Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 911: Tâm kế (hạ)




Lúc trước trung niên văn sĩ khoanh tay đứng nhìn thì Đinh Hạo đã rất xem thường gã, bây giờ càng vô cùng thất vọng với tiền bối nhân loại. Người như trung niên văn sĩ, nhân phẩm như vậy làm sao tu luyện đến thánh nhân cảnh?
Trung niên văn sĩ liếc hướng Đinh Hạo.
Trung niên văn sĩ lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi có vài phần bản lĩnh, một mình bám giữ bốn yêu thánh lâu như vậy. Nói đến thì ta phải đa tạ ngươi, nếu không có ngươi có lẽ bổn tọa sẽ phải tranh giành thần khí cùng các cường giả yêu tộc. Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ thì tốt rồi, tiểu nha đầu bị trọng thương, ngươi cũng bị yêu tộc đánh tàn phế. Ha ha ha ha ha ha! Bị giờ ở đây còn ai ngăn được ta?
Nói đến đây trung niên văn sĩ giễu cợt nhìn Sử Ngõa, Tân Cách, khinh thường nói:
- Chỉ bằng hai tên phế vật bắp thịt này sao?
Người khổng lồ đầu trọc Tân Cách tức giận quát:
- Ta liều mạng với ngươi!
Người khổng lồ đầu trọc Tân Cách xông lên trước.
Người khổng lồ đầu trọc Sử Ngõa cũng lao lên:
- Chủ nhân mau chạy đi, ta giữ chân ác tặc này!
Nhưng mà...
Sử Ngõa, Tân Cách mới xông lên vài bước thì sau lưng bỗng xuất hiện lực lượng hùng hồn kéo bọn họ trở về.
Trung niên văn sĩ giật mình trợn to mắt nói:
- A? Đây là...
Thiếu nữ xinh đẹp vốn suy yếu như đèn leo lắt. Khuôn mặt tái nhợt trở về hồng hào, máu bên môi biến mất. Khí thế cường đại, bá đọa phát ra từ cơ thể mềm mại, trông thiếu nữ xinh đẹp không giống như bị thương, vẫn trong trạng thái cao nhất.
Thiếu nữ xinh đẹp cười giễu cợt nhìn trung niên văn sĩ như ngó tên hề.
Đinh Hạo giật nảy mình.
Không lẽ vừa rồi thiếu nữ xinh đẹp cố ý tỏ ra yếu đuối, giả bộ bị thương dụ trung niên văn sĩ lộ mặt thật?
Tâm kế thật sâu.
Thiếu nữ xinh đẹp không đơn giản chút nào.
Trung niên văn sĩ kinh ngạc nói:
- Ngươi...
Giây sau trung niên văn sĩ vừa kinh vừa giận quát to:
- Ngươi lừa ta, ngươi...
Trung niên văn sĩ là người trải qua sóng gió, tâm kế cẩn thận, tỉ mỉ. Nếu là bình thường thì trung niên văn sĩ đã không phạm lỗi như vậy, nhưng Trấn Thần Ấn quá hấp dẫn, tham lam cắn nuốt gã. Trung niên văn sĩ tự cho rằng mọi thứ đều nằm trong tay nên mới không tiếc trở mặt với thiếu nữ xinh đẹp.
Nhưng bây giờ...
Mặt trung niên văn sĩ liên tục thay đổi biểu tình, gã cắn răng, xoay người hóa thành luồng sáng đỏ chạy trốn.
Bốn yêu thánh hợp sức đều bị thiếu nữ xinh đẹp dùng Trấn Thần Ấn bẻ gãy nghiền nát huống chi một mình trung niên văn sĩ? Nếu thiếu nữ xinh đẹp không bị thương thì nàng vẫn có thể khởi động Trấn Thần Ấn, dù trung niên văn sĩ ở lại cũng không có phần thắng, có nguy hiểm sẽ chết.
Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng nói:
- Đi được không?
Thiếu nữ xinh đẹp không chút nương tay.
Ánh sáng đỏ tuôn ra từ cơ thể thiếu nữ xinh đẹp như ánh sáng diệt thế, đến sau mà tới trước mang theo khí thế hùng hồn đánh vào lưng trung niên văn sĩ.
Chính là Trấn Thần Ấn.
Trung niên văn sĩ sợ bay mất hồn vía, kinh khủng hét to:
- Không!!!
Lúc trước Bốn yêu thánh có cơ thể bẩm sinh mạnh mẽ hơn nhân loại bình thường đều không chịu nổi một kích của Trấn Thần Ấn, nếu một kích đó rơi vào người trung niên văn sĩ thì sợ là gã khó tránh khỏi tan xương nát thịt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trấn Thần Ấn đập vào lưng trung niên văn sĩ.
- Phụt.
Trung niên văn sĩ hộc ngụm máu, ngời nứt ra bị đánh bay vài trăm thước.
- A? Ta còn sống?
Trung niên văn sĩ đáp xuống đất, từ ngạc nhiên biến thành mừng như điên.
Trung niên văn sĩ hiểu ra điều gì, cười to bảo:
- Ta còn sống? Ta biết rồi, nha đầu thối, thật ra ngươi đúng là bị thương phải không? Ngươi không thể khởi động Trấn Thần Ấn như trước, nếu không thì sao bản tông sống nổi trước công kích đó?
- Chết đi!
Mặt thiếu nữ xinh đẹp lạnh băng tiếp tục khởi động Trấn Thần Ấn đập trung niên văn sĩ.
Thần ấn vô song, khí thế vẫn cực kỳ kinh người.
Đinh Hạo thấy rõ ràng có vết máu tràn ra từ khóe môi thiếu nữ xinh đẹp, nàng thật sự bị thương, chẳng qua vẫn cắn răng cố khởi động Trấn Thần Ấn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trung niên văn sĩ lại bị đánh bay
Một cánh tay trung niên văn sĩ bị đập gãy.
Nhưng lúc này trung niên văn sĩ không hoảng hốt như trước, gã không vội bỏ chạy. Ai chống đến cuối cùng chính là người thắng. Trung niên văn sĩ cố kéo dài giây lát, thiếu nữ xinh đẹp bị thương ngày càng nặng không thể khống chế được Trấn Thần Ấn sẽ là lúc gã phản kích.
Trung niên văn sĩ là cường giả cảnh giới Võ Thánh cảnh, năng lực hồi phục kinh người, cơ thể tan vỡ chớp mắt lành lặn như ban đầu.
Khi thời cơ đến, mọi thứ vẫn nằm trong tay trung niên văn sĩ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trấn Thần Ấn biến thành luồng sáng đỏ, ánh sáng như diệt thế không ngừng công kích trung niên văn sĩ nhưng uy lực không bằng trước kia, tốc độ giảm mạnh rất khó chính xác đánh vào người gã.
Thiếu nữ xinh đẹp hộc máu.
Thiếu nữ xinh đẹp lảo đảo sắp ngã, mặt lại trắng bệch.
Liên tục khống chế Trấn Thần Ấn làm thiếu nữ xinh đẹp tiêu hao rất nhiều nguyên khí.
Trung niên văn sĩ lạnh lùng cười:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngừng lại tại đây.
Trung niên văn sĩ bắt giữ được một sơ hở của thiếu nữ xinh đẹp, gã định phản kích thì...
Chính lúc này...
Vù vù vù vù vù!
Bỗng có bóng người chớp lóe, trong đường hầm môt bên vách tường có mười mấy người nhanh như chớp xuất hiện.
Có người đến, còn là cường giả nhân tộc.
Trung niên văn sĩ, vội thụt lùi lại.
Lòng trung niên văn sĩ nhỏ máu.
Chết tiệt, nếu đám người này đến trễ nửa phút thì gã đã thành công, bây giờ không được, nhiều người đến thì phải suy tính thật kỹ. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, dù trung niên văn sĩ lấy được thần khí cũng sẽ là mục tiêu của mọi người, tên xui xẻo đầu tiên.
Trung niên văn sĩ giả bộ bị thương, lảo đỏa lùi lại.
Có người kêu lên:
- Là Nhạc Thiên Tinh tiền bối của Vị Thủy Cung, người bị thương...
Người nhận ra thân phận trung niên văn sĩ vội tiến lên dìu gã.
Tên của trung niên văn sĩ là Nhạc Thiên Tinh.
Danh hiệu của trung niên văn sĩ là Lãnh Diện Quân, chưởng môn Vị Thủy Cung của Trung Thổ Thần Châu, xem như một trong các cường giả cao thủ thánh nhân cảnh nổi tiếng.
* * *
Đinh Hạo nhìn đám người mới tới.
Có mười ba người, đều là cường giả nhân tộc.
Trực giác nhạy bén của Thắng Tự Quyết nói cho Đinh Hạo có ít nhất bốn người là cường giả thánh nhân cảnh, đạt đến cảnh giới Võ Thánh cảnh không thua gì Bốn yêu thánh trước đó. Những người khác đều là cảnh giới đỉnh Võ Đế cảnh, xem như một chân bước vào thánh nhân cảnh.
Một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào nhìn bốn phía, nhẹ nhàng hỏi:
- Vô Lượng Thiên Tôn, mới rồi chúng ta cảm giác dao động chiến đấu mạnh mẽ, chỗ này chắc đã có trận đại chiến? Ai nói cho ta biết có chuyện gì?
- Không chỉ lực lượng yêu khí sót lại mà còn là của thánh nhân cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.