Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1353: Đều không phải đối thủ




Mấy chục khối mảnh vỡ thanh đồng đều rơi vào tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười khinh thường nói:
- Xuất Vân thế gia chỉ có thế.
Đinh Hạo lắc đầu, biểu tình chân thành.
Câu nói này làm người Xuất Vân thế gia hận điên lên.
Bọn họ là một trong tứ đại thế gia, đã bao giờ bị người chỉ vào cái mũi miệt thị?
Xuất Vân Cuồng Chiến tỉnh táo lại, tứ chi bầy nhầy chưa khỏe hẳn, nghe Đinh Hạo nói xong há mồm hộc máu, bị tức xỉu.
Đinh Hạo quan sát khối mảnh vỡ thanh đồng giây lát, tạm thời không nhìn ra manh mối gì. Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia, thấy vẻ mặt không cam lòng, tức giận của gã.
Đinh Hạo cười khinh thường nói:
- Lần này ta đến Thiên Chi đảo chỉ tìm người Mạc Hoàng thế gia, không liên quan đến các ngươi, đừng đi lên cho ta tát mặt. Đây chỉ là bài học nho nhỏ, nếu còn không biết sống chết chọc ta thì thật sự sẽ chết người.
Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia tức đến nhức răng, cơn giận bốc lên tận não.
Mấy chục trưởng lão Xuất Vân thế gia bị chém eo dùng bp hồi phục thân thể nhưng nguyên khí đại thương, bị thương căn nguyên. Các trưởng lão Xuất Vân thế gia mặt tái nhợt tụ tập bên cạnh trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia ục ịch, ánh mắt kinh khủng nhìn Đinh Hạo.
Đám người này bị Đinh Hạo đánh sợ.
Một chiêu nhẹ nhàng gần như giết hết bọn họ, nếu không phải bởi vì Đinh Hạo chưa muốn giết người thì uy lực đao ý chỉ một giây đủ diệt thần hồn các trưởng lão Xuất Vân thế gia.
Đinh Hạo cất khối mảnh vỡ thanh đồng, đứng trong hư không, thanh âm như sấm vang vọng:
- Mạc Hoàng Thiên Linh, cút ra đây cho ta!
Thanh âm của Đinh Hạo quanh quẩn toàn Thiên Chi đảo, mọi người biến sắc mặt. Bởi vì Đinh Hạo gọi thẳng tên người như thần trong lòng tứ đại thế gia Thiên Chi đảo.
- To gan!
- Càn rỡ, dám gọi thẳng tên của lão tổ nhà ta, muốn giết!
Người Mạc Hoàng thế gia nổi khùng.
Mạc Hoàng Thiên Linh có địa vị, thân phận cao quý trên Thiên Chi đảo, lão như là thần linh, không tha khinh nhờn. Bây giờ một tiểu tử hậu bối càn rỡ gọi thẳng tên Mạc Hoàng Thiên Linh, thế này là tát mặt Mạc Hoàng thế gia, sao có thể nhịn?
Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng ở phía xa hoàn toàn biến sắc mặt.
Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng không thể ngờ hậu bối này càn rỡ, làm việc thẳng thắn như vậy. Gọi thẳng tên lão tổ chẳng khác nào trở mặt với Mạc Hoàng thế gia, hắn lấy đâu ra lá gan và điểm dựa?
Sóng âm cuồn cuộn dao động.
Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy kình khí như nước lũ ập tới, sóng âm đáng sợ vượt qua sức tưởng tượng của gã. Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia tựa trái bóng trong bão tố bị lực lượng hất bay, ngực trầm đau, hộc máu. Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia ôm Xuất Vân Cuồng Chiến bay ngược ra ngoài.
Mấy chục trưởng lão sau lưng trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia cũng không chịu nổi, da thịt nứt toác phun máu, bọn họ như đồ sứ không chịu nổi mạnh tay hét thảm văng ra.
Trong hoa viên Thiên phủ, mọi người cảm nhận áp lực khủng bố khuếch tán. Ai nấy mặt trắng bệch nhanh chóng thụt lùi, sức người không thể ngăn cản. Người đứng gần nhất bị chấn xỉu bay ra ngoài.
- Trời ạ!
- Ma vương này là ai?
- Quái vật từ đâu ra?
- Không lẽ là yêu ma khoác da người sao?
Từng tiếng hét chói tai vang lên, sự việc đến bây giờ đã vượt qua dự đoán của mọi người. Vốn tưởng là một võ giả tán tu không biết sống chết huênh hoang, ai ngờ là rồng vượt sông, điểm danh khiêu chiến lão tổ của Mạc Hoàng thế gia.
Phong vân hối tài tuấn thiên phú trẻ tuổi lần này trở thành võ đài cá nhân của thanh niên áo xanh vải bông.
Bá Thiên thiếu gia run cầm cập trong đám người, đầu óc mụ mị.
Khi Đinh Hạo liếc mắt qua, nỗi sợ nhất chìm Bá Thiên thiếu gia. Bây giờ thánh chủ điện hạ ẻo lả đã hiểu rằng gã luôn tính kế đối phó loại tồn tại gì, chút ý chí võ đạo cuối cùng vỡ nát trong lòng. Mắt Bá Thiên thiếu gia tối sầm, đan điền đau nhức. Bùm một tiếng, hạt giống huyền khí nổ tung.
Bá Thiên thiếu gia bị hù sợ đến phế bỏ công lực, đời gã đã chấm dứt.
Xuất Vân Bái được cao thủ hộ vệ Xuất Vân thế gia cứu về nuốt một viên thần đan tứ chi mới lành alựn, từ xa thấy hình ảnh này thì tan vỡ. Vốn Xuất Vân Bái tràn đầy oán hận muốn báo thù, nhục nhã Đinh Hạo tơi bờ nhưng bây giờ nhìn thân hình như ma thần đứng trên không trung, gã hú lên bỏ chạy, sợ teo tim.
Uy nhiếp của cường giả thật sự là một ý nghĩ đủ diệt ý chí kẻ thù.
Trong chớp mắt này Đinh Hạo phát tán khí thế, bên trong ẩn chứa sát ý vô tần. Đó là sát ý tích lũy từ nhiều lần rèn luyện sống chết bao phủ bốn phương tám hướng, như mây đen che trời. Dù trên bầu trời là ban ngày mặt trời sáng sủa nhưng mọi người cảm thấy âm u rét lạnh, ánh nắng cũng lạnh thấu xương.
Trong chớp mắt này Thiên Chi đảo chìm trong kỷ nguyên huyền băng bóng tối.
Trong phút chốc Thiên Chi đảo to lớn, nơi được gọi là thánh địa võ đạo lớn nhất Nam Hoang không một ai có can đảm đối diện mắt của Đinh Hạo, không bất cứ ai đứng trước mặt hắn.
Một lúc sau.
- Mặc kệ ngươi là ai, dám gọi thẳng tên lão tổ Mạc Hoàng thế gia ta, hãy qua ải của ta rồi tính.
Một luồng thương mang bay ra từ hư không, như sao băng từ chín tầng trời rơi xuống mang theo lực lượng hủy diệt không gì sánh kịp công kích Đinh Hạo.
Trường thương như long.
Người nắm thương thân hình thon dài, phong độ như ngọc, tóc đen rậm như suối bay lên, mặt như quan ngọc, mày kiếm tà bay xéo vào thái dương, anh tuấn tiêu sái. Áo trắng bay trong gió, trường long bạc bay quanh người, thật như thiên thần.
Đinh Hạo kiềm không được khen ngợi, đúng là một người tuấn tú hiếm thấy.
- Là ai?
Đinh Hạo giơ tay, một luồng kiếm quang tùy ý chém thương mang đầy trời.
Thanh niên áo trắng rống to:
- Mạc Hoàng Phẩm!
Thanh niên áo trắng báo tin xong quay người rút thương đâm tiếp. Thương mang đầy trời như ngôi sao rực rỡ trong trời đêm, mưa ám khí rơi rụng ẩn chứa đạo vận kỳ lạ.
Mạc Hoàng Phẩm có tạo nghệ rất sâu trên đường tu luyện, lĩnh ngộ thương đạo.
Dù sắc bén tiếc rằng chưa đến cảnh giới ý.
Đinh Hạo gật gù, thì ra thanh niên áo trắng là Mạc Hoàng Phẩm một trong tứ đại công tử Thiên phủ, đúng là danh bất hư truyền, thương như long người như tiên, không uổng danh công tử.
Lúc này còn dám tấn công Đinh Hạo, Mạc Hoàng Phẩm có chút can đảm.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, lùi xuống!
Bàn tay Đinh Hạo như kiếm chém ra.
Lực lượng kiếm ý vô hình chém hư không, như một ánh sáng mờ mịt nhưng chém nát hết thương mang rực rỡ tựa trời sao. Hình ảnh duy mỹ mà tàn nhẫn, khung trời sao nứt sụp, hư không vỡ thành từng mảng.
Thương mang sắc bén biến mất hết.
Mạc Hoàng Phẩm bị thương nặng hộc búng máu, thương bạc trong tay đứt từng khúc. Mạc Hoàng Phẩm bay ra ngoài té vào đám người bên dưới.
Chỉ một chiêu, thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ Mạc Hoàng thế gia đã mất sức chiến đấu.
Thực lực chênh lệch quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.