Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 1536: Ai là người đánh cờ, ai là quân cờ




Một thanh âm lạnh lùng, âm u đột nhiên vang lên. Trận pháp hắc ám bình tĩnh bỗng nhiên xoay tít, ba nén nhang biến thành tro bụi. Tế đàn mắt trận vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng hắc ám khó tả từ trong tế đàn điên cuồng bay ra.
- Cái này... Nguy rồi!
Cuồng Đao Trương Phàm giật nảy mình, trong lòng sinh ra cảnh giác. Trương Phàm phản ứng lại nhưng đã không kịp, sương khói màu đen từ tế đàn mắt trận tràn ra như xúc tua ác long trườn tới gần quấn chặt người gã. Sương khói điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm.
Trương Phàm rống to:
- A a a, tránh ra!
Lực lượng tiên đạo cơ thể bùng nổ, Cuồng Đao Trương Phàm muốn chấn đứt các lực lượng hắc ám.
- Khục khục khục khục, vô dụng, vô dụng. Chính là ta sáng tạo Thập Hoàng Thể Tôn Công, mọi ưu khuyết điểm của nó nằm trong tay ta, sao có thể đối kháng lại ta?
Thanh âm lạnh lùng, tàn nhãn như cú kêu kỳ lạ. Thanh âm chất chứa đắc ý. Sương đen vô tận dọc theo cơ thể, làn da, mặt mũi, lỗ chân lông nhanh chóng thẩm thấu vào người Cuồng Đao Trương Phàm. Chớp mắt màu da của Trương Phàm đen như mực.
- Ngươi... Ngươi... Là...
Cuồng Đao Trương Phàm mất sức phản kháng, trừng to mắt.
Trên tế đàn mắt trận hiện ra một thân hình ẩn hiện như bóng quỷ, mặt mũi rõ ràng là Hỏa Công lúc trước chết dưới ánh mặt trời.
- Ngươi không chết... Ngươi...
Cuồng Đao Trương Phàm mất khả năng khống chế cơ thể.
- Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là không chết, bày ván cờ thiên cổ rốt cuộc có thể thu hoạch, ha ha ha ha ha ha! Ta mới là đệ nhất thiên hạ thật sự, cái gì Đao Kiếm Thần Hoàng, cái gì tổ các tiên đệ nhất vạn cổ đều bị ta chơi đùa trong lòng bàn tay!
Thân hình kia chậm rãi đến gần Cuồng Đao Trương Phàm, khuôn mặt dữ tợn đắc ý.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trận pháp đột nhiên bị công kích mãnh liệt.
Là Đinh Hạo phát hiện trận pháp khác lạ nên vội chạy tới, thấy trận pháp đã hoàn toàn thay đổi cách ly hắn. Đinh Hạo không thể vào trong trận pháp, không cách nào cứu Cuồng Đao Trương Phàm. Thực lực của Đinh Hạo rất cường đại, nhưng hắn công kích trận pháp chỉ tạo ra gợn sóng, không thể phá mở nó.
- Khục khục khục khục, Đao Kiếm Thần Hoàng, ngươi lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của ta. Ta muốn ngươi nhìn huynh đệ tốt nhất của mình chết trước mặt ngươi!
Hỏa Công đắc ý cười nhe răng, như ma quỷ dần thức tỉnh:
- Nửa sau bộ công pháp Thập Hoàng Thể Tôn Công thông qua tay ngươi tuyền cho huynh đệ tốt của ngươi, ha ha ha ha ha ha! Cho nên ta mới dễ dàng khống chế hắn, là ngươi hại hắn! Khục khục khục khục,
Hỏa Công chậm rãi đến gần Cuồng Đao Trương Phàm, cơ thể gã như sương khói dung nhập vào.
Hỏa Công phát ra tiếng rên sung sướng:
- A! Thân hình hoàn mỹ biết cao, thể chất chiến thiên thật sự, ta cảm giác được mùi vị trọng sinh tuyệt vời.
- Chết tiệt!
Đinh Hạo ra tay hết sức đánh vào trận pháp nhưng trong phút chốc khó thể công phá.
Mắt thấy Hỏa Công từng chút một nhập vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm, lực lượng hắc ám uốn lượn xung quanh như cá voi hút nơi thấm vào người gã. Biểu tình trên mặt Trương Phàm dần cứng ngắc, vặn vẹo, các vằn đen nổi lên bên ngoài lớp da như hình xăm.
- A! Thân hình hoàn mỹ biết bao, chờ đợi bao nhiêu kỷ nguyên thật đáng giá.
Cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm từ từ hoạt động, động tác hơi cứng. Ánh mắt Trương Phàm thay đổi, từ chất phác, chân chất biến hung tàn, dữ tợn. Hoa văn bí ẩn như máu đen chảy trên lướp da, khí chất Cuồng Đao Trương Phàm hoàn toàn thay đổi, không còn giống như Trương Phàm trước kia.
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười dữ tợn khuấy động hải vực, nước biển lạnh lẽo sôi trào, Hỏa Công tái sinh.
Hỏa Công hoàn toàn chiếm cứ cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm, lực lượng khủng bố khó tả bộc phát. Trận pháp hắc ám tồn tại trăm ngàn năm vận chuyển, chợt xuất hiện cái hố đen phát ra sức hút kinh dị. Nguyên tố lực lượng hắc ám liên miên giăng khắp thiên địa, điên cuồng tụ tập lại.
Đinh Hạo tung ra cú đấm.
Luân hồi âm dương và lực lượng đao kiếm cùng bộc phát, rốt cuộc đánh nát trận pháp ngăn cách.
- Cút ra khỏi cơ thể của tiểu Phàm!
Đinh Hạo nhanh như chớp lao tới trước mặt Hỏa Công, đánh ra cú đấm kèm lực lượng đáng sợ.
Hỏa Công chỉ mỉm cười, không tránh né, giang tay đỡ cú đấm này.
Ngay khi nắm tay sắp chạm vào cơ thể Cuồng Đao Trương Phàm thì Đinh Hạo rút nắm đấm về, nhanh chóng quay về chỗ cũ.
Đây là thân hình của Cuồng Đao Trương Phàm, không thể... Không thể phá hủy!
- Ha ha ha ha ha ha! Ném chuột sợ vỡ đồ, thà bị người phụ. Ngươi sẽ ra tay sao? Không, ngươi căn bản sẽ không xuống tay với ta, bởi vì đây là cơ thể của Cuồng Đao Trương Phàm. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi cho rằn ta chỉ mới bắt đầu chú ý ngươi sao? Sai rồi, ngay từ khi ngươi bộc lộ tài năng trong chiến trường Bách Thanh ta đã chú ý ngươi, quá hiểu biết tính tình của ngươi. Người như ngươi đã định sẽ như Huyền Thiên Tông không thể thắng ta.
Hỏa Công cười ré lên.
Mặt Đinh Hạo âm trầm.
- Ngươi... Ngươi là U Minh Chân Tiên thật sự?
Minh Nguyệt Tiên trợn to mắt nhìn Hỏa Công:
- Nói vậy mọi thứ lúc trước là giả, sư phụ bị ngươi hại?
Ánh mắt Hỏa Công nhìn hướng Minh Nguyệt Tiên, mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Lão già Huyền Thiên Tông ngu ngốc, cực kỳ giả dối. Nàng nghĩ tại sao năm xưa Huyền Thiên Tông nhận ta? Ha ha ha ha ha ha! Nàng cho rằng ta chỉ là Hỏa Công ngu dốt bình thường sao? Lão già đó nhìn ra ta là hắc ám chi thể vạn cổ bất diệt, Huyền Thiên Tông thu ta theo bên cạnh ngay từ đầu đã không có ý tốt, muốn luyện hóa lực lượng của ta...
- Sai rồi!
Minh Nguyệt Tiên gào thét:
- Chắc chắn sư phụ muốn hóa giải lực lượng hắc ám của ngươi, sư phụ vì muốn tốt cho ngươi...
- Câm miệng!
Hỏa Công tức giận quát:
- Cái gì là tốt cho ta? Vì tốt cho ta nên áp chế lực lượng của ta? Vì tốt cho ta nên không dạy pháp môn tiên đạo thật sự? Vì tốt cho ta nên nghĩ hết cách hành hạ ta? Vì tốt cho ta nên phong ấn lực lượng bẩm sinh trong người ta? Cái gì là tốt cho ta? Ta không cần kiểu tốt này!
Dường như Hỏa Công nhớ lại chuyện quá khứ, gã rất tức giận.
Minh Nguyệt Tiên muốn giải thích:
- Sư phụ chỉ không muốn khiến ngươi vĩnh viễn rơi vào hắc ám, ngươi nên biết là sư phụ...
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ ta không muốn nghe chuyện này. Mịnh Nguyệt, có biết tại sao mấy năm nay ta giữ nàng lại không?
Hỏa Công tức giận ẩn chứa sự bình tĩnh nói:
- Lúc trước khi học nghệ trong Hư Vô sơn, tám chân tiên chỉ có nàng là không trào phúng, xem thường ta, có khi còn chữa thương cho ta. Minh Nguyệt, nếu nàng chịu ở lại bên cạnh ta thì ta sẽ không làm khó dễ nàng nữa, sẽ khiến nàng là chúa tể thứ hai vĩnh viễn bất diệt trong thiên địa này, chỉ đứng sau ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.