Một thanh âm già nua uy nghi vang lên từ hướng tây:
- Tiểu bối, đủ rồi, cần gì đuổi tận giết tuyệt?
Một bàn tay to rực rỡ ánh vàng vươn ra từ tầng mây đen như bàn tay thần ma, vô cùng khủng bố bóp chặt vệt băng hơi nước, răng rắc một tiếng, dễ dàng bóp nát nó. Bàn tay vàng rẽ hồ nước sâu, vớt Tưởng Địa Sinh đã xỉu lên. Bàn tay rút về.
Cao thủ thế hệ trước của Thanh Bình học viện không nhịn được ra tay cứu Tưởng Địa Sinh.
Chiến ý trong lòng Đinh Hạo tăng vọt nhưng hắn rất là lý trí kiềm nén.
Thực lực hiện tại của Đinh Hạo chưa thể khiêu chiến với thủ lĩnh thế hệ trước.
Đinh Hạo chậm rãi thu lại ánh mắt, màu mắt trở về bình thường.
Đinh Hạo nhớ lại quá trình chiến đấu lần này, rất vừa lòng với kết quả.
- Tuy Tưởng Địa Sinh đã trốn thoát nhưng cường giả võ đạo như hắn mất một tay là đả kích lớn, không chỉ giảm thực lực mà nghiêm trọng hơn hắn mạnh đánh yếu, liên tục tính toán cho rằng thắng chắc nhưng đã thua thảm, trái tim võ đạo bị phá hủy. Sau này Tưởng Địa Sinh sẽ không gây uy hiếp cho ta nữa.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo quyết đấu với siêu cường giả trẻ tuổi xếp hạng Bảng tiềm long Tuyết Châu trên hắn, Đinh Hạo là người cười cuối cùng.
Quan trọng hơn, đao ý kiếm ý phá huyết mạch chiến thể được chứng thực. Sau này trên Thiên Hàn Tuyệt phong, đối diện Mục Thiên Dưỡng cùng là huyết mạch chiến thể, Đinh Hạo sẽ không thua kém gì.
Đinh Hạo đứng giữa không trung dưa mắt nhìn.
Kính hồ dâng trào mãnh liệt vì Đinh Hạo và Tưởng Địa Sinh chiến đấu kịch liệt chậm rãi bình tĩnh lại, tuờng băng dài cả ngàn thước như con đập lớn tách nước hồ trong phạm vi trăm thước thành hai nửa. Dưới ánh trăng, tường băng lấp lánh trong suốt, trơn như ngọc phản chiếu ánh sáng xanh biếc ưu nhã. Nhìn từ trên trời trông như mặt Kính hồ có một vệt sẹo.
Đêm trăng tĩnh lặng, bóng đêm buông mành, đây là lúc đêm thâu.
Đinh Hạo thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn phía xa.
Trong không trung cách mấy ngàn thước, hai đốm sáng chớp lóe trong bóng tối, luồng sáng khiến người kinh sợ kéo dài trên bầu trời, đó là chiến đấu của Phùng Ninh, Tạ Giải Ngữ với Phong Lôi Song Kiêu Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường.
Chiến đấu chưa kết thúc.
Lòng Đinh Hạo máy động vươn ngón trỏ hai bàn tay ra. Ngón trỏ tay trái cháy lửa, ngón trỏ tay phải thì phủ khí lạnh. Đinh Hạo nhất tâm nhị dụng khắc hai câu thơ cổ trên địa cầu trong không khí.
Tay trái viết:
- Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế khô khốc, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy lại sinh.
Tay phải viết:
- Hàn phong phấp phới lục song lương, lãnh nguyệt tà duỗi thiến ảnh trường, mộng ký Giang Nam hồn đi xa, tàn đăng lãnh dạ nguyệt như sương.
Mấy chục minh văn chữ hán khắc vào hư không, một là băng giá, một là lửa như được viết trên giấy, từng nét bút cực kỳ rõ ràng. Thư pháp của Đinh Hạo khá giỏi, nhìn từ xa hỏa diễm tung bay, hàn khí thăng hoa, rất là đẹp. Theo suy nghĩ của Đinh Hạo, mấy chục minh văn chữ hán biến thành một thanh băng kiếm, viêm đao khẽ rung lên bắn hướng hai chiến trường phía xa.
Đinh Hạo ngoái đầu nhìn Hoàng Dung trợn to mắt, ý bảo nàng đã an toàn, không cần lo lắng. Chớp mắt Đinh Hạo hóa thành luồng sáng như mũi tên rời dây cung bay nhanh hướng hai chiến trường.
Phía xa.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, Thiên Lôi Long Tất Hạ gặp nguy hiểm trập trùng.
Hai thiên tài Lôi Âm phái Phong Lôi Song Kiêu người đầy vết thương, chỉ mành treo chuông.
Trong khi Phong Lôi Song Kiêu Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường vất vả chống cự thì băng kiếm, viêm đao bay tới. Băng kiếm vô tình đâm thủng bụng Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường. Viêm đao chặt đứt một tay Thiên Lôi Long Tất Hạ, lực lượng đáng sợ xâm nhập vào thân thể Phong Lôi Song Kiêu.
Thiên Lôi Long Tất Hạ hét thảm:
- A!
Thiên Lôi Long Tất Hạ xoay người định trốn.
- Tiểu oan gia, ngươi thật độc ác.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường há mồm hộc máu, sương đỏ vô tận phun ra từ thân thể mềm mại. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường đang thi triển bí pháp giống với thuật huyết độn, dùng cách tiêu hao tinh nguyên bản thân muốn trốn khỏi chiến trường.
Làm sao Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh chịu cho Phong Lôi Song Kiêu chạy thoát?
Chiến đấu đến lúc này Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh đã mở ra huyết mạch chiến thể. Toàn thân Tạ Giải Ngữ bao phủ trong huyết viêm, có một con phượng hoàng đỏ thắm đốt cháy không gian kêu xèo xèo sắp hòa tan nó. Mái tóc dài màu tím của Phùng Ninh đốt cháy lửa tím, mắt bạc không có tròng, hốc mắt chỉ có hai vòng xoáy thủy ngân di chuyển, ánh mắt hút linh hồn mọi sinh vật.
Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh đều có huyết mạch chiến thể hiếm thấy, khi thi triển ra thì vô cùng đáng sợ.
Chớp mắt Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh lại đuổi theo đối thủ của mình.
Chính lúc này...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chân trời phía tây, bàn tay khổng lồ màu vàng từng cứu Tưởng Địa Sinh ngất xỉu lại xé rách hư không mang theo áp lực khó tả nhanh như chớp duỗi hướng Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, muốn dùng chiêu cũ cứu hai siêu cường giả trẻ.
Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh biến sắc mặt, muốn truy sát tiếp nhưng không kịp.
Đinh Hạo lập tức đến chiến trường đứng bên Tạ Giải Ngữ, Phùng Ninh lơ lửng giữa không trung.
Đinh Hạo không ngăn cản bàn tay nhưng quát to:
- Tiền bối quá ngây thơ rồi, còn muốn cứu người? Chẳng lẽ ngươi không có lời nào để nói chuyện tối hôm nay sao?
Tận cùng không gian vang giọng nói già nua uy nghiêm:
- Ngươi đã trọng thương bọn họ rồi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Kẻ giết người tất nhiên sẽ bị người giết.
Đinh Hạo không chút yếu thế nói:
- Nếu bọn họ đã dám giết ta thì phải chuẩn bị cho cái chết, mỗi người nên chịu trách nhiệm hành động của mình.
- Bọn họ đã trả giá rồi. Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?
Thanh âm già nua uy nghiêm nói:
- Bọn họ đều là nhân kiệt thế hệ trẻ của Tuyết Châu ta, sau này chấp chưởng các đại tông môn, là cột trụ cho nhân tộc đối kháng yêu ma. Hôm nay ngươi giết bọn họ là làm hỏng căn cơ nhân tộc ta.
Đinh Hạo kiềm không được cười to bảo:
- Ăn không nói có! Đinh Hạo ta cũng xếp trên Bảng tiềm long Tuyết Châu, nói theo tiền bối thì xem như nhân kiệt Tuyết Châu vậy tại sao tiền bối dung túng cho bọn họ giết ta? Theo lý luận của ngươi thì bọn họ tính kế, ám sát ta chẳng lẽ không phải làm hỏng căn cơ nhân tộc ta sao? Nếu tối hôm nay bọn họ chiếm ưu thế đưa ta vào chỗ chết thì tiền bối có ra mặt ngăn cản, đầy chính khí trách bọn họ như bây giờ không?
Thanh âm uy nghiêm già nua sâu trong tầng mây im lặng.