Đạo Cô Vương Phi

Chương 20:




Xe ngựa lảo đảo đi tới một trấn nhỏ cách xa trăm dặm, tìm đến một khách điếm lớn nhất trấn định ngủ trọ.
Sau khi vào cửa, Từ Ngọc Mẫn ôm con trai bước đến quầy.
Chưởng quầy tựa như đã sớm quen nàng, vừa thấy nàng đến liền nhiệt tình tiếp đón, "Ngọc cô nương đã đến rồi sao, sư phụ cô nương có để thư lại."
"Cám ơn." Từ Ngọc Mẫn nhận thư xong liền trực tiếp mở ra.
Chưởng quầy hiền hòa nhìn đứa trẻ còn thơm mùi sữa thông minh hoạt bát trong lòng nàng, cười nói: "Đây hẳn là con trai của Ngọc cô nương, dáng vẻ thật rất đẹp."
"Ngài quá khen rồi."
"Đâu có đâu có."
Xem thư xong, nàng lại hỏi: "Sư phụ ta có nhắn gì lại cho ta không?"
"Có có, lệnh sư nói không thể ở nơi đông đúc, bà ấy đổi sang chỗ khác, bảo lão đây nhắn lại với Ngọc cô nương, có duyên thì sẽ gặp lại."
"......" Hẳn sư phụ đã ghét bỏ thân phận con dâu Long gia của nàng nhỉ? Rốt cuộc hận nước thù nhà cũng không dễ tiêu tan, sớm biết có hôm nay, lúc trước sư phụ nên ngăn cản nàng vào kinh mới đúng, cũng không đến mức biến thầy trò đến cảnh ngay cả gặp mặt cũng phải tùy duyên.
Từ Ngọc Mẫn ôm con trai bước vào tiểu viện đã thuê, sớm đã có nội thị, cung nữ dọn dẹp thay chăn nệm mới, chờ nàng ngủ lại.
Để lại thư cách xa nhau trăm dặm, sư phụ của hoàng hậu nương nương đúng là một mình kỳ quái.
Hiện tại tình trạng nôn nghén của Từ Ngọc Mẫn đã khá hơn một ít, nhưng vẫn nôn nghén thật nhiều, cả người nàng gầy yếu không thôi, cung nữ, Thái y đi theo đều lo lắng, nhưng lại không nghĩ ra cách nào, chỉ đành chạy đến nơi nào, liền dặn người nơi đó làm chút thức ăn mà phụ nữ có thai thích, hy vọng ngẫu nhiên có thể gặp được một hai món chay mà hoàng hậu nương nương thích.
Đêm nay sau khi nôn nghén, nhận lấy nước cung nữa đưa cho nàng súc miệng xong, Từ Ngọc Mẫn liền lười biếng lên giường nghỉ ngơi. Nửa đêm gió nổi, Từ Ngọc Mẫn đang ngủ say cũng giật mình tỉnh mộng, đôi mắt phượng lóe sáng trong đêm tối.
Rất nhanh bên ngoài liền vang lên tiếng đao kiếm, cung nữ trực đêm ở trong phòng cũng từ trong mơ bừng tỉnh, khẩn trương nhìn ra ngoài. Là ám sát sao?
Từ Ngọc Mẫn hơi nhíu mày, là không vừa mắt với hoàng hậu nàng, muốn giết người đoạt vị, hay là...... Giang hồ báo thù?
Giang hồ?
Tuy sư phụ hứng thú đến giúp vui, nhưng lại rất ít nhúng tay vào chuyện giang hồ, theo lý hẳn sẽ không gặp phải thị phi trên giang hồ.
Như vậy sẽ là —— trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, Từ Ngọc Mẫn vội vàng vơ quần áo mặc vào, ôm con trai vào trong lòng.
"Ai lại lớn mật đến thế, dám ám sát hoàng hậu nương nương?"
"n oán giang hồ, không liên quan đến triều đình."
Dựa vào lời này và ý tưởng nửa khắc trước trong đầu, Từ Ngọc Mẫn đã xác định đối phương là ai rồi.
Cung nữ mang tới một cái áo choàng phủ thêm cho nàng, nội thị đã theo ý nàng mở cửa phòng.
Trên nóc nhà là một mình toàn thân áo lam.
Hải Lan các!
Một bóng dáng cao to đang đứng đưa lưng về phía ánh trăng nghe tiếng mở cửa bèn chậm rãi quay đầu nhìn qua.
"Thảo dân thô lỗ xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Từ Ngọc Mẫn chỉ hơi vuốt cằm, cũng không mở miệng.
"Một năm trước tiểu khuyển chết oan chết uổng, sau khi thảo dân cẩn thận thăm dò mới phát hiện, người giết hắn là Bình vương phi, nay là hoàng hậu nương nương."
Từ Ngọc Mẫn thản nhiên mở miệng nói: "Lam Ngọc công tử có danh phong lưu, giang hồ đều biết, chỉ là khó tránh khỏi sẽ có lúc nhìn nhầm."
"Tiểu khuyển nông cạn, chết không oán trách. Có điều lão đây là cha, phải báo thù cho con."
"Cho nên Bổn cung mới ra gặp ngươi."
"Mời nương nương."
Từ Ngọc Mẫn ôm con thơ bước về phía trước mấy bước.
"Nương nương, xin buông tiểu hoàng tử ra, lão đây không dám mạo phạm hoàng gia."
Từ Ngọc Mẫn ngớ ra, nhìn Thị Vệ Trưởng cách mình không xa, nói: "Ngươi đến đây."
Thị Vệ Trưởng thật cẩn thận đón lấy hoàng tử, thối lui ra sau bọn thị vệ, bảo đảm an toàn cho hoàng tử.
"Mời." Từ Ngọc Mẫn bước ra trước hai bước, vươn tay phải làm ra tư thế xin mời.
Cao thủ so chiêu, mỗi chiêu đều nguy hiểm, có khi chỉ trong gang tấc sẽ sống chết đôi đường.
Cuối cùng người toàn thân mang màu xanh Hải Lan các cũng thu tay lại lui ra phía sau, bước chân hơi lảo đảo, lời nói mang theo khâm phục chắp tay nói: "Giang hồ là nơi rồng ẩn hổ phục, anh hùng từ thuở thiếu niên, lão đây thua tâm phục khẩu phục, cũng cảm kích nương nương xuống tay lưu tình. n oán của Hải Lan các và nương nương liền dừng ở đây."
Từ Ngọc Mẫn vuốt cằm.
"Lão đây không quấy rầy nương nương nữa, xin cáo từ."
"Chậm đã." Từ Ngọc Mẫn đột nhiên lên tiếng gọi ông ta lại.
"Nương nương ——" Các chủ Hải Lan các nghi hoặc dừng bước, xoay người.
Từ Ngọc Mẫn nhìn nhìn con thơ nằm trong lòng Thị Vệ Trưởng, thản nhiên nói: "Tuy Lam Ngọc công tử tài nghệ không bằng người, nhưng dù sao Bổn cung cũng đã thương tổn tính mạng hắn. Mặc dù cốt cách con trẻ không hơn người, nhưng thân thể cũng có thể miễn cưỡng xem như rắn chắc, không biết Các chủ có muốn nhận làm đệ tử hay không?"
Các chủ Hải Lan các kinh hãi.
Từ Ngọc Mẫn thầm thở dài, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, mặc dù tiếng tăm của Lam Ngọc công tử chẳng tốt đẹp gì, nhưng Các chủ Hải Lan các cũng là người hiệp nghĩa hiếm có, nếu việc hôm nay bị Long Thần Dục biết, không chừng sẽ gây ra phiền phức lớn.
Đi lại trên giang hồ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
"Trên dưới Hải Lan các cảm tạ ơn đức của nương nương." Rất nhanh các chủ Hải Lan các liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, lập tức dùng đại lễ quỳ lạy Từ Ngọc Mẫn.
Vì thế, hoàng trưởng tử Long Lâm Phong đương triều liền có thêm một vị sư phụ.
Ở kinh thành xa xôi, sau khi hoàng đế biết được tin tức, hung hăng ném vỡ một chén trà bằng ngọc.
Thê tử của hắn, quốc mẫu của cả nước, là người mà giang hồ có thể khiêu khích sao?
Đáng giận nhất là, Mẫn nhi lại dàn xếp hết thảy, bất quá...... nếu Phong nhi nhận Các chủ Hải Lan các làm thầy, vậy lớn thêm một chút liền có thể hợp tình hợp lý ném ra ngoài.
Chính vì ý tưởng đó, mà sau này hoàng trưởng tử Long Lâm Phong gia nhập giang hồ, ném ngôi vị hoàng đế cho người khác.
Vào lúc gió thu hiu quạnh, xa giá của Từ Ngọc Mẫn chạy vào cửa đông kinh thành.
Mà ngoài cửa cung, một nam tử tuấn tú mặc long bào đang tha thiết nhìn quanh.
Nhìn thấy thê tử ôm con trai bước xuống xe, mặt Long Thần Dục nổi ý cười, bước nhanh vài bước lên trước, "Mẫn nhi, nàng về rồi."
Từ Ngọc Mẫn nhìn người bước nhanh đến chào đón, không khỏi nhoẻn miệng cười, nhún người hành lễ, "Nô tì tham kiến hoàng thượng."
Long Thần Dục với tay nâng nàng dậy, nhìn nhìn con trai đang mở to đôi mắt lưu ly trong lòng nàng, nhịn không được nâng tay nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
"Phụ hoàng."
Nghe con trai cất giọng non nớt trong trẻo gọi mình, Long Thần Dục sững sờ một chút, sau đó ý cười dần dần tràn khắp đuôi lông mày khóe mắt, nhịn không được cười ha ha, "Hoàng nhi ngoan, đến cho phụ hoàng ôm một cái nào."
Nói xong, liền ôm chầm con trai trong lòng thê tử, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái.
"Phụ hoàng." Long Lâm Phong cong cong khóe miệng gọi thêm một tiếng.
Nhìn tình cảnh cha con bọn họ hoà thuận vui vẻ, Từ Ngọc Mẫn cũng nhịn không được mà tràn đầy vui mừng.
"Đi, chúng ta hồi cung." Long Thần Dục một tay ôm con trai, một tay kéo thê tử, xoay người bước về phía ngự liễn.
"Mẫn nhi đường xa mệt nhọc, có gì không khoẻ không?"
"Nô tì rất khỏe."
Trên ngự liễn, Long Thần Dục chơi đùa với con trai, hưởng thụ niềm vui phụ tử.
Vì người nặng nề, Từ Ngọc Mẫn dựa vào trên giường mềm nhìn bọn họ náo loạn chơi đùa.
Về tới tẩm cung, không bao lâu sau Long Lâm Phong liền ngủ say, được cung nữ bế đi.
Nhìn thân mình thê tử lại trở nên nở nang, Long Thần Dục cực kỳ vừa lòng, tuy đã mấy tháng không nhìn thấy nàng, nhưng hiện tại nàng khỏe mạnh bình an trở lại bên người, hắn đã thực thỏa mãn. Dù sao, trong ba tháng đầu mang thai không thể làm được gì, thêm nữa lại không ăn uống được, phải chịu giày vò, còn không bằng để nàng ra ngoài đi lại giải sầu một chút.
Từ Ngọc Mẫn vừa nhìn thấy nóng cháy trong ánh mắt hắn, lập tức giật mình, đứng dậy muốn né tránh.
Không ngờ Long Thần Dục đã sớm đề phòng, thoát cái đã chế ngự nàng, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, "Trẫm đói bụng mấy tháng, còn không chịu an ủi trẫm một chút, thật là một vật nhỏ không lương tâm."
"Đừng......" Từ Ngọc Mẫn cố ý chống đẩy, thân mình lại mềm nhũn.
Long Thần Dục kéo mở quần áo của nàng, nhìn thấy khối đầy đặn kia, lập tức như con sói đói, đè ép lên.
Sau một trận thân thiết có khống chế, Từ Ngọc Mẫn bị hắn ôm vào trong lòng, muốn tránh mà cả người lại vô lực.
"Mẫn nhi."
"Hửm?"
"Cuộc đời này trẫm chỉ ở cạnh một mình nàng, được không?"
Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn.
Long Thần Dục kéo tay nàng đặt bên miệng, đón ánh mắt của nàng, nghiêm túc nói: "Trẫm chỉ ở cạnh nàng, nàng cũng ở bên trẫm, vừa hay nàng lại không để ý hư danh, chắc chẳng ngại mang tiếng là một hoàng hậu chua ngoa ghen tỵ đâu nhỉ?"
Nàng nhìn hắn không nói lời nào.
"Trẫm cũng chẳng tham gì vị trí tối cao này, chỉ là có những trách nhiệm trẫm không thể thoái thác, nhưng trẫm không muốn phụ nàng. Cứ cứng rắn bắt nàng ở bên cạnh, cũng biết là nàng không tình nguyện, nhưng trừ việc này, nàng muốn gì trẫm đều hứa với nàng."
Từ Ngọc Mẫn cúi mắt, chạm tay vào gương mặt hắn, "Chàng nguyện ý cả đời sẽ một đời một đôi với thiếp?"
Long Thần Dục cầm tay nàng, kiên định mà chân thành nói: "Nắm tay cả đời, bên nhau đến già."
"Nếu chàng không phụ, thiếp sẽ không rời." Nàng cho hắn lời hứa hẹn.
Long Thần Dục mừng như điên, "Mẫn nhi, Mẫn nhi của trẫm......"
"Chỉ là, nếu ngày nào đó chàng phụ lời thề, phải chấp nhận để thiếp rời đi."
"Trẫm sẽ không cho nàng cơ hội rời đi."
Sử sách ghi lại, cả đời Sùng Quang đế, chỉ cưới một hậu.
Từ hậu của Sùng Quang đế, bị sử sách gọi là người đàn bà đanh đá chua ngoa nhất, ghen tỵ nhất.
HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.