[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên

Chương 29:




Hắc Hạt Tử biết rằng có gì đó trên đầu hắn.
Từ lúc bước vào ngôi mộ này, hắn đã có loại cảm giác này, có lẽ có cái gì đó vẫn luôn đi theo hắn, thứ này treo ở trong bóng tối ở chỗ cao, gần như im lặng không một tiếng động, nhưng bởi vì thính giác của Hắc Hạt Tử vốn nhạy bén hơn người thường, nên có thể nghe được thứ kia phát ra tiếng ma sát cực kỳ rất nhỏ.
Thói quen hạ đấu của Hắc Hạt Tử chính là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn*, đối với hắn mà nói, loại tình huống hiện tại vẫn chưa cần để ý, bởi vì thứ này nếu không xuống, thích treo trên đó, vậy thì hắn chính là bình an vô sự, đợi đến khi nó muốn tới, Hắc Hạt Tử lại cầm súng chào đón nó.
*thành ngữ TQ nghĩa là đi một bước tính một bước
Trên mặt đất có một ít tàn thuốc lá, Hắc Hạt Tử nhìn ra được những người đó không dừng lại nghỉ ngơi, lần theo những dấu vết này, hắn tiến vào mộ thất có ba cỗ quan tài, ở đây hắn lấy kính xuống lau chùi, sử dụng phản quang trên kính, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên đầu mình treo một thứ nửa người nửa chim, thứ này giống như một kẻ bám đuôi, vẫn đi theo hắn nhưng không chịu xuống, Hắc Hạt Tử cũng không quá lo lắng, xuống đất nhiều như vậy, đã gặp qua nhiều thứ cổ quái, thái độ của hắn đối với mấy thứ này cũng không khác đối với mấy con chó đuổi theo người chạy trên đường phố.
Quy mô của cái đấu này không lớn, cấu tạo cơ bản chính là một đường đi thẳng đến cuối, Hắc Hạt Tử trước kia cũng từng gặp qua loại mộ kết cấu tối giản như thế này, nhìn thì không có gì, nhưng độ nguy hiểm lại rất khó đánh giá, đơn giản mà nói, chỉ khi chủ nhân ngôi mộ tự cho là cơ chế phòng ngự của hắn là bất khả xâm phạm, hắn mới có thể có gan không cần cùng trộm mộ chơi trốn tìm, mà những người có kinh nghiệm lâu năm hẳn là đều hiểu rõ loại mộ đạo trước sau thông suốt lại không hề có lối rẽ này, theo một ý nghĩa nào đó, chính là đường xuống hoàng tuyền, chủ nhân ngôi mộ giống như là đang nói "Đến đây rồi thì mẹ nó mày chết chắc!"
Bây giờ Hắc Hạt Tử chính là đang phải đối mặt với loại tình huống này, trước sau mộ thất toàn bộ thông suốt một đường, hình thức cực kỳ đơn giản, sau khi hắn đi qua mộ thất có ba quan tài, hành làng mộ tiếp tục nối liền đến một gian mộ thất khác phía sau, không có ngã rẽ, không có cơ quan, Hắc Hạt Tử và thứ trên đầu cứ như vậy một đường bình an vô sự, sau đó liền phát hiện hai cỗ quan tài song song bằng đồng trong mộ thất phía sau đã được mở, thứ bên trong sớm đã biến mất.
"Lần này phiền toái lớn rồi", Hắc Hạt Tử vừa nhìn thấy trên quan tài kia có khóa nặng bằng đồng, nhưng lại không biết vì sao lại bị bẻ gãy từ giữa, liền hiểu được quan tài này không phải được mở ra từ bên ngoài mà là bên trong có thứ gì đó tự mình đi ra, bọn họ nghề này cũng có những kiêng kỵ liên quan đến đồ thanh đồng, chính là nói một khi đụng phải quan tài bằng đồng, cho dù là ngươi cao nhân thủ pháp cao cường hay gan to bằng trời cũng tốt nhất là đi vòng qua.
Nhưng không biết bọn họ làm sao lại gọi bánh tông trong hai cái ống đồng này dậy, Hắc Hạt Tử biết thứ này sẽ đuổi theo con người, tùy thuộc vào cấp độ mà cử động nhanh chậm, mộ Lư Sinh dù sao cũng là lăng mộ thời Chiến Quốc, đồ ở đây cũng đều hơn hai ngàn tuổi, sau khi thả ra sẽ rất khó giải quyết.
Đúng là chọc phải thứ phiền toái mà, Hắc Hạt Tử cười khổ, lúc này nghe thấy mặt đất phía sau phát ra tiếng lẩm bẩm, hắn lập tức hiểu được, thứ trên kia đã xuống đất.
Trong bóng tối, hai bóng người từ trong mộ đạo đi ra, bọn họ tuy rằng không thường xuyên ra vào lăng mộ, nhưng sự huấn luyện đặc biệt cũng quyết định kỹ năng của họ trong lĩnh vực này, đi không một tiếng động, không khác gì bóng ma.
"Không nghĩ lại đến sớm như vậy", Uông Minh Hải vẫn mang dáng vẻ của Lại Đầu nhưng đã dùng lại giọng nối vốn có của hắn, tuy hắn và Uông Minh Sơn là anh em, nhưng Uông Minh Sơn so với hắn gầy hơn nhiều, cho nên lần này phải giả làm người tên là Tam Tử kia, hai người bọn họ có thể nhìn rõ trong bóng tối, người tới chính là Hắc Hạt Tử, vốn dĩ đã chuẩn bị chu toàn để khi ra ngoài có thể đối phó với ba người kia ngay lập tức, lại không ngờ ba người kia thật sự là cao thủ trong giới, có thể nhanh chóng giải trừ xà trận do bọn họ bày ra.
"Thay vì đi ra ngoài đối đầu với ba người bọn họ, không bằng giải quyết từng người một." Uông Minh Sơn nhíu mày nhẹ giọng nói: "Hắc Hạt Tử đã dùng thuốc, chúng ta tiếp hắn chờ hắn hao tổn là được, giải quyết xong, hai người còn lại cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
"Phía sau không có gì, nhưng không biết có chống đỡ được không.", Uông Minh Hải có chút lo lắng về vụ nổ vừa rồi, tuy bọn họ đã tính toán vừa đủ phân lượng, nhưng đây là một ngôi mộ hơn hai ngàn năm, nói không chừng kết cấu sớm đã có vết nứt, không ngờ Uông Minh Sơn nghe vậy liền trừng hắn một cái, mắng: "Lần này chúng ta đã hi sinh lão Tam rồi, nếu như không giết chết bọn họ, lão Tam sẽ chết vô ích, ngươi hiểu không?."
Trong lòng Uông Minh Hải hiểu rõ, sau khi Lê Thốc mất tích, cốt lõi của gia tộc cổ đại bọn họ rốt cục cũng có chút lung lay, cho nên từ lúc bắt đầu không tiếc bất cứ giá nào truy đuổi mấy người Ngô Tà, bao gồm cả tiểu quỷ tên Tô Vạn này. Nhiệm vụ lần này, không chỉ phải xác nhận Tô Vạn có năng lực giống Lê Thốc hay không, bọn họ còn phải nhân cơ hội này giải quyết được ba biến số lớn nhất kia, lại không ngờ thằng em út của bọn họ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhằm đảm bảo nhiệm vụ có thể tiếp tục trong thời hạn được định ra, Uông Minh Sơn và Uông Minh Hải đành phải nhịn đau lấy người em ruột làm mồi nhử, dụ dỗ bọn Ngô Tà vào xà trận.
Nghĩ đến đây, mắt Uông Minh Hải cũng đỏ lên, hai anh em bọn họ quyết định lăng lẽ đi xuyên qua mộ thất, một lần nữa quay trở lại, đi sâu vào trong mộ Lư Sinh —— bọn họ phải đợi đến khi Hắc Hạt Tử giải quyết những thứ trong bóng tối kia, khiến thuốc giảm hiệu lực, cuối cùng trở thành hoàng tước.*
*kẻ chiến thắng cuối cùng
Bởi vì lần này, bọn họ không thể để những sai lầm xảy ra trên người Giải Vũ Thần và Ngô Tà lặp lại một lần nữa.
Cái chết của Hắc Hạt Tử phải được xác nhận trước khi họ rời khỏi nơi này.
Nói đến Tô Vạn đã đến chỗ sâu nhất trong lăng mộ, đương nhiên không biết sự trở lại của hai người kia, cậu khập khiễng vòng qua chín cái quan tài trên mặt đất, phát hiện đây là chín cỗ quan tài bằng đồng, nhưng may mà chúng đều được đặt rất xa nhau cho nên cậu không sợ mình sẽ động phải giống như Hoàng Kê lúc trước, lại dẫn đến bên trong cái gì đó bật dậy.
Tô Vạn dùng đèn pin chiếu, chỉ thấy trên những quan tài này đều được chạm khắc các loại hoa văn phức tạp khác thường, vô cùng tinh xảo, nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra là chín loài động vật, giống như lúc trước, là chủ nhân chân chính của chín bộ phận trên người rồng.
Sau khi xem qua một vòng, Tô Vạn phát hiện có một cỗ quan tài đã bị mở ra, khóa bằng đồng trên đỉnh đã bị vỡ, thứ bên trong có lẽ là tự mình đi ra, để xác nhận đó là loại động vật nào, cậu cố ý đi xem nắp quan tài rơi ra, sau đó mọi thứ trở nên rõ ràng, đây là quan tài chân đại bàng, cũng chính là nơi mà thứ nửa người nửa chim họ đụng phải thuộc về.
Ta thao, khó trách lúc trước Tam Tử nói thứ kia là bánh tông, Tô Vạn nhìn khung cảnh này liền hiểu được, cái gọi là cửu long bồi táng, chính là đem chín bộ phận trên người rồng cấy ghép lên con người làm ra nửa người nửa chim, nửa người nửa hươu, nửa người và các loại động vật chết khác, cậu nghĩ mấy thứ này cũng giống như Lại Đầu đã nói, trước khi chết đã dùng qua thuốc gì, cho nên sau khi chết mới có thể tiếp tục nhảy nhót, phải đặc biệt lấy quan tài bằng đồng khóa lại mới được.
"Lư Sinh thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức.", Tô Vạn nhìn tám cỗ quan tài khác, nghĩ thầm nếu Tần Thủy Hoàng thật sự tức giận kéo tới, đụng phải những thứ này cũng khẳng định sẽ bị diệt, huống chi mấy thứ này còn có ý nghĩa biểu tượng riêng, giết chết một con nghĩa là giết chết rồng, cuối cùng cửu long đều chết, liền ngụ ý rồng thật sẽ bị tuyệt chủng, dù là như thế nào cũng là đang nguyền rủa triều đại nhà Tần bị diệt vong.
Nghiên cứu xong chín cỗ quan tài bằng đồng, Tô Vạn cuối cùng chuyển sự chú ý đến bức tượng ở giữa, từ đầu cậu đã cảm thấy cực kỳ cực kỳ thận trọng đối với thứ này, có lẽ là bởi vì nó quá chân thật, nhìn từ xa giống như là người thật được sơn lên rồi đặt ở đây.
Chẳng lẽ đây là Lư Sinh? Quan tài của Lư Sinh ở dưới đất sao? Tô Vạn nghĩ, đi lên nhìn nhưng cũng không dám đến quá gần, dưới ánh đèn pin, tác phẩm điêu khắc này quả thật cực kỳ chân thật, có chút giống như Tây Vương Mẫu hắn nhìn thấy ở Xà Đầm, chỉ là bề ngoài có một lớp vật chất màu xanh, bên trong dường như còn bao bọc cái gì, Tô Vạn cảm thấy có thể là hài cốt của Lư Sinh.
Chết cũng phải giả vờ như vậy, Tô Vạn không khỏi trợn tròn mắt, cảm thấy thứ này thực sự là thi thể của Lư Sinh, hắn không có lựa chọn hình thức hạ táng bình thường, ngược lại muốn khiến bản thân cao cao tại thượng như vậy, cao hơn rất nhiều so với quan tài cửu long, có lẽ cũng là ngụ ý cho việc vượt qua hoàng đế lẫn rồng thật.
Việc này không khỏi khiến Tô Vạn nghĩ đến một bộ phim kinh dị về bảo tàng tượng sáp mà Hắc Hạt Tử ép cậu xem, đại khái là dùng người thật làm khuôn để làm tượng sáp, so với trạng thái sau khi Lư Sinh chết cũng không khác lắm. Lúc xem bộ phim đó, Tô Vạn đã cảm thấy rất ghê tởm, bây giờ tự nhiên cũng không muốn ở trước tượng Lư Sinh nữa, dù sao mục đích của cậu từ đầu đến cuối đều chỉ có Trùng Bàn mà thôi, về phần hắn sinh trưởng như thế nào, chết như thế nào, sau khi chết làm loại hành vi nghệ thuật gì, Tô Vạn không có chút hứng thú.
Đang suy nghĩ, Tô Vạn chuẩn bị rời đi, liếc qua khuôn mặt của người này lần cuối, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của Lư Sinh có vẻ hơi khác so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy.
Trong quá trình giằng co, cuối cùng Hắc Hạt Tử cũng thấy rõ cái thứ đi theo hắn trông như thế nào.
Đó hẳn là con người, chẳng qua dùng phương pháp nào đó kết hợp với chim làm một, thế là biến thành một loại sản phẩm cực kỳ bất thường lại rất quái dị.
Thứ này ngược lại rất hiếm thấy, Hắc Hạt Tử nghĩ, hắn lại đợi một lát, nhưng nó vẫn không nhào tới, cảm thấy có chút kỳ quái, trên tay đã bắt đầu âm thầm cầm súng, chuẩn bị trước hai viên đạn, sau đó sẽ tìm cách dùng thuốc nổ giải quyết.
Nhưng con chim bánh tông này vẫn không làm ra bất kỳ động tác công kích nào, sau khi nhìn nhau với Hắc Hạt Tử một lúc, cuối cùng nó làm một chuyện khiến Hắc Hạt Tử không thể ngờ tới —— nó thật sự lại cất cánh, treo ngược lên trần.
"Hy vọng đây không phải là kết quả của vận đào hoa.", Hắc Hạt Tử thầm nghĩ, hắn phát hiện thứ này có lẽ không có ý định tấn công, cũng không quan tâm nữa, lại tiếp tục đi xuống, mà lúc này hắn nghe được thứ trên đi theo, không khỏi cười nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng coi trọng ta, tuy rằng ta thật sự không còn mấy ngày để sống, nhưng dù sao bây giờ con người và bánh tông vẫn không chung đường."
Đương nhiên là không đáp lại, Hắc Hạt Tử nhún vai, nghĩ thầm thứ này nếu vẫn đi theo không nói lời nào, vậy coi như hạ đấu cùng Câm Điếc —— có bạn đồng hành cũng tốt.
"Tiểu tử kia đâu?", hai anh em Uông gia lập tức phát hiện vấn đề sau khi quay về mộ thất Trùng Bàn đã nổ tung trước đó, không có thi thể, hai người bọn họ hiểu rất rõ, sức công phá cỡ này, nếu như nguồn nổ là trên người tiểu tử kia thì nên lưu lại chút gì đó trên mặt đất như thịt người, mảnh vụn chân tay đều có khả năng, nhưng không nên sạch sẽ như vậy.
"Đáng chết, tiểu tử kia mạng lớn hơn chúng ta tưởng", Uông Minh Hải mắng, hối hận vừa rồi không cắt họng tiểu quỷ kia, tuy rằng nói tiểu quỷ kia không phải là uy hiếp gì, nhưng cũng là biến số, bọn họ huấn luyện từ nhỏ đến lớn đều có một hạch tâm, chính là loại bỏ hết thảy biến số mới có thể giành chiến thắng, tiểu tử kia cho dù là biến số nhỏ, cuối cùng cũng sẽ có khả năng dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ kế hoạch.
"Chạy theo", Uông Minh Sơn tương đối bình tĩnh, hắn nhìn dấu vết trên mặt đất, phát hiện còn có vết máu, chỉ là vết máu này đến một nửa liền đứt, xem ra tiểu tử kia ý thức được vấn đề này, lau đi vết máu hay dùng biện pháp gì thì không biết.
"Ta đuổi theo", Uông Minh Hải nhanh chóng phán đoán: "Ngươi ở chỗ này nhìn, xem còn có Trùng Bàn nào chưa vỡ không, nếu Hắc Hạt Tử xuống đến đây, chúng ta không thể giúp hắn giữ đồ tốt."
Uông Minh Sơn gật đầu rồi bắt đầu lật từng mảnh đá trên mặt đất lên, nếu thấy một khối tương đối lớn thì hung hăng đập nát, Uông Minh Hải từ khi lấy đao ra đã cắt đứt bảy tám cổ họng, tiếng nghiến răng vang lên, nhiệm vụ lần này đã xảy ra quá nhiều biến cố, nếu như bây giờ ngay cả thằng nhóc như vậy cũng giải quyết không xong, hắn cũng không còn mặt mũi mang theo hình xăm phượng hoàng này.
Nghĩ đến đó, Uông Minh Hải lặng lẽ không một tiếng động đi vào mộ đạo phía sau —— hắn biết tiểu quỷ sẽ chạy không thoát, nơi này cũng chỉ lớn như vậy, Tô Vạn cho dù mọc cánh cũng không bay ra được.
Là ảo giác sao, Tô Vạn nhìn chằm chằm mặt Lư Sinh trong chốc lát, tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lần này cậu lại có thể chắc chắn thứ này quả thật không có nhúc nhích.
Để cho an toàn, Tô Vạn kiểm tra Lư Sinh từ trên xuống dưới một lần, ngay khi đèn pin chiếu tới dưới chân hắn, Tô Vạn phát hiện có rất nhiều thứ được khắc trên mặt đất, xuất phát từ trí tò mò, cậu liền tiến lại gần xem xét.
Giống như bức Long Bình nhìn thấy lúc trước ở bên ngoài đấu, dưới chân Lư Sinh cũng có một số hình khắc trên đá rất sống động, chỉ cần vài nét vẽ là có thể giải thích rõ ràng điều mình muốn diễn đạt, nhưng trong lòng Tô Vạn lại cảm thấy kỳ quái, tại sao lại khắc vào đá ở chỗ này?
Tô Vạn muốn nhìn kỹ một chút, bởi vì bây giờ của cậu không thể cong người được, cho nên cũng chỉ có thể quỳ xuống nhìn thẳng, chỉ thấy thứ khắc trên tảng đá kia đại khái nói chính là một người từ trong một tảng đá lấy ra thứ gì đó ăn, sau đó hắn vẫn đứng bất động. Tô Vạn vẻ mặt kỳ quái, đây nói là Lư Sinh sao, hắn ăn cái gì, chẳng lẽ là mật đá trong Trùng Bàn?
Đúng là trăm tư không giải thích được, Tô Vạn bỗng thấy cổ như bị thắt lại, người nọ kéo vòng nhựa trên cổ cậu, một đôi tay giống như kim thép gắt gao kẹt cổ họng cậu, sau đó cứ như vậy ôm cậu ra ngoài, mà ba lô Tô Vạn vốn bởi vì đặt mâm trùng rất nặng, trên người lại có vết thương, lúc này bị người ta kéo ngược lại hoàn toàn không thể phản kháng được, ngoại trừ hai chân đá loạn liên tục, hét cũng không hét được, liền nghe người kia cười nói: "Ngươi ngược lại rất biết chạy."
Người nọ nói xong liền buông tay, Tô Vạn bị siết đến nước mắt ứa ra, mặt đều nghẹn đỏ, nằm trên mặt đất ho khan không ngừng, nhưng ngay khi cậu hít thở còn chưa thuận lợi, người nọ lại đá một cước vào miệng vết thương trên thắt lưng, lần đau buốt này khiến Tô Vạn suýt nữa cắn phải lưỡi của mình. Cậu kêu thảm một tiếng, ho ra bọt máu, bất tỉnh ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.