Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 318: Một cái tròng?




Lư Bằng Phi liều mạng vùng vẫy nhưng không làm nên chuyện gì.
Áp lực hùng hồn khiến Lư Bằng Phi tuyệt vọng từ từ cong người, giọt máu chảy ra từ lớp da. Huyền khí thanh mộc chói lòa trên người Lư Bằng Phi tan biến.
- A a a a a a a... Không thể nào... Không thể nào... Tại sao sẽ như vậy? Tại sao? A a a!!!
Biểu tình Lư Bằng Phi kinh hoảng điên cuồng gào rống, vùng vẫy như con thú bị trói.
Nhưng Lư Bằng Phi đã không thể phát ra lực lượng cường đại hơn đánh trả.
Mọi người nhìn chăm chú, Lư Bằng Phi không tự chủ được co người, đầu gối bùm một tiếng quỳ xuống sàn đá đen đầy vết rạn trắng.
Răng rắc! Răng rắc!
Nham thạch vỡ, tiếng xương gãy cùng vang lên.
Gần người Lư Bằng Phi, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vốn không thể chịu nổi từ tư thế quỳ thành nằm sấp dưới đất.
Áp lực đáng sợ như sóng thần nghiền thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biến hình, cơ thịt nứt toác lộ ra xương trắng, vô cùng thê thảm.
- Tha mạng... Đinh... Đinh sư huynh...
- Ngươi không thể giết chúng ta... Sẽ phạm môn quy... Ngươi...
Trong mắt nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu tràn ngập tuyệt vọng, cầu xin. Thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu như búp bê vải, há mồm giống con cá mắc lưới chỉ có thể thều thào.
Trong lòng nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vô cùng hối hận.
Lúc này Lư Bằng Phi không thể cứu nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.
Giọng Đinh Hạo lạnh băng tuyên án chậm rãi vang vọng trong đại điện sụp xuống:
- Nếu hôm đó ta không chạy đến kịp thì các ngươi hãy tự hỏi lòng có nương tay với tiểu Phàm bị thương nặng không? Từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không cho người nào có cơ hội tổn thương huynh đệ của ta. Vậy nên các ngươi phải chết!
Hai tiếng bùm bùm vang lên, máu phun tung tóe.
Thân thể nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nổ tung như trái dưa háu, máu thịt và xương trắng vụn vỡ bắn tứ tung, khắp đại đện thành chiến trường Tu La tàn nhẫn.
Một giọt máu bắn lên mặt Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi rùng mình sau đó cười to.
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi giết bọn họ, ha ha ha, rất tốt, ngươi thật sự giết họ. Đinh Hạo, ngươi dám tàn sát đồng môn, hôm nay, ngươi chết chắc rồi, ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
Lư Bằng Phi, người đứng đầu đại tái năm viện ba lần bị áp lực đáng sợ từ người Đinh Hạo đè ép, chật vật quỳ dưới đất. Đầu gối Lư Bằng Phi đập hai lỗ thủng sâu dưới sàn đá đen, máu chảy ra từ đầu gối thành ao máu. Hai tay Lư Bằng Phi chống mặt đất, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm áo xanh. Lư Bằng Phi cuồng cười, mắt lóe tia đắc ý mất trí.
- Có vẻ ngươi rất đắc ý cạm bẫy ngươi vất vả toan tính mới vừa rồi hoàn thành khâu mấu chốt nhất ngươi vô cùng mong chờ?
Đinh Hạo nở nụ cười mèo vờn chuột, chậm rãi nói:
- Ta sớm nói rồi, trước khi giết ngươi ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng, cho nên...
Đinh Hạo lướt qua Lư Bằng Phi nhìn bóng tối sâu trong đại điện.
Chỗ đó trống tởn không tồn tại dao động sinh mệnh nào.
Bóng tối không quá tối tăm, không gian nhỏ hẹp tuyệt đối không có người ẩn núp được.
Nhưng Đinh Hạo chậm rãi siết tay, một bông tuyết lấp lánh xinh đẹp nhanh chóng hiện ra trên nắm đấm như đám tinh linh trắng hoạt bát. Đinh Hạo tung cú đấm.
Đinh Hạo hét to:
- Lăn ra đây cho ta!
Bão tố băng tinh đáng sợ bắn ra từ quyền phong của Đinh Hạo.
Khí lạnh đậm đặc như mùa đông lại quay về.
Đáp lại Đinh Hạo, sâu trong bóng tối đại điện trống trợn có một đốm đỏ chớp lóe, khí nóng cháy tuôn ra va chạm với bão băng tinh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Năng lượng đáng sợ tung tóe.
Hơi nước nóng cháy kêu xèo xèo, khuếch tán.
Giờ phút này, đại điện chông chênh không chịu nổi dư âm kình khí thêm nữa, mấy cây cột đá ầm ầm sụp đổ.
Từng tảng đá đen to rớt xuống đất, bụi bặm bốc lên, đất rung rinh như trời sụp đất nứt, tận thế đến.
Mọi người đứng ngoài đại điện kinh kêu thụt lùi.
Bụi bặm lan tràn như mây nấm sau vụ nổ lấp đại điện, che tầm mắt mọi người. Mặt đất ngừng rung rinh.
Qua một phần tư nén nhang, bụi bặm rơi xuống.
Đại điện sụp đổ hiện ra trước mắt mọi người.
Đinh Hạo đứng thẳng tắp như kiếm, đối diện hắn là Lư Bằng Phi nửa quỳ, bên cạnh gã có một người khác.
Một nam nhân trung niên thân hình vạm vỡ, mặt hồng hào, dưới cằm có vài sợi râu đen dài. Nam nhân trung niên mặc trường bào tím vàng, ngực thêu một thanh kiếm cổ ánh vàng rực rỡ rất bắt mắt.
- Là Lỗ Kỳ sư thúc!
- Trường bào kiếm vàng màu tím? Đó là tiêu chí đệ tử tam đại chân truyền tông môn!
- Lỗ Kỳ sư thúc bây giờ là Tổng giáo sư Thanh Sam Đông Viện, hèn chi Lư Bằng Phi không sợ. Lỗ Kỳ sư thúc luôn rất thích hắn.
- Hóa ra Lỗ Kỳ sư thúc vẫn ẩn núp trong đại điện. Nguy rồi, Đinh Hạo giết Trương Văn Chiêu, Điền Hoành bị Lỗ Kỳ sư thúc ẩn núp nhìn thấy, không thể chạy thoát tội tàn sát đồng môn.
- Đinh Hạo quá lỗ mãng, bị Lư Bằng Phi tính kế.
Trong đám người vang lên tiếng xì xầm.
Sự việc phát triển đến bây giờ vượt qua mọi người dự đoán, cường giả tông môn cũng nhúng tay vào.
Có người bỗng hiểu ra tất cả đã sớm thiết kế trước.
Một cái tròng.
Lư Bằng Phi, Lỗ Kỳ chờ Đinh Hạo nhảy vào cạm bẫy.
Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ kêu ra tiếng.
Mặt Lý Y Nhược trắng bệch.
* * *
- Đinh Hạo, ngươi bó tay chịu trói hay đợi bổn tọa giết?
Lỗ Kỳ cười dữ tợn.
Đáy mắt Lỗ Kỳ lóe tia giận dữ. Lỗ Kỳ ỷ vào thực lực trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh cố ý giấu mình không ngờ bị Đinh Hạo phát hiện ra, một đấm đánh nát bình chướng ẩn thân buộc gã lộ mặt. Cách Lỗ Kỳ xuất hiện thế này hơi chật vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.