"Họ Bạch, lần sau anh mà giới thiệu cho tôi loại công việc này, tôi sẽ quét sạch 3.000 tệ trong thẻ massage cho người khiếm thị của anh. Lần này anh giúp tôi đòi tiền, rồi chuyển vào tài khoản cho tôi."
Ngồi trên chuyến tàu trở về, Hắc Hạt Tử lười biếng dựa vào kính để gửi tin nhắn Wechat, gửi xong lại nhét kẹo mút trở lại miệng.
Tô Vạn ở bên cạnh len lén theo dõi, phát hiện Wechat của ông chủ Bạch này gọi là Châu Chấu, không khỏi tò mò: "Làm sao anh biết người này? Có phải là thông qua thị trường hoa, chim, cá và côn trùng không? "
"Không, biết qua dịch vụ chăm sóc sức khoẻ."
Tô Vạn biết Hắc Hạt Tử lại chuẩn bị lấy chuyện trai tơ ra chọc cậu nên không muốn tiếp tục đề tài này, thay vào đó hỏi: "Anh nghĩ Mã quả phụ cuối cùng sẽ như thế nào? "
"Không điên thì ngốc." Hắc Hạt Tử lướt Moments trên Wechat, thấy Ngô Tà đăng một dòng trạng thái "Nam Kinh có lạnh không?", nói, "Nếu là củ cải âm bình thường, có lẽ cũng không thảm đến mức như vậy, nhưng dùng một tiểu quỷ 20 năm để nuôi ra thì không rất khó nói."
"Củ cải âm mà anh nhìn thấy khi còn bé có nguồn gốc như thế nào?" Tô Vạn ngẫm nghĩ, "Thứ này không thể đột nhiên xuất hiện từ hư không, ngày đó anh nói là nó được nuôi ra, chẳng lẽ còn có thể trồng trên quy mô lớn?"
Hắc Hạt Tử quay đầu nhìn cậu: "Cậu nghĩ đây là trồng rau à?"
"Anh nghĩ cái nữ thi trần như nhộng mà anh nhìn thấy khi còn bé đến từ đâu?" Tô Vạn không chịu buông tha.
Hắc Hạt Tử cười cười: "Tôi làm sao biết được, có thể là một gia đình nào đó trước kia sống ở đó, thứ này chôn ở dưới đất không chính xác, xui xẻo liền sẽ đào ra. "
Tô Vạn thở dài: "Nhân phẩm của anh sao lại kém như vậy? Vốn là một phú nhị đại, bây giờ không khác gì một tên lưu manh xã hội đen."
Hắc Hạt Tử có hơi muốn đánh người, nhưng nghĩ một chút lại thôi: "Mấy chuyện số phận rất khó nói trước, những ngày tháng tốt xấu gì tôi cũng đều đã trải qua, giống như cách nói của cậu, sống qua một thời tuổi trẻ điên cuồng, cũng không tính là thảm."
Tô Vạn "A" một tiếng, cậu không ngờ Hắc Hạt Tử vậy mà vẫn nhớ kỹ lời cậu từng nói. Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Những lời này từ miệng anh nghe cứ giả tạo thế nào."
Hắc Hạt Tử tát vào đầu cậu một cái.
"Nghĩ xem nên phân chia tiền công thế nào đi." Hắc Hạt Tử nói, "Con nít bây giờ, tiền mừng tuổi 10 đồng cũng hơi nhiều rồi phải không?"
Tô Vạn trừng mắt nhìn hắn: "100, là 100, không thể ít hơn."
"Được rồi." Tô Vạn thật sự không nghĩ tới Hắc Hạt Tử sẵn sàng đáp ứng, hắn rút ra một tờ 100 tệ từ trong túi áo da, nhét vào trong túi Tô Vạn.
"Lần này tiền cứ chia vậy đi, tôi 10, cậu 100, đủ đi ngâm chân một lần rồi. Lúc về tôi giới thiệu cho cậu một chỗ, báo tên tôi toàn bộ dịch vụ chỉ tốn 100."
"Hắc Hạt Tử..." Tô Vạn cúi đầu nhìn tờ 100 tệ trong túi, cảm thấy có chút choáng ngợp trước sức mạnh to lớn của đồng tiền.
"Ừm?"
"Có phải quá muộn để phản sư rồi không?"