*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không thể gặp người quen ở đây, sợ cái gì", Hắc Hạt Tử vừa gắp một miếng thức ăn vừa cười, hắn và Tô Vạn ngồi trong một nhà hàng nhỏ, xung quanh đều là công nhân từ các công trường xây dựng gần đó.
"Mẹ nó anh mặc giống như Neo* cuồng bá ngầu ngạo nghễ đương nhiên không có gì để sợ", Tô Vạn cúi đầu đếm hạt gạo, không dám nhấc đầu lên, hôm nay cậu mặc áo bông đỏ thẫm, phía dưới mặc một cái quần tây màu xanh lá bằng nhung, hai thứ cộng lại không quá năm mươi tệ, là Hắc Hạt Tử vào sáng sớm đi mua với cậu từ mấy quầy hàng chợ, buổi chiều liền bắt mặc vào.
*nhân vật trong phim Ma Trận (Matrix)
"Cái này gọi là 'chọi màu', hai năm nay rất thịnh hành, mấy cô gái trẻ bên ngoài đều mặc như vậy, để tôi giúp cậu bắt kịp mốt thời trang", Hắc Hạt Tử nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tô Vạn mà buồn cười, mục định của việc huấn luyện này đương nhiên không phải là Tô Vạn sau này xuống đất sẽ mặc như vậy, chẳng qua chỉ là muốn mài da mặt cậu một chút, tuy rằng Hắc Hạt Tử biết tiểu quỷ này không phải là không thể buông thả bản thân, nhưng những người trong nghề này đều là người thô lỗ, khí tức thư sinh trên người Tô Vạn quá nặng, nếu không bỏ xuống được, sẽ rất khó hoà nhập.
"Chúng ta phải ăn ở đây đến khi nào", Tô Vạn một chút khẩu vị cũng không có, rất nhớ chiếc quần jean và áo len trong túi xách, tự hỏi sao thời gian trôi chậm như vậy, mà Hắc Hạt Tử lại còn không nhanh không chậm ăn từng sợi khoai tây chiên, hắn nói: "Không vội, ăn cơm gấp cái gì, không phải chính cậu đã nói người là sắt, cơm là thép sao."
Tô Vạn nhìn bộ dạng của Hắc Hạt Tử mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng cũng biết Hắc Hạt Tử chính là muốn thử cậu cho nên cũng chỉ có thể nhịn, hai người ngồi ở quán cơm nhỏ gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chủ quán muốn nghỉ trưa bọn họ mới đi, Tô Vạn đi ra không nói năng gì lập tức chạy như điên vào nhà vệ sinh công cộng gần nhất, chạy nhanh đến nỗi ngay cả bác gái thu tiền ở cửa cũng không ngăn cản cậu lại, còn tưởng là ăn phải đồ hỏng bị đau bụng.
"Lần sau phải luyện tập, cái gì cũng được, chỉ cần không mặc bộ quần áo này nữa", Tô Vạn sau khi đi ra nói với Hắc Hạt Tử: "Đường đường là vạn tuế gia, từ mua băng vệ sinh đến vào McDonald's gọi xuất ăn gia đình, có thể làm không ít chuyện xấu hổ, anh có thể chỉ định tôi làm bất cứ cái gì khác."
"Cậu chưa từng nghe qua đạo lý này sao?" Hắc Hạt Tử cười nói: "Một đống ván gỗ vây quanh thùng, chỗ rò rỉ luôn ở chỗ ván gỗ ngắn nhất, cậu bây giờ đang sợ cái này, tôi đương nhiên phải lấy nó ra để trêu đùa cậu."
"Ngày mai chúng ta sẽ không đến đây nữa, đúng không?" Tô Vạn chặn không cho Hắc Hạt Tử nói tiếp, chỉ có thể hy vọng ngày mai không cần tới bộ đồ này nữa, hai bộ quần áo kia đều ở trong túi cậu, cậu sợ bị đánh, cho nên không dám vứt đi, Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút: "Ngày mai không phải thứ hai sao, buổi tối chúng ta ăn một bữa cơm ở cổng trường đi, dù sao cũng phải tăng độ khó lên một chút, nếu không sẽ không có tính thử thách."
"Tôi thao, đại ca anh tha cho tôi đi", Tô Vạn vừa nghe mặt liền tái mét: "Bảo tôi mặc cái này ăn cơm ở cổng trường, đụng phải người ta sau này tôi sao dám nhìn mặt?"
"Vậy trần truồng so với mặc cái này, cậu chọn cái nào?", Hắc Hạt Tử cười nói, mà Tô Vạn không chút suy nghĩ liền nói: "Trần truồng chạy! Đương nhiên là trần truồng chạy, mặc khăn ăn tôi cũng chịu, đến lúc đó còn có thể nói là Nghệ thuật trình diễn."
"Vậy cũng được", Hắc Hạt Tử lúc này lại vô cùng thống khoái: "Ngày mai cậu sẽ mặc khăn ăn, nếu cậu chạy, tôi sẽ khiến cậu ngay cả khăn ăn cũng không có mà mặc."
"Anh không phải nghiêm túc chứ" Tô Vạn trợn tròn mắt, nhưng Hắc Hạt Tử nhìn qua lại không giống như nói đùa, hắn châm một điếu thuốc nói: "Tôi vốn chưa định bảo cậu làm tới mức này nhưng nếu đã là sự lựa chọn của cậu, tôi đương nhiên cũng vui vẻ."
"Tôi có thể phản bội sư môn không?" Tô Vạn khổ sở đi bên cạnh Hắc Hạt Tử, trong lòng đang nghĩ ngày mai nên làm cái gì bây giờ, lại không ngờ Hắc Hạt Tử bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chúng ta đang đi theo đuôi."
"Ai?", Tô Vạn sững sờ, nhưng cũng không ngốc đến mức nhìn xung quanh, dùng ánh đèn bên hông nhìn mấy người trên đường, nhưng cảm thấy bọn họ chỉ là công dân bình thường, liền hỏi: "Anh nhìn ra như thế nào?"
"Chúng ta di chuyển họ cũng di chuyển, chúng ta dừng lại họ cũng sẽ dừng lại," Hắc Hạt Tử cười, "Trên đường tôi dừng lại để ném tàn thuốc lá, cậu sẽ nhìn thấy tất cả bốn người bất động."
Tô Vạn bán tín bán nghi, lúc Hắc Hạt Tử dừng lại ném tàn thuốc, cậu nhanh chóng quét một vòng, lại phát hiện trên đường quả thật có bốn người không nhúc nhích, một đôi tình nhân trẻ tuổi, còn có hai người đàn ông trung niên, đều dừng ở đó làm việc của mình.
"Bọn họ muốn làm gì chúng ta?", Tô Vạn nhỏ giọng hỏi, cậu và Hắc Hạt Tử lại bắt đầu đi, mà cặp tình nhân và hai người đàn ông cũng theo đó không hẹn mà cùng động đậy, cặp tình nhân đang đùa giỡn với nhau, mà hai người còn lại, một người đang gọi điện thoại, còn có một người chỉ là đang buồn bực đi bộ.
"Nếu chỉ đơn giản là giám sát thì sẽ không cần đến bốn người," Hắc Hạt Tử nói, "Tôi nghĩ rằng bọn họ không thể chờ đến lúc tôi mù hẳn, vì vậy muốn thử vận may."
"Chúng ta sẽ làm gì? Đánh với họ sao?" Tô Vạn nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên cậu chính diện đối đầu với những người này sau chuyện của mẹ cậu, dựa theo phân phó của Hắc Hạt Tử, cuối tuần trong túi cậu đều mang theo súng, nhưng nơi này dù sao cũng là trên đường lớn Bắc Kinh, cậu không muốn bị truy nã toàn thành phố.
"Bọn họ sẽ không động thủ ở chỗ này", Hắc Hạt Tử thoạt nhìn rất thoải mái, tình cảnh này hắn đã từng gặp qua, khi đó còn có Ngô Tà, mà đối phương tới chín người: "Họ sợ rắc rối cũng không có gan, tôi nghĩ bọn họ biết tôi nhất định có thể phát hiện được bọn họ cho nên mới theo sát như vậy, sợ mất dấu."
"Chúng ta không thể tiếp tục duy trì tình trạng này," Tô Vạn nói, "Con đường này rất đông người nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục đi bộ ở đây, hay là đợi họ đi vệ sinh hoặc ăn tối, đến lúc đó thì chúng ta chạy?"
"Bọn họ không phải chờ thời cơ", Hắc Hạt Tử nói, Tô Vạn còn chưa kịp phản ứng đã bị Hắc Hạt Tử mạnh mẽ kéo vào hẻm nhỏ, cậu nhịn không được kêu lên: "Muốn chết cũng đừng kéo tôi theo, đi hẻm nhỏ không phải chết nhanh hơn!"
"Bọn họ không chỉ có bốn người", Hắc Hạt Tử không kịp giải thích nhiều, nhân lúc phía sau còn không có ai đuổi theo, hắn một cước đạp mở một cánh cửa sắt ven đường, khu vực này đều là một ít công trường cùng nhà máy, nhà máy cũ như vậy cũng rất nhiều, bởi vì là cuối tuần, không có người đi làm, cửa đều chỉ có xích sắt buộc lên, Tô Vạn cũng không biết Hắc Hạt Tử dùng bao nhiêu khí lực, thế nhưng cứ như vậy trực tiếp đạp vào.
"Rút súng", Hắc Hạt Tử không nói một câu nhảm nhí: "Bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây."
Lúc này Tô Vạn nào dám không nghe lời Hắc Hạt Tử, lấy súng từ trong túi ra, đây đều là Hắc Hạt Tử chuẩn bị cho cậu, tuy rằng chưa từng dạy qua cậu, nhưng Tô Vạn có chơi qua game bắn súng, cho nên cơ bản còn biết làm thế nào, lúc này cậu có cộng sự lẫn chỗ ẩn nấp, thật sự giống như chơi Counter-Strike.
Hắc Hạt Tử không có thời gian đi quản Tô Vạn, hắn bảo Tô Vạn cầm súng là để phòng thân, kỹ năng bắn súng của tiểu tử này hắn biết, nhắm đầu người thì có thể sẽ bắn trúng tinh hoàn, kỹ năng bắn súng đã tệ đến mức không thể chỉ nói là nát, mà Hắc Hạt Tử hiểu rất rõ mục đích những người này tới đây là vì hắn, nếu như hắn chết thì có thể dễ dàng mang tiểu tử này đi, cho nên tuyệt đối không có khả năng chỉ có bốn người.
"Anh nói chờ không phải là thời cơ là có ý gì?", một lát sau, Tô Vạn thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn hỏi một câu, Hắc Hạt Tử nghe vậy liền đáp: "Những người đi theo chúng ta chẳng qua chỉ là dùng để thu hút sự chú ý của cậu, nếu chúng ta một mực đi theo con đường kia, sớm muộn gì cũng có người ập đến từ phía trước, đâm từ vị trí đó thì cậu còn không kịp hét lên."
Tô Vạn sởn tóc gáy, quả thật vừa rồi toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên người những kẻ theo dõi họ, như thế nào cũng sẽ không ngờ trước mặt sẽ có người ra đường cho cậu một đao, mà nếu như bọn họ cứ đi tiếp tục đi đường lớn, sức lực đều có hạn, sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức đối phó, cuối cùng lại khiến người ta lợi dụng sơ hở.
"Đến rồi", bỗng nhiên Hắc Hạt Tử nói, hắn cúi người tựa lưng vào dàn máy phía sau, ra hiệu cho Tô Vạn đừng cử động, cậu chỉ có thể ngồi xổm bất động dưới cái bàn.
Không hiểu sao một chút động tĩnh cũng không có, một lúc sau Tô Vạn cảm thấy có chút kỳ quái, cậu cái gì cũng không nghe thấy, cả cái xưởng nhà máy hình như cũng chỉ có tiếng hít thở của chính cậu, Hắc Hạt Tử đứng ở nơi đó giống như là đang chờ cái gì.
"Có chuyện gì vậy?", Tô Vạn dùng khẩu hình hỏi, nhưng Hắc Hạt Tử lại không để ý đến cậu, giống như lúc trước, động tác của những người này nhẹ như ma quỷ, không biết có phải có liên quan đến huấn luyện bọn họ đã tiếp nhận hay không, mà Hắc Hạt Tử bởi vì mắt quanh năm không đủ ánh sáng, từ lâu đã quen với việc sử dụng các giác quan khác để hỗ trợ thị giác tiến hành quan sát, cho nên lúc này mới miễn cưỡng có thể ở trong một mảnh yên tĩnh phân biệt được tiếng bước chân nhỏ nhất, biết đối phương tới mấy người, ở phương hướng nào.
Hướng chín giờ hai người, một giờ hai người, bốn giờ ba người, Hắc Hạt Tử âm thầm đếm, hắn bây giờ trong băng đạn chỉ có sáu viên, dù như thế nào cũng không có khả năng một lần giải quyết hết, mà hắn biết, một khi bại lộ vị trí của mình, như vậy sự tình sẽ trở nên rất khó khăn, kế tiếp ai thua ai thắng là do trời định.
"Thông minh một chút, đừng nhúc nhích", Hắc Hạt Tử đang âm thầm đánh khẩu hình với Tô Vạn, thiếu niên vẻ mặt lo lắng gật gật đầu, không biết rằng tư thế cầm súng của cậu trong mắt Hắc Hạt Tử căn bản không có tác dụng gì, nhưng đây vốn không phải là trận chiến của cậu, vậy nên Hắc Hạt Tử điều chỉnh hô hấp một chút, sau đó lại trực tiếp từ phía sau dàn máy đi ra, cười nói: "Lại gặp mặt."
Tô Vạn nghe được thanh âm của Hắc Hạt Tử tim muốn vọt lên cổ họng, nhưng từ vị trí của cậu lại không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy một số âm thanh lộn xộn, tiếng súng liên tục và tiếng kim loại rơi xuống đất giòn tan, bao gồm cả tiếng thi thể ngã xuống xuống đất, thứ duy nhất không thể nghe thấy là tiếng nói của con người dưới bất kỳ hình thức nào, không ai kêu thảm thiết, cũng không có người nói chuyện, thậm chí ngay cả Hắc Hạt Tử thanh âm gì cũng không có, bên ngoài cho dù đang đánh nhau gay cấn như thế nào, đối với Tô Vạn giống như là bị tắt tiếng, không có một tiếng động.
Chó chết, chuyện gì đang xảy ra, Tô Vạn càng nghe càng buồn bực, bởi vì cuối cùng một chút thanh âm cũng không có, mà Hắc Hạt Tử cũng không xuất hiện ở nơi cậu có thể nhìn thấy, cho nên cậu cảm giác có chút không đúng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn từ phía sau bàn bò dậy, lại bị hoảng sợ bởi cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy trên mặt đất có sáu người, đều là một phát súng khiến đầu óc vỡ ra, những người này màu da rất nhợt nhạt, lúc chết không biết vì sao mắt đều mở to, khiến Tô Vạn một trận ghê tởm.
Hắc Hạt Tử đứng giữa hai dàn máy cách đó không xa, nhìn qua có chút kỳ quái, mà Tô Vạn còn chưa kịp phản ứng cái gì, liền thấy từ trong bóng tối bên kia có một người đi ra, người này mặt cực kỳ trắng, đôi mắt vô thần mở to, trông có chút giống mắt cá.
Đó là một người mù, Tô Vạn nhanh chóng nhận ra rằng mình không bị phát hiện không phải là do may mắn. Cậu phát hiện mặc dù người đàn ông đó đang di chuyển về phía Hắc Hạt Tử, nhưng dưới chân ông ta không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như đang trôi dạt, rất kỳ lạ.
Con mẹ nó, Hắc Hạt Tử sao không làm gì, Tô Vạn thấy người kia càng lúc càng gần Hắc Hạt Tử, trong tay còn giơ lên một vũ khí rất kỳ quái, nhưng không biết vì sao Hắc Hạt Tử lại không hề có phản ứng, Tô Vạn trong lòng lo lắng, lại nhìn vẻ mặt của Hắc Hạt Tử tựa hồ không giống như đang chờ đợi cái gì, lại có chút không biết làm sao, trong lòng nhất thời lạnh đi một nửa, nghĩ thầm khó trách Hắc Hạt Tử không có phản ứng, hoá ra là bởi vì hắn mẹ nó không nhìn thấy gì!
Mà Hắc Hạt Tử cũng biết ở chỗ này còn có người cuối cùng chưa chết, nhưng tình cảnh hắn lâm vào không hề lạc quan, mắt lúc không nên mù nhất bỗng nhiên không nhìn thấy được, mà hắn ngay cả băng đạn cũng không có cách thay, bởi vì hắn phát hiện thính lực của những người này cực tốt, trong bóng tối cũng khó có thể dựa vào mắt, bây giờ chỉ cần hắn phát ra một chút âm thanh, nhất định sẽ trực tiếp kêu người đến cắt cổ.
"Ngay trước mặt anh", bỗng nhiên Hắc Hạt Tử nghe thấy giọng nói của Tô Vạn, thanh âm này đi vào đầu óc hắn, nhưng tay lại phản ứng nhanh hơn đầu óc, cơ hồ là Tô Vạn vừa dứt lời, Hắc Hạt Tử cũng đã quay tay súng trong tay đập xuống bóng tối trước mặt, lần này rất chuẩn, hắn có thể cảm giác được rõ ràng mình đụng đến hộp sọ người, trước mặt một tiếng trầm đục, giống như là có thứ gì đó ngã xuống.
Kết thúc rồi, Hắc Hạt Tử nghĩ, thị lực của hắn vẫn còn chưa khôi phục cho nên chỉ có thể ngồi xổm xuống sờ,chỉ cảm thấy có thứ gì đó dính trên mặt đất, suy nghĩ một chút, hắn lo lắng lại bắt đầu lên đạn, bắn mấy phát về phía bãi vật kia mới yên tâm.
"Nợ cậu một lần", sau khi xong việc, Hắc Hạt Tử cười nói, lúc này lần này mù thời gian khá dài, hắn vốn định đi theo hướng thanh âm vừa rồi của Tô Vạn, lại nghe tiểu quỷ kia bỗng nhiên kêu to: "Cẩn thận!"
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, trong bóng tối Hắc Hạt Tử còn chưa kịp di chuyển né tránh thì đã nghe thấy hai tiếng súng vang lên, hắn không bị trúng đạn, mà Tô Vạn không kêu, chứng tỏ tiểu quỷ kia cũng không có việc gì.
Hắc Hạt Tử bởi vậy có một suy đoán không tốt lắm, hắn cắn răng vỗ vỗ mặt, cuối cùng những thứ trước mắt cũng chậm rãi quay trở lại, vừa quay đầu lại liền thấy phía sau mình có một người ngã xuống, nổ đầu, đã chết, Tô Vạn đứng ở đó cứng đờ cầm súng trong tay, hỏi hắn với một giọng run rẩy: "Tôi, tôi có phải —— có phải đã giết hắn không?"
"Còn chưa", Hắc Hạt Tử nghe thanh âm kia nhíu mày, nhưng trong tay không do dự, lập tức bắn thêm hai phát vào đầu người chết dưới đất, bắn cả não ra, sau đó mới đáp: "Bây giờ mới thật sự chết."
Tô Vạn lại cứng đờ tại chỗ trong chốc lát, nhìn thấy người trên mặt đất hoàn toàn bất động, mới chậm rãi đi đến bên cạnh Hắc Hạt Tử, cậu vừa nhìn thi thể kia đầu đều bị bắn đến bầm dập, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, nghĩ thầm kỹ thuật bắn súng của mình hẳn là không có khả năng trúng đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút không thoải mái, liền hỏi Hắc Hạt Tử: "Tôi —— không bắn vào đầu hắn chứ?"
"Kỹ thuật bắn súng của cậu không bắn trúng tôi đã là vạn hạnh", Hắc Hạt Tử cười nói, liền thấy vẻ mặt của Tô Vạn dịu đi một chút, cậu nói: "Tôi thao, dọa chết tôi rồi, từ nhỏ đến lớn tôi ngay cả gà cũng chưa từng giết qua, bỗng nhiên thăng cấp lên giết người, vậy mười bảy năm trong sạch của tôi không phải hoàn toàn không còn?"
"Ngày mai còn phải quấn khăn ăn cơm thì đừng nghĩ đến sự trong sạch của cậu nữa", Hắc Hạt Tử nghe vậy vỗ vỗ đầu cậu: "Nếu chúng ta không đi, cậu thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."