Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ

Chương 52: Bất ngờ




Edit: uyenchap210
Tận mắt Thanh Trù thấy Vương Hi vứt mấn hoa.
Hiện tại nói không tìm được mấn hoa thì chỉ có một tình huống—— Đó là sau khi bị tìm thấy, họ không còn cơ hội tự hành động. Còn mấn hoa sáng loáng rơi dưới gốc cây kia mãi vẫn không nhặt được, e rằng đã bị ai đó phát hiện rồi mang đi tách, làm đồ trang sức mới.
Nhưng đối với Vương Hi, nó chẳng thể quan trọng hơn chuyện Thanh Trù và Hồng Trù bình yên trở về. Nàng nắm chặt tay Thanh Trù, không ngớt cảm ơn vị nữ quan đã đưa họ về, còn hỏi nên xưng hô thế nào:
- Nếu có thời gian sẽ kêu hai tỷ muội bọn họ dập đầu với ngài.
Ý đây là muốn trịnh trọng cảm tạ. Vị nữ quan kia cười không ngừng, dịu dàng nói:
- Tôi họ Lưu. Tiểu thư cứ gọi tôi là Thanh Cô ạ. Tôi là nữ quan của Trưởng công chúa. Còn muốn cảm tạ, tiểu thư nên cảm tạ Trưởng công chúa và Nhị công tử.
Vương Hi cung kính thưa vâng, trong lòng lại thầm nghĩ: "Mình cũng muốn cảm tạ Trưởng công chúa, cảm tạ Trần Lạc lắm. Nhưng vì thân phận và địa vị quá xa cách, dẫu mình tới cửa thì Trưởng công chúa và Trần Lạc người ta cũng chưa chắc sẽ gặp mình!"
Song, những lời cụt hứng này không cần phải nói ra. Nàng lại cảm ơn vị nữ quan kia lần nữa.
Nữ quan kia cười cười, không nhiều lời, chào Ngô Nhị tiểu thư rồi rời đi.
Thường Kha ở bên cạnh hơi hâm mộ, nói:
- Trong phủ Trưởng công chúa có hai vị nữ quan á! Muội mới gặp Thúy Cô, không ngờ hôm nay được gặp Thanh Cô. Ngô tỷ tỷ tài thật đó, ai cũng quen!
Ngô Nhị tiểu thư cười đùa:
- Chẳng phải chúng ta được hưởng ké của Vương muội muội ư?
Thường Kha ngẫm lại thì nói:
- Đúng ha! Nếu a hoàn của Vương biểu muội không rời đi thì sẽ không có chuyện Thanh Cô qua đây.
Vương Hi bận lòng chuyện Thành Trù và Hồng Trù đã gặp phải, có bị bại lộ thân phận không, rồi chẳng lẽ không có nguy hiểm gì thật, thế nên chẳng có tâm trạng cười đùa với mọi người. Chỉ là ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, cười đáp vài câu rồi theo mọi người đến Oanh Chuyển Quán. Nhưng bộ dạng của Vương Hi và hai a hoàn có hơi nhếch nhác nên Ngô Nhị tiểu thư và Thường Kha đã đi gặp trưởng bối các nhà trước, còn Vương Hi, Thanh Trù và Hồng Trù thì đi đến vũ phòng, nơi chuyên để nữ quyến các phủ thay xiêm y váy áo.
Trong lúc chờ a hoàn thô sử* của phủ Trưởng công chúa bưng nước nóng vào, Thanh Trù và Hồng Trù thay đồ, sau đó bắt đầu hầu Vương Hi thay váy áo. Bấy giờ, ba người mới có cơ hội thì thầm.
Những người hầu chuyên làm chuyện tay chân nặng nhọc.
Hồng Trù nói:
- Tới đó không thấy a tỷ đâu nên nô tì đi sâu vào trong, đến chân tường ấy thì bất ngờ xuất hiện rất nhiều hộ vệ. Nô tì không còn cách nào, đành phải trèo tường trở về phủ Vĩnh Thành Hầu. Sau đó, nô tì ngửi được hương của a tỷ, ý bảo nô tì án binh bất động nên nô tì không làm gì hết. Sau đó a tỷ truyền hương hỏi nô tì ở đâu, nô tì liền trèo tường tường quay lại phủ Trưởng công chúa, gặp a tỷ ở đình hóng mát.
Thanh Tru nói:
- Nô tì vừa vào rừng trúc thì phát hiện những hộ vệ kia, sợ a muội bị bắt, sợ nó trong lúc vùng vẫy kéo theo tiểu thư nên đã dùng hương mà tộc trưởng cho dặn nó tuyệt đối không được làm bậy. Còn Nô tì thì núp trên một cây đại thụ trong rừng trúc, sau đó thấy Trưởng công chúa và Kim đại nhân, người trước đây đã nhốt Phùng đại phu ba ngày đi tới. Nô tì càng không dám làm gì. Rồi những hộ vệ kia tìm người khắp nơi, nô tì nghe lén họ nói, biết một số họ là người của Kim đại nhân, một số là người của Trưởng công chúa. Tuy người chỉ đạo là Kim đại nhân nhưng lại nhận lệnh từ Trưởng công chúa, là tiểu thư xin Trưởng công chúa giúp đỡ. Thế là nô tì biết không sao rồi, nhưng lại sợ Trưởng công chúa và Kim đại nhân phát hiện nô tig trốn cách họ không xa nên đã hẹn Hồng Trù đến đình hóng mát, để những hộ vệ kia phát hiện, tiếp đó dựa theo những gì tiểu thư đã dặn dò, nói là đang tìm mấn hoa rơi đâu mất. Họ không làm khó chúng nô tì, đưa chúng nô tì cho Thanh Cô luôn. Thanh Cô đã đích thân đưa chúng nô tì tới đây.
Vương Hi nghe ra điểm khác lạ liền hỏi Thanh Trù:
- Lúc ấy, ngươi trốn trên cây cách Trưởng công chúa và Kim đại nhân không xa, thế có nhìn thấy trong rừng cây xảy ra chuyện gì không?
Thanh Trù thưa:
- Cách quá xa, lại có tán cây che khuất nên nô tì không thấy trong rừng cây đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đằng đó có mấy người đang nói chuyện.
Vương Hi nắm chặt lược trong tay, cảm nhận được độ cứng của hoa văn khắc trên thân lược.
- Nhưng ngươi trông thấy Trưởng công chúa và Kim đại nhân đi vào rừng cây phải không?
- Thấy ạ! - Thanh Trù đáp.
- Ồ! - Đây đúng là ngồi không hưởng mát. Vương Hi lập tức thẳng lưng, hạ giọng hỏi. - Thế họ đã làm gì?
Không phải nàng kinh ghét, mà là nàng cảm thấy dưới góc nhìn của Trưởng công chúa Bảo Khánh, người bị công khai mối quan hệ tiêng tư tuy có xấu hổ, nhưng bà không giận dữ hay chột dạ như người bình thường, đặc biệt là khi có con trai mình Trần Lạc —— Nàng đã từng thấy cảnh phu thê tòm tèm bên ngoài, và khi tư tình bị bại lộ, dẫu cả thê tử lẫn trượng phu đều không ngại với đối phương, nhưng rất ít người có thể giữ được dáng vẻ đúng lý hợp tình như cũ khi đứng trước con cái.
Còn cả Trần Lạc nữa, thái độ của chàng cũng không đúng. Nếu chàng đã sớm biết, lại không ngại phẩm giá của mẫu thân mình thì đáng lẽ chàng phải giả như không biết, thậm chí còn che đậy giúp mẫu thân mình chứ. Đằng này, chàng không chỉ đến mà sau khi đến còn bình tĩnh chào hỏi Kim đại nhân —— Chẳng biết chàng nghĩ gì, nhưng ít nhất nàng không thấy được chàng không có vẻ thù hằn với Kim đại nhân.
Khi ở trong rừng cây, nàng chỉ muốn tìm cách an toàn thoát thân nên không suy ngẫm cẩn thận. Hiện tại, nàng đã ngồi xuống, nghe tiếng ồn ã bên ngoài, cảm nhận được an toàn, có thể bình tâm lại thì mới dần nhận ra chuyện này có rất nhiều điểm kỳ quái.
Thanh Trù là đứa trung thành, nghe Vương Hi hỏi liền cẩn thận nhớ lại:
- Có lẽ là Trưởng công chúa và Kim đại nhân hẹn gặp ở đó ạ. Kim đại nhân tới trước và có dân theo hộ vệ, còn Trưởng công chúa đến sau. Hai vừa gặp ở bìa rừng đã bắt đầu nói chuyện, vừa nói vừa đi vào trong, sau đó thì nô tì không thấy được nữa.
Tình nhân gặp nhau không phải nên thân mật nồng nhiệt ư?
Vương Hi hỏi:
- Họ chỉ nói chứ không có hành động gì à?
Thanh Trù khẳng định chắc nịch:
- Không ạ! Trông họ như đang bàn bạc gì đó.
Trưởng công chúa và Kim đại nhân gặp nhau để bàn bạc cái gì?
Vì không thể biết được ngay nên Vương Hi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nàng hỏi:
- Sau đó, ngươi còn thấy ai đi vào rừng cây không?
Bởi nếu góc nhìn của Thanh Trù về phía Đông thì rất có thể sẽ trông thấy nàng.
Quả nhiên, Thanh Trù đáp:
- Nô tì thấy hai nam tử một thấp một cao đi vào rừng cây, hình như một người mặc áo gấm lam ngọc ánh vàng, một người mặc áo màu hoàng đằng...
Đó là Tứ Hoàng tử và Bạc Minh Nguyệt.
- Hai người họ vào rừng không lâu thì lại có một người tới. Hắn mặc đồ đỏ thẫm dệt kim...
- Ngươi nói cái gì? Mặc đồ đỏ thẫm dệt kim? - Vương Hi kinh ngạc.
Thanh Trù gật đầu, nói:
- Vì khoảng cách hơi xa nên nếu không phải màu đỏ thẫm thì cũng là màu đỏ son. Hắn có vóc người cao lớn, dáng đứng thẳng tắp.
Hôm nay ngày thọ thân của Trưởng công chúa, Trần Anh là con riêng nên mặc đồ đỏ hồng thêu hoa văn mây cuốn sắc vàng hướng tâm.
- Hắn đứng ở bìa rừng một lúc rồi im lặng rời đi, đến chỗ hoa viên. - Thanh Trù thưa.
Trần Giác còn sắp xếp để Trần Anh tới bắt gian? Trần Anh không đi vào vì ở thời khắc cuối cùng đã từ bỏ? Hay là cho rằng đã quá đủ người rồi, không đáng để hắn lội vào vũng nước đục này?
Nhưng mà hắn đứng ở bìa rừng một hồi chứng tỏ cũng khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định rời đi. Phải chăng con người hắn hơi nhu nhược?
Vương Hi cảm thấy hôm nay thu hoạch được quá nhiều rồi, hỏi nữa cũng chẳng được gì. Nàng nói:
- Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta tẩy rửa rồi đi gặp thái phu nhân thôi!
Thanh Trù và Hồng Trù cùng nhau thưa:
- Dù có thối trong bụng thì chúng nô tì cũng quyết không nói ạ.
*Giữ kín bí mật trong lòng cho đến khi quên mất, thối rữa mất.
Vương Hi nhìn bộ dạng xông pha khói lửa của hai đứa mà bật cười:
- Không nghiêm trọng thế đâu. Các ngươi trở về bình an là kết quả tốt đẹp nhất rồi.
Thanh Trù mím môi cười, cảm thấy may mắn vì tai qua nạn khỏi. Còn Hồng Trù thì lại ngược lại, vẫn đang tiếc mấn hoa kia:
- Đẹp biết bao à! Vương sư phụ chỉ làm có một cái thôi đó! Mà viên đá tím đính trên đó còn là của hồi môn của cụ, trong suốt như vậy nghe bảo là rất rất hiếm, có thể coi như bảo vật gia truyền. Không biết ai tốt số nhặt được đó nó? Tiếc quá!
Vương Hi cười ha hả, vỗ vỗ tay Hồng Trù, hào sảng như thể ngàn vàng tiêu hết rồi sẽ lại có*:
- Người có đức sẽ có được bảo vật. Tựa như bảo thạch này ấy, sinh không cầm theo, chết không chôn cùng. Chẳng qua đây chỉ là cái duyên tới tay ta, ở trong tay ta một thời gian mà thôi. Nếu có người nhặt được tức là có duyên với nó. Ngươi không cần phải tiếc. Hai đứa các ngươi có thể bình an trở về là đã vui rồi.
Một câu trong bài thơ "Thương tiến tửu" của Lý Bạch.
Hồng Trù bật cười, không nói gì hết, nhưng vành mắt đã ngấn lệ.
Bọn nàng đến từ những sơn trại nghèo khổ, năm cân lương thực đã có thể mua được mạng người. Nhưng chỉ riêng họ Vương là cho rằng ngàn vàng vạn vàng cũng không thể mua được mạng người. Được đến nhà họ Vương khiến con người bọn nàng như trở nên có tôn quý. Và chính bọn nàng cũng rất trân trọng sự tôn quý này.
Ba người sửa soạn lại rồi đến chỗ của nữ quyến phủ Vĩnh Thành Hầu. Thái phu nhân đang nói chuyện với thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu, thấy Vương Hi đến thì lập tức vẫy nàng.
Vương Hi mỉm cười đi tới, cũng không quên đánh giá tình hình một lượt.
Ngoại trừ Thi Châu thì tất cả đều có mặt. Thường Nghiên đang mỉm cười ngồi bên thái phu nhân. Thường Ngưng thì lạnh mặt, tức giận vò khăn.
Chẳng biết là đang cáu cái gì?
Vương Hi vừa nghĩ vừa đoan trang hành lễ với thái phu nhân và thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu.
Thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu bèn nói với thái phu nhân:
- Lần trước tôi đã nói rồi mà. Cháu ngoại này của bà được lắm, vầng trán đầy này, dái tai còn dày nữa, đúng là tướng phú quý. Giờ sao? Tôi nói đúng chứ? Bà ấy, giờ cứ đợi hưởng phúc của cháu nó đi.
Lời này, Vương Hi không hiểu.
Thường Nghiên tức che miệng cười. Ngay cả Phan tiểu thư cũng cười híp mắt với nàng.
Vương giật thót. Chẳng lẽ có người nhờ thái phu nhân phủ Tương Dương Hầu mai mối cho mình?
Nàng nhìn Thường Kha.
Ít ra Thường Kha cũng tới trước nàng. Quả nhiên, tỷ ấy nhìn nàng với ánh mắt đầy lo lắng.
Song Vương Hi đã bình tĩnh trở lại. Nước tới đất ngăn, binh tới tướng chặn. Là chuyện gì đi nữa thì vẫn chưa quyết định mà? Mà cho dù đã quyết định, nhưng nếu nàng không thích thì cũng không tính!
Nhưng nhìn thái độ của Thường Nghiên, chắc đó không phải là Tứ công tử của phủ Tương Dương Hầu, không thì Thường Nghiên đã không cười rạng rỡ như thế.
Than ôi, vừa đẹp vừa có tiền cũng có chỗ không tốt mà! Ai cũng ưng nàng, thấy con cháu nhà người ta chưa thành thân là lại lôi nàng ra mai mối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.