[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên

Chương 3:




"Trừ phi có thể chứng minh cậu đã chết", Hắc Hạt Tử nói: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho dù cậu muốn lừa gạt bọn họ bằng cách giả chết, đám người kia cũng không phải kẻ ngốc, nếu như cậu chỉ là đơn thuần mất tích, nói không chừng bọn họ sẽ hỏi luôn ba mẹ cậu về tung tích của cậu."
"Mẹ kiếp, biến thái như vậy", Tô Vạn mắng, Hắc Hạt Tử nhún vai: "Bọn họ chính là như vậy, cũng may bây giờ cậu còn có thời gian, có thể chuẩn bị cho những chuyện sau này."
"Chuyện này cảnh sát quản không được sao?" Tô Vạn lại hỏi, mà Hắc Hạt Tử nghe vậy liền nở nụ cười: "Khi một thứ tồn tại quá lâu thì những chuẩn mực xã hội và pháp luật đều có thể bỏ qua cho nó, huống chi trong bọn họ cũng có cảnh sát, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng họ có người nằm vùng ở mọi loại ngành nghề, cậu phòng không nổi đâu."
"Làm sao hết lần này tới lần khác chúng ta cứ bị cuốn vào mấy loại chuyện này chứ?", Tô Vạn ảo não, Hắc Hạt Tử nghe xong liền hỏi: "Quả thật cậu bị Lê Thốc liên lụy, thấy hối hận sao?"
Tô Vạn không nói gì, cậu thừa nhận trong một khắc vừa rồi cậu đích thật là có trách Lê Thốc, nếu lúc ấy không có những bưu phẩm chuyển phát nhanh kia, không có đi sa mạc, vận mệnh của cậu sẽ không có sự thay đổi, nhưng cậu cũng rất nhanh phủ định suy nghĩ của mình, lắc đầu nói: "Đi tới bước này cũng là lựa chọn của riêng tôi, thế hệ chúng tôi rất ít lựa chọn, chỉ có thể không ngừng đi học, sau đó thi đại học, sau khi vào đại học lại bị ép yêu đương, sau đó tìm việc làm kết hôn, tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp tốt, cho nên rất nhàm chán —— Vịt Lê đã cho tôi và Dương Hảo một cơ hội để tiếp xúc với những thứ chúng tôi chưa từng tiếp xúc trước đây, tôi cũng thực sự không ngờ mọi thứ sẽ tiến triển thành như bây giờ, nhưng ít nhất tôi đã sống không giống như hầu hết mọi người khác, và tôi đã có sự lựa chọn cho riêng mình. "
"Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt", Hắc Hạt Tử nghe vậy khen ngợi, hiện tại hắn cảm thấy Tô Vạn có lẽ là người lớn lên nhanh nhất trong mấy đứa nhỏ này: "Nếu như cậu đang ghi hận Lê Thốc, sự tình sau đó sẽ trở nên rất gian nan, oán trời trách đất vô cùng lãng phí thời gian."
"Nói đến thời gian, con mẹ nó, bây giờ là mấy giờ rồi?", Tô Vạn bỗng nhiên nhớ tới tối nay là sinh nhật mẹ, cậu không tính là hiếu thuận, nhưng loại chuyện này vẫn nhớ rõ, mà Hắc Hạt Tử liếc mắt nhìn đồng hồ giấu trong bóng tối, nói: "Bảy giờ rưỡi rồi."
"Mau mau mau, trả điện thoại di động cho tôi", Tô Vạn vội vàng nói, nhận lấy điện thoại di động từ Hắc Hạt Tử lập tức gọi điện thoại trong nhà, cậu biết mẹ cậu vẫn là một người phụ nữ thỉnh thoảng sẽ giả bộ một chút, cho nên lời chúc sinh nhật tuyệt đối không thể đến trễ, mà điện thoại vang lên hai lần đã được bắt máy. Tô Vạn há miệng chính là một câu chúc mừng sinh nhật mẹ, giọng nói ngọt ngào bao nhiêu.
"Đứa nhỏ này, nói một lời cũng không biết phải nói thẳng mặt, vừa rồi nhìn con trực tiếp trở về phòng mình, còn tưởng rằng con đã quên rồi" Mẹ Tô Vạn ở trong điện thoại trách móc nói, lại không biết lời này của cô, thoáng cái khiến Tô Vạn lông sau gáy dựng thẳng lên: "Con —— trở về phòng mình?"
"Đúng vậy, vừa rồi, một tiếng chào hỏi cũng không có liền vào phòng, mẹ cùng các dì đánh bài còn nói, hôm nay không lễ phép chút nào, chúc mừng sinh nhật cũng không có một câu", mẹ Tô Vạn nói làm cho lòng bàn tay Tô Vạn mồ hôi lạnh toát ra, cậu ném cho Hắc Hạt Tử một ánh mắt có chuyện không ổn, ngoài miệng nói: "Con đang bận ôn thi đại học, mẹ thông cảm cho con một chút, con làm xong bài tập về nhà liền xuống", sau đó liền cúp điện thoại.
"Ai đó đã mạo danh tôi về nhà," Tô Vạn nói, "Hắn còn đang ở trong phòng tôi."
"Bọn họ thật đúng là hấp tấp", Hắc Hạt Tử nghe vậy cũng không biểu hiện ra quá kinh ngạc, hắn đi vào trong tủ dưới đài bày bán thủy ly lấy chút đồ, đưa cho Tô Vạn một khẩu súng nói: "Cậu lấy dùng đi, đây là chơi thật đấy."
Tô Vạn nhận lấy súng, nam sinh tuổi cậu đều từng chơi game điện tử bắn tỉa, cho nên đối với súng cũng khá quen thuộc, hơn nữa sau khi nhận được chuyển phát nhanh của Lê Thốc cũng đã ra ngoại ô chơi súng thật, không nhất định nhắm chuẩn, nhưng ít nhất sẽ không làm bản thân bị thương, cậu đem súng bỏ vào trong thắt lưng nói: "Anh định làm gì, đây là ở nhà tôi đó, chẳng lẽ muốn giết chết người kia sao?"
"Cách dễ nhất bây giờ là giết", Hắc Hạt Tử nói, "Mẹ cậu có thể sẽ có một sinh nhật khá khó quên đấy."
Tô Vạn cùng Hắc Hạt Tử chạy tới nhà Tô Vạn là chuyện hai mươi phút sau, Tô Vạn liếc mắt thấy đèn phòng mình sáng lên, cửa sổ còn có bóng người, liền nói: "Hắn đến phòng tôi làm cái gì? Mấy hộp bưu phẩm đã được xử lý, chẳng lẽ là để ăn cắp truyện tranh người lớn của tôi. "
"Chỉ có các cậu ở tuổi này mới có thể dựa vào đọc truyện tranh người lớn để thỏa mãn nhu cầu sinh lý", Hắc Hạt Tử nói: "Mấy cuốn truyện tranh của cậu tôi và Ngô Tà đều đã đọc qua, sau khi đọc xong thì đi đến nhà tắm công cộng tắm rửa một chuyến."
"Mẹ kiếp", Tô Vạn nghĩ đến Hắc Hạt Tử cùng Ngô Tà ngồi ở trên giường hắn say sưa đọc truyện của mình liền cảm thấy rất khó chịu, lại không ngờ Hắc Hạt Tử bỗng dưng bịt miệng cậu, nhỏ giọng nói: "Hắn đang tìm đồ đạc, hiện tại chúng ta không thể kinh động mẹ cậu, đi vòng qua."
Tô Vạn thường trốn học và đi lên lầu từ cửa bên hông, cậu phát hiện Hắc Hạt Tử đối với kết cấu nhà cậu cũng rất quen thuộc, rõ ràng hắn đã nhiều lần tới đây, mà đến cửa phòng Tô Vạn, Hắc Hạt Tử ý bảo Tô Vạn đừng nhúc nhích, đang định vặn nắm cửa, đã thấy nắm cửa tự chuyển động, từ bên trong mở ra.
Tô Vạn giật thót tim, không biết là ai sẽ đi ra, tay cầm súng đã đổ mồ hôi, nhưng cậu cùng Hắc Hạt Tử chờ một lát, cửa cũng chỉ mở đủ một khe hở mà thôi, không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Chuyện gì xảy ra vậy", Tô Vạn dùng khẩu hình hỏi, Hắc Hạt Tử không trả lời hắn, trực tiếp kéo cửa đi vào, Tô Vạn không dám động, một lúc sau thấy không có việc gì mới đi vào, đã thấy trong phòng trừ Hắc Hạt Tử không có người thứ hai, đèn vẫn sáng, cửa sổ vẫn đóng, bóng dáng người vừa rồi tựa như bốc hơi vậy.
"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy", Tô Vạn nhìn quanh trong phòng không thấy ai, kinh ngạc toát mồ hôi lạnh: "Vừa rồi là cái gì mở cửa?"
"Chênh lệch thời gian", Hắc Hạt Tử nói: "Vừa rồi người nọ cố ý mở cửa từ bên trong, khiến chúng ta cảm thấy kỳ lạ không dám đi vào, mà chúng ta đã chờ ở cửa khoảng một phút, thời gian này đủ để hắn thoát ra ngoài từ cửa sổ rồi từ bên ngoài đóng cửa sổ lại, nếu người này chưa đi, sự tình sẽ càng phiền toái."
"Anh có ý gì?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử mở cửa sổ nhìn thoáng qua liền nói: "Phía dưới cửa sổ có vài chậu cây, nếu như hắn ta trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống sân, trong thời gian ngắn như vậy không thể không làm lật vài thứ, nhất định sẽ phát ra âm thanh, hiện tại hắn biến mất, chứng tỏ hắn vẫn chưa vào sân."
"Ý anh là——" Tô Vạn rất thông minh, nghe đến đây đã hiểu, mà cậu cảm thấy một trận lông tơ dựng thẳng, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Hắn từ cửa sổ tầng một đi vào, hiện tại chắc đang ẩn nấp cách không xa mẹ cậu."
"Chúng ta làm sao bây giờ, chuyện này, không thể kinh động đến mẹ tôi", nghĩ đến kẻ tới có thể sẽ làm tổn thương người trong nhà, Tô Vạn có chút lo lắng, còn Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút, nói: "Cậu đi xuống đưa mẹ cậu và họ hàng lên đây, có thể phải ủy khuất bọn họ một chút —— nhưng chuyện này vẫn là không nên để họ nhìn thấy trực tiếp thì hơn."
"Anh muốn làm gì?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử lại bảo cậu nhanh chóng đi làm, nếu không đêm dài lắm mộng, Tô Vạn không có biện pháp, đành phải sửa sang lại quần áo của mình một chút, cắn răng giả bộ mặt cười đi xuống lầu, chạy tới phòng mẹ chơi mạt chược nói: "Mẹ, con —— con mang bạn gái con trở về, con có muốn gặp mặt hay không."
Đây là đề tài duy nhất Tô Vạn nghĩ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của tất cả phụ nữ trong phòng này, mẹ cậu là một bà nội trợ, không có việc gì thì thích tán gẫu những chuyện này với bạn bè, bình thường nhìn thấy Tô Vạn cũng luôn hỏi chuyện yêu đương, mà lần này Tô Vạn tự mình thẳng thắn thú nhận, mẹ cậu dĩ nhiên là vô cùng vui sướng, bài đang đánh một nửa cũng lập tức cùng đám bạn chạy lên lầu gặp bạn gái Tô Vạn.
"Xin lỗi mẹ, con không mang bạn gái về, trên lầu chỉ có ông chú quái đản mà thôi", Tô Vạn đi theo một đám phụ nữ lên lầu, trong lòng yên lặng nghĩ, mà khi bọn họ vừa vào phòng Tô Vạn, cũng không biết Hắc Hạt Tử làm thế nào, ấn mấy cái sau cổ áo mỗi người, liền khiến một đám người mềm nhũn ngã xuống đất.
"Bọn họ sẽ không sao chứ?" Tô Vạn hỏi, kéo mẹ lên giường mình nằm, mà Hắc Hạt Tử nói: "Chỉ là ngất đi thôi, sau khi tỉnh lại sẽ mất đi một chút ký ức, không phải là chuyện nghiêm trọng gì."
"Lần sau anh cũng dạy tôi chiêu này, lúc tôi thi sẽ điểm huyệt giáo viên cho ngất xỉu", Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử cười nói: "Điểm huyệt này làm không đúng thì sẽ không tỉnh lại được nữa, hơn nữa chỉ có chút hăng hái của cậu, nhiều lắm là giúp thầy cô xoa bóp đốt sống cổ."
"Mẹ kiếp, vậy anh còn điểm huyệt mẹ tôi", Tô Vạn vừa nghe liền mắng, mà Hắc Hạt Tử ra hiệu ý bảo cậu im miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi biết y thuật, sao dễ dàng điểm chết người như vậy, chuẩn bị tốt, chúng ta phải đi bắt ma."
Tô Vạn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại làm chuyện như thế này ở nhà, trong lòng đột nhiên hận sao nhà mình lại lớn như vậy, có một đống phòng trống, tùy tiện vào cái nào cũng có thể ở.
Cậu và Hắc Hạt Tử lục soát khắp các phòng ở lầu một, đại bộ phận đều chất đống tạp vật, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không có ai ở đó, mà rất nhanh bọn họ đã kiểm tra xong tất cả các phòng, không có thu hoạch, Tô Vạn không khỏi hỏi: "Mẹ nó thứ vừa rồi chẳng lẽ còn có thể tàng hình, sao lại không thấy?"
"Cũng không hẳn", thần sắc Hắc Hạt Tử ngưng trọng: "Chỉ là nơi này tồn tại một loại thủ pháp che mắt mà thôi."
"Thủ thuật che mắt gì?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử đã hướng tầm mắt lên tầng hai, hắn nói: "Ngay từ đầu chúng ta cho rằng người này là từ bên ngoài vào trong phòng, nhưng lại bỏ qua một khả năng, chính là người vào phòng cậu, vốn là người đã ở trong nhà này."
"Anh nói..." Tô Vạn cảm thấy rét run, cậu cũng hướng tầm mắt lên tầng hai, lại nghĩ đến lời Hắc Hạt Tử nói, "Cậu phòng không nổi đâu."
Lúc lên lầu, Tô Vạn nghĩ đến những người mình vừa mới mang lên lầu, tính cả mẹ cậu tổng cộng có bốn người, đều là gương mặt quen thuộc, cậu không bao giờ nghĩ đến sẽ có cái trò mèo vờn chuột như thế này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đi tới cửa, Tô Vạn phát hiện đèn trong phòng đã bị tắt, điều này càng cho thấy bốn người phụ nữ vừa rồi có vấn đề, cậu cảm thấy da đầu có chút tê dại, mà Hắc Hạt Tử đang âm thầm vùi vào bả vai của cậu, ý bảo cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Vạn cắn răng, giờ cậu không rõ là ai đó giả làm bạn thân của mẹ cậu hay là bạn của mẹ cậu vốn đã có vấn đề, nếu như là cái trước đó thì có thể đỡ hơn một chút, nếu như là cái sau, sự tình bắt đầu trở nên rất đáng sợ, bởi vì những người phụ nữ này đã quen biết mẹ cậu ít nhất bốn năm năm, nếu như bọn họ đều có vấn đề, vậy bắt đầu từ lúc nào những người này đã thâm nhập vào cuộc sống của cậu?
Tô Vạn không dám nghĩ tiếp, cậu và Hắc Hạt Tử rón rén đi vào phòng, chỉ thấy vốn có ba người phụ nữ nằm dưới đất bây giờ lại thiếu một người, mà Tô Vạn cũng không dám thở mạnh, cậu sợ có người làm hại đến mẹ cậu, cho nên nghĩ đi đến bên giường đầu tiên, lại không ngờ mới đi được hai bước, Hắc Hạt Tử đã một tay kéo cậu lại, mà Tô Vạn còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải liền tê dại, ngay sau đó, bắt đầu đau, cậu sờ một cái, tay đầy máu.
"Chó chết, làm cái gì——" Sau khi cơn đau khuếch tán, Tô Vạn ý thức được mình vừa mới ăn đạn, cánh tay phải của cậu đau đớn dữ dội, trên tay cái gì cũng không cầm được, súng thoáng cái rơi xuống đất, mà sau một khắc cậu cảm thấy Hắc Hạt Tử nhào tới, ôm lấy cậu lăn sang một bên, đồng thời cũng hướng trong bóng tối bắn mấy phát, Tô Vạn nghe thấy tiếng cửa kính vỡ, thứ gì đó từ cửa sổ chạy ra ngoài, giẫm nát mấy chậu hoa ở lầu một.
"Đó là cái gì vậy," Tô Vạn trong bóng tối nghe thấy Hắc Hạt Tử thở hổn hển, sau một lúc hắn nói, "Bỏ chạy rồi."
Tô Vạn chịu đựng cơn đau đi bật đèn, sau đó liền phát hiện trên cánh tay mình có một cái lỗ, máu đang chảy ra bên ngoài, mà sau khi phòng sáng lên, cậu mới thấy rõ ba người bạn của mẹ cậu thật ra đều còn ở trong phòng, chẳng qua một trong số đó bị kéo đến trong góc, chỉ duy nhất người phụ nữ nằm trên giường là không thấy tung tích.
"Mẹ cậu là giả", Hắc Hạt Tử nói: "Bà ta nói như vậy trong điện thoại là để dẫn cậu về nhà, bóng người chúng ta nhìn thấy từ bên ngoài cũng là bà ấy ở trong phòng cậu, chính là để khiến cậu vào nhà, có thể chống đỡ được cái bóp cổ của tôi thì chắc có lẽ là một cao thủ lão làng."
"Vậy mẹ tôi đâu", sắc mặt Tô Vạn Đau trắng bệch, trong lòng gấp đến mức như có lửa, Hắc Hạt Tử nói: "Có lẽ mẹ cậu vốn không ở nhà, nếu như bị bắt cóc, đối phương sẽ trực tiếp dùng mẹ cậu để uy hiếp chứ không cần bày trò dẫn cậu trở về phiền phức như vậy."
Tô Vạn nghe xong hơi tỉnh táo lại, cậu thấy Hắc Hạt Tử nói rất đúng, mẹ rất có thể không ở nhà, cậu không quan tâm xử lý vết thương, trước tiên gọi điện thoại cho ba cậu, lúc này mới biết ba cậu mang mẹ đi nơi khác tổ chức sinh nhật, nói là vì sợ quấy rầy việc học của cậu, Tô Vạn cũng không muốn tìm hiểu sâu, trong điện thoại nghe được giọng nói của mẹ cậu liền yên tâm, cuối cùng cậu không quên nói chúc mừng sinh nhật với người mẹ thật này, sau đó lại nói bạn bè mẹ cậu đến nhà rất ồn ào, hai ngày tới sẽ đến học với bạn cùng lớp, tạm thời không về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Vạn đã quên mất, đầu gối mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, Hắc Hạt Tử kéo cậu lên, trước tiên dùng vải đơn giản băng bó cho cậu, hắn nói nơi này không thể ở lâu, không biết những người phụ nữ kia khi nào sẽ tỉnh lại, hay là đến chỗ anh ta ở lại trước sẽ thích hợp hơn.
Tô Vạn đau đến phát hoảng, nhưng trước khi đi còn không quên bảo Hắc Hạt Tử mang theo túi xách của hắn, lại cầm chìa khóa xe của ba cậu, sau đó Hắc Hạt Tử cũng không lái xe về cửa hàng mắt kính, ngược lại mang Tô Vạn đi đến một tứ hợp viện, cũng chính là nhà hắn.
"Anh vậy mà cũng có nhà cửa", lúc Tô Vạn được Hắc Hạt Tử đưa vào nhà cậu vô cùng choáng váng bởi vì đã mất máu quá nhiều, trong đầu cậu giống như bột nhão, còn có thể bỗng nhiên xuất hiện hai câu hỏi trong đề thi ba-năm*.
*kết cấu môn học cho kỳ thi đại học ở TQ, Tô Vạn ở Bắc Kinh nên phải thi ba môn bắt buộc và năm môn tự chọn
"Tôi còn có cả hàng xóm", Hắc Hạt Tử nói, mà Tô Vạn có thể nhìn thấy hắn đang dùng bật lửa làm nóng một con dao găm, nhất thời suy yếu nói: "Mẹ nó anh không phải là muốn trả thù vụ tôi cắt thịt anh để bắt bọ chứ."
"Thông minh đấy nhưng tôi nghĩ cậu không có tiền đồ như tôi, chắc sẽ gọi cho nửa tiểu khu này đến nhà tôi vây xem", Hắc Hạt Tử nói xong mở miệng Tô Vạn ra, nhét một cái ống nhựa vào bên trong, để cho cậu cắn như chó gặm xương, sau đó hắn nói: "Sẽ rất đau nhưng sẽ mau khá lên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.