.
Vú Phan nhìn mà sững sỡ, mãi lâu sau mới hoàn hồn.
Bà nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Hi.
Vương Hi vận bộ đồ hoa lệ đặc trưng của đất Thục, khoác trên mình áo choàng lông chồn đen, có rất nhiều a hoàn và vú hầu vây quanh. Vòng vàng trên cổ đính một viên hồng ngọc to bằng trứng ngỗng nặng trĩu, tỏa ra hào quang sáng chói, khiến người ta không muốn rời mắt.
Thậm chí vú Phan không thể nhìn rõ dung mạo của nàng.
Không ngờ sau khi tháo phục sức xuống, Vương Hi lại xinh đẹp như vậy, giống như đóa hoa kiều diễm.
Mà nhìn kỹ, quả thật Vương Hi giống cô Cả bốn, năm phần!
Vú Phan mỉm cười, bước tới hành lễ.
Vương Hi xoay người, đá quả cầu về phía Hồng Trù, sau đó đứng thẳng lại, đưa tay lấy khăn ấm từ tiểu a hoàn, đồng thời gật đầu với vú Phan.
Tiểu a hoàn cúi đầu, đưa khăn ấm cho Vương Hi bằng hai tay.
Vương Hi nhận khăn, lau tay, bấy giờ mới hỏi vú Phan:
- Sao vú lại tới đây? Có chuyện quan trọng tìm ta à?
Phong thái này chẳng khác gì một thiếu gia, nào giống một tiểu thư.
Tự dưng Vú Phan thấy căng thẳng, thái độ cũng kính cẩn hơn, nói lại mục đích đến của mình.
Vương Hi chẳng bận tâm.
Lúc nàng còn nhỏ, phụ thân đã nói với nàng rằng: "Một anh khỏe chấp mười anh khôn."
Chỉ có ngang hàng mới cần động não.
Còn không cùng thứ bậc thì phải xem ai mạnh hơn.
Đương nhiên vú Phan và nàng không cùng một thứ bậc.
Trên mặt vú Phan viết chữ gì thì nàng biết thế.
Nàng ném khăn cho tiểu a hoàn, đến bên tiểu a hoàn đang bưng thau đồng.
Trong thau đồng là hai con cá cháy dài không quá nửa thước, vảy sáng óng ánh, trông rất tươi ngon.
1 thước = 37,147 cm
Vương Hi duỗi ngón tay trắng nõn, quấy quấy trong nước.
Hai con cá ngắc đầu vẫy đuôi, suýt nữa nhảy ra khỏi thau đồng.
Vương Hi mỉm cười, nhận khăn ấm từ tiểu a hoàn, lau tay lần nữa, sau đó nhờ vú Phan thay nàng cảm ơn hầu phu nhân, cũng nói:
- Không cần thiết phải coi phòng bếp làm thế nào! Bà tử của ta có thể làm được, để họ bận rộn tí.
Chẳng lẽ là chê bà tử trong phủ nấu không ngon? Hay là phật ý rồi?
Vú Phan đỏ bừng mặt, giải thích:
- Tất cả do tôi sơ sẩy. Hầu phu nhân cũng mới biết, đã nói chuyện này với thái phu nhân để xem giải quyết thế nào.
Bà tử kia vốn là thị tì của thái phu nhân, không thì đã không lớn mật như thế.