*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc Hạt Tử vừa quay đầu lại, Tô Vạn vốn còn đang nhìn đông nhìn tây phía sau hắn bây giờ đã không thấy đâu, xung quanh hắn thậm chí ngay cả một ánh đèn pin cũng không thể tìm thấy.
Chỉ liếc mắt một cái, người liền biến mất.
Trong lòng Hắc Hạt Tử có dự cảm không lành, vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy có một tiếng trầm đục, chẳng lẽ "Lão Vệ" đã tập kích Tô Vạn?
Không đúng, Hắc Hạt Tử lập tức phủ định suy đoán này.
Nếu đúng là như vậy, tiểu quỷ này cũng coi như thông minh, không đến mức một chút âm thanh cũng không có.
Hắc Hạt Tử đi qua hai ba cây cao lương, đi tới chỗ Tô Vạn đứng vừa rồi, đất dưới chân hơi nhũn, Hắc Hạt Tử cúi đầu nhìn, phát hiện trên mặt đất đều là đất tơi xốp, giống như vừa bị người ta xúc ra.
Gò đất rất cao, không thể là do Tô Vạn làm.
Hắc Hạt Tử đi thêm một đoạn nữa dọc theo lớp đất mềm, phát hiện trên mặt đất có một bức tượng đồng nữ bằng đá đen như mực, phía trên dán đầy bùa thiên quỳ.
"Hehe, hehehe..."
Hắc Hạt Tử đang ngồi xổm xem xét, bỗng nhiên nghe thấy trong cánh đồng cao lương tối tăm truyền đến một trận tiếng cười nhỏ, cho dù là hắn lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn đứng dậy, tìm kiếm âm thanh này, đi sâu hơn hai bước, âm thanh kia liền gần hơn một chút, cơ bắp toàn thân Hắc Hạt Tử cũng căng thẳng theo.
"Hehe, cha cha..."
Bước thêm một bước, có thể nghe thấy âm thanh trở nên rõ ràng hơn, lớp đất mềm dưới chân Hắc Hạt Tử cũng càng ngày càng cao... Tượng đồng nữ, đất bị xúc, còn có Tô Vạn đột nhiên biến mất... Tất cả manh mối khiến Hắc Hạt Tử càng ngày càng rõ đã có chuyện gì xảy ra với tiểu đồ đệ của hắn, hắn dừng bước, chĩa đèn pin xuống mặt đất.
Quả nhiên.
Ở trước mặt hắn cách đó không xa, có một cái hố sâu đường kính ít nhất hai thước, xung quanh hố rải rác rất nhiều lá bùa màu vàng, còn có rất nhiều cây cao lương bị bật gốc.
Hắc Hạt Tử đi đến bên cạnh hố lấy đèn pin chiếu vào, phát hiện Tô Vạn hình như đã ngã xuống đây, ở dưới đáy hố không nhúc nhích, mà ở bên cạnh cậu còn có một người khác, người đầy bùn đất đứng đó.
Là lão Vệ.
"Hehehe, cha..."
Dưới ánh đèn pin, trên tay lão Vệ bê bết máu, hai mắt đờ đẫn, còn không ngừng gặm móng tay một cách điên cuồng.
Điên rồi sao?
Hắc Hạt Tử nhíu mày nhìn lão Vệ, lại không ngờ lúc này lão Vệ bỗng nhiên ngẩng đầu cười với hắn: "Ba, ba đến đây chơi sao?"
Dứt lời, lão Vệ cầm xẻng dưới đáy hố lên, hung hăng nhắm về phía Tô Vạn đang nằm ở một bên.
"Tô Vạn!"
Khi Hắc Hạt Tử nhận ra bản thân đã nhảy xuống hố đất đã là chuyện của hai giây sau. Từ góc độ khoa học mà nói, ba người không thể cùng đứng trong không gian chật hẹp như vậy, Hắc Hạt Tử nhảy xuống, sức nặng hơn 70kg trực tiếp đè lên người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi.
Lão Vệ lẩm bẩm một tiếng, một giây sau liền ngã sấp xuống.
"Sức chiến đấu chỉ bằng 5."*
*từ Dragon Ball có một đoạn đánh giá sức chiến đấu của người nông dân chỉ bằng 5 (ý là rất yếu)
Hắc Hạt Tử khó khăn đứng lên từ trên lưng lão Vệ, Tô Vạn ở một bên lại không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, yếu ớt thuật lại trận chiến kết thúc trong một giây.
"Cậu tỉnh thật đúng thời điểm." Hắc Hạt Tử kiểm tra đại khái một chút, thấy Tô Vạn ngoại trừ một ít vết trầy xước ra cũng không có gì đáng ngại, thậm chí trên đầu ngay cả một cục u cũng không có. Hắc Hạt Tử không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Không đụng vào đâu, vậy tại sao thằng nhóc này lại ngất xỉu?
"Tôi ngã xuống liền phát hiện lão ở trong hố." Tô Vạn vẻ mặt vô tội đứng dậy, "Nếu đánh lộn, tôi nhất định đánh không lại, lại sợ gọi anh, lão sẽ phát điên mất, nếu đã như vậy, chỉ có thể ba mươi sáu kế, giả chết làm thượng sách."
Hắc Hạt Tử vào giờ khắc này cảm thấy mọi thứ hắn dạy đều đã trở thành nước đổ đầu vịt.
"Dạy không nghiêm, lỗi người thầy*" Hắc Hạt Tử nói. Tô Vạn ngay lập tức hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhưng khổ nỗi, họ lại bị mắc kẹt trong cùng một cái hố.
*là một câu trong một bài của Tam tự kinh, nghĩa là nếu người thầy dạy dỗ học sinh mà không nghiêm khắc đôn đốc, nghiêm túc dạy học, thì đó là sự biếng nhác không tròn trách nhiệm người thầy. (theo dkn news)
"Giơ cao đánh khẽ, giơ cao... Đau quá! "
Đêm khuya tiếng kêu thảm thiết của Tô Vạn vang vọng trên cánh đồng cao lương, cậu ôm đầu né trái né phải, rồi giả bộ đáng thương hơn nửa ngày, Hắc Hạt Tử mới chịu dừng tay, sau đó sai cậu đi kiểm tra vết thương của lão Vệ.
"Còn chưa chết" Tô Vạn lật mí mắt lão Vệ, phát hiện lão Vệ chỉ là hoàn toàn bị Hắc Hạt Tử áp chế, xem ra không tỉnh ngay lại được. Tô Vạn suy nghĩ một chút, để cho an toàn, vẫn là lấy ra dây thừng vạn năng từ trong túi, trói lão Vệ thành bánh chưng.
Lúc 1 giờ sáng, Hắc Hạt Tử và Tô Vạn, mang theo một lão Vệ bị trói thành bánh chưng, gõ cửa nhà lão Vệ. Chị Lý vừa mở cửa, nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của lão, khóc đến ướt đẫm cả mặt mũi.
"Lão Vệ nhà tôi bị sao vậy? Hả?" Chị Lý khóc.
Hắc Hạt Tử phủi đất trên người, thản nhiên nói: "Trước tiên trói như vậy, ngàn vạn lần đừng nới lỏng, sáng sớm mai mới có thể giải quyết chuyện của lão. "
Tô Vạn sửng sốt, nghĩ thầm đây là chuyện gì? Trói buộc play? Hắc Hạt Tử lại mặc kệ, tự mình lên lầu, Tô Vạn thấy thế cũng chỉ có thể nhún vai với chị Lý, ý là "Sư phụ tôi như vậy tôi cũng không có cách nào", sau đó cậu cũng nhanh bước đi theo lên lầu.
Sau khi vào phòng, Tô Vạn hỏi: "Trói như vậy thật sự có ổn không?"
Hắc Hạt Tử cởi áo ra, chuẩn bị đi tắm, thờ ơ nói: "Bị trói một đêm cũng không chết được, huống chi, muốn giải quyết chuyện của lão phải dựa vào cậu nên cậu nhất định phải nghỉ ngơi tốt. "
"Dựa vào tôi?" Tô Vạn ngẩn người.
"Nhổ quỷ cần phải có máu đồng tử, nhưng người không ngủ sẽ yếu, tính sát thương không đủ mạnh, chuyện sẽ không thành." Hắc Hạt Tử bỏ lại một câu liền đi tắm rửa.
Vào tháng 2 ở phía Bắc, tắm nước nóng sau một ngày bận rộn rất thoải mái. Sau khi Hắc Hạt Tử tắm rửa xong, Tô Vạn cũng vội vàng đi tắm, cảm thấy xương cốt toàn thân như được rửa sạch, còn thoải mái hơn so với đi bấm huyệt —— cậu đoán vậy.
"Vẫn cảm thấy kỳ lạ." Tô Vạn nằm trên giường, không hiểu sao lại cảm thấy lúc này ngủ ở bên cạnh cậu là một em gái eo thon ngực bự.
Hắc Hạt Tử khi ngủ sẽ bỏ kính ra, trông có chút khác biệt so với ban ngày, hắn nhắm mắt lại: "Nói nhảm thì qua bên cạnh mà ngủ."
"Đứa trẻ không có sư phụ là một cọng cỏ, đứa trẻ có sư phụ là bảo bối." Tô Vạn vội vàng hát.
Hắc Hạt Tử cười cười, trong giọng nói đã lộ ra vẻ buồn ngủ rõ ràng: "Ngày mai nếu thể chất của cậu không tốt, phải dựa vào số lượng để bù đắp, cậu không ngủ, ngày mai có khi phải cần một chậu máu."
"..... Là loại dùng để rửa chân, hay là loại dùng để tắm?"
"Cậu có thích dao không?" Hắc Hạt Tử mở mắt nhìn cậu, "Thích dao hay ngói?"
"Đứa trẻ có sư phụ là bảo bối..." Tô Vạn hát, vội vàng nhắm mắt lại, cậu nghe được Hắc Hạt Tử xoay người đi, hô hấp trở nên dài và thư thái.
Ngủ đi, Tô Vạn tự nhủ, để ngày mai không phải đổ một chậu máu, cậu bắt đầu tưởng tượng trên thảo nguyên mênh mông vô tận, có một đán cừu trắng như tuyết... 10 phút sau, Tô Vạn mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.
"Có thể dùng nước tiểu đồng tử thay máu đồng tử không? Sư phụ.... Tôi sợ đau."