[Đạo Mộ Bút Ký] Tự Dưng Nhặt Được Một A Khôn

Chương 8:




Nghĩ đến cảnh cả đêm qua hai vị Trương Khởi Linh ngồi trên sofa chờ sáng ra để đánh nhau, Ngô Tà đã thấy đau đầu. Ăn xong, cậu liền kéo Tiểu Ca và A Khôn về phòng ngủ bù, A Khôn nghe lời gật đầu đi vào phòng Bàn Tử.
Tiểu Ca muốn treo một cái màn trước cửa phòng, hắn bảo để chắn gió, nhưng một cái màn thì chắn gió kiểu gì?
Không lay chuyển được Tiểu Ca, Ngô Tà đành đi than thở với Bàn Tử đang rửa chén trong bếp, "Bây giờ tôi không quản được hắn nữa rồi."
Bàn Tử không thèm ngẩng đầu lên, "Có bao giờ cậu quản được hắn à? Với lại Tiểu Ca mắc màn thì chắn gió kiểu gì? Chắc chắn là có tác dụng khác."
Ngô Tà tựa vào cửa tự hỏi, "Tác dụng khác? Không có cửa thì hắn định làm gì?"
"Không ôm ấp hôn hít thì thôi," Bàn Tử có vẻ hiểu rõ hơn cả, "Còn lại thì đừng hòng, A Khôn đang ở đây, tôi không cho phép hai người làm chuyện gì phá hỏng sự ngây thơ của bạn nhỏ A Khôn."
Ngô Tà mặt dày đáp lại, "Biết rồi, tôi có thể dám làm gì trước mặt A Khôn chứ? Treo màn thì cứ treo màn đi, cái nhà này đều nghe theo Tiểu Ca mà."
Bàn Tử nghe vậy thì hất nước vào Ngô Tà, "Thiên Chân, sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy? Cậu còn dám nói hả? Không phải cậu mới là người cầm quyền trong cái nhà này à?"
Ngô Tà vừa định phản bác thì thấy Tiểu Ca đi tới, vẻ mặt hắn bình tĩnh bảo Ngô Tà về phòng, cậu đành ngoan ngoãn đi theo hắn.
Bàn Tử nhún vai bày ra bộ dáng tôi biết ngay mà, vừa rửa chén vừa lẩm bẩm, "Cậu quản nhà còn hắn quản cậu, rốt cuộc ai quản ai, chỉ có Bàn Tử tự do tự tại..."
Tiểu Ca hành động rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã treo xong cái màn, Ngô Tà đi sau Tiểu Ca nhìn cái màn buông xuống, ngay sau đó cậu bị Tiểu Ca bế bổng lên đi đến mép giường.
Ngô Tà khẽ giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, Tiểu Ca rất dịu dàng với cậu, hơn nữa chỗ này không có cách âm, Tiểu Ca sẽ chẳng làm gì được. Quả nhiên hắn chỉ nhẹ nhàng đặt Ngô Tà lên giường, ở thôn Vũ Ngô Tà là quốc bảo, ai cũng phải hầu hạ cho cẩn thận.
Ngô Tà nào biết cái gì là một vừa hai phải, cậu hiểu nhất là cậy sủng sinh kiêu, đây là kết luận của Bàn Tử qua nhiều năm, một kết luận hết sức kinh điển đến nỗi người nào biết Ngô Tiểu Tam gia cũng đều nghe qua.
Ngô Tà ngồi trên giường, tay còn khoác vai Tiểu Ca không cho hắn đứng dậy, đã thế còn cố ý kéo hắn xuống. Tiểu Ca cũng thuận theo cậu cúi người chống phía trên Ngô Tà.
Từ khi tới sống ở thôn Vũ, Ngô Tà chưa từng lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Ca, nhưng hôm qua cậu và Bàn Tử đã thật sự thấp thỏm cả một ngày, giờ đây hắn đã quay lại, tất nhiên sẽ muốn được vỗ về một chút.
Ngô Tà chưa kịp mở miệng, Tiểu Ca đã nói trước, "Trên núi có một thác nước nhỏ."
Ngô Tà sáng mắt, "Trên núi này có thác nước nhỏ sao? Hôm qua anh phát hiện hả?"
Tiểu Ca gật đầu, hắn nhìn đôi mắt lấp lánh của Ngô Tà, nhịn không được mà hôn lên đó.
Ngô Tà nghiêng mặt tránh né, thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn thì vội giải thích, "Anh nhớ đối xử tốt với A Khôn, đừng bày trò với hắn."
Có lẽ chỉ có cậu mới biết Tiểu Ca treo màn lên không chỉ là để hai người thân thiết với nhau, mà còn muốn nói cho A Khôn rằng hắn mới là chủ nhà này, rõ ràng trong đó không mang theo ý tốt.
"Tiểu Ca là nhất." Ngô Tà vươn tay xoa mặt hắn, giọng nói tràn đầy sự chiều chuộng.
Tiểu Ca im lặng chống một tay, tay còn lại giữ đầu Ngô Tà, không để cậu thoát khỏi nụ hôn này.
Dáng vẻ Tiểu Ca hoàn toàn không thèm để tâm, có ai ngờ được đêm qua lúc hắn về nhà, phát hiện trong nhà có thêm hơi thở của một người xa lạ, hắn đã cảm thấy bất an và bị đe dọa như thế nào. Sau đó hắn nhận ra người kia là một Trương Khởi Linh khác, đã vậy còn là một Trương Khởi Linh đáng thương hơn hắn, hắn càng phải cảnh giác. Ngô Tà đau lòng cho Trương Khởi Linh, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng biết.
A Khôn chưa biết Ngô Tà, sau này hắn mới gặp được, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Bây giờ Ngô Tà và Bàn Tử đem đến cho hắn một gia đình đã là chuyện may mắn nhường nào trong cuộc đời của Trương Khởi Linh.
Ngô Tà bị hôn đến mức thở hổn hển, đôi mắt to lấp lánh ánh nước, Tiểu Ca vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên, nhưng khi cậu nhìn thấy đôi môi hồng nhuận sau khi hôn của hắn thì lại nhịn không được cười thành tiếng.
Thuần khiết mà đầy dục vọng, đó là Trương Khởi Linh đã bị kéo xuống khỏi thần đàn, đó là Tiểu Ca của cậu.
Ngô Tà chủ động ngẩng đầu hôn lên môi Tiểu Ca, khẽ giọng nói: "Ngủ đi."
Tiểu Ca đáp lại một tiếng rồi nằm xuống ôm Ngô Tà vào lòng, nhân lúc cậu đang giãy giụa vài cái tượng trưng thì kề sát bên tai thì thầm, "Trời lạnh, ngủ thế này sẽ ấm hơn."
Ngô Tà nhịn cười, rúc sâu vào lòng Tiểu Ca rồi yên tâm nhắm mắt lại.
Sau khi Tiểu Ca đáp ứng Ngô Tà, hắn đã ngầm đồng ý chuyện trong nhà đột nhiên có thêm một người nữa, thậm chí được Ngô Tà khen rộng lượng hào phóng, hắn còn ủy thác cả đàn gà mình yêu nhất cho A Khôn chăm sóc. Mặc dù cả Ngô Tà và Bàn Tử vẫn chẳng biết hai vị Trương Khởi Linh này đã tiến hành ủy thác nhiệm vụ như thế nào.
Sau khi ngủ trưa, tinh thần của Ngô Tà càng sáng sủa phấn chấn, cậu bưng trà cùng với A Khôn cầm đồ ăn vặt ra ngoài sân phơi nắng, thuận miệng chỉ trỏ Bàn Tử và Tiểu Ca đang dọn vệ sinh, "Kia kìa, bên đó vẫn chưa quét sạch! Bàn Tử, đừng lười biếng bữa!"
Bàn Tử ngẩng đầu trừng mắt với Ngô Tà, cậu vẫn vô tư đút cho A Khôn một miếng mứt hoa quả, "Mau làm việc đàng hoàng, nếu không tối nay nhịn đói đi."
Ngô Tiểu Tam gia chính là kiểu được đằng chân lân đằng đầu, Bàn Tử và Tiểu Hoa là những người hiểu rõ và có quyền lên tiếng nhất, nhưng hiển nhiên không phải bây giờ.
Tiểu Ca đứng thẳng người quay đầu nhìn Ngô Tà, vừa mở miệng muốn gọi cậu thì đã bị cướp lời, "Tiểu Ca, nhớ rõ con gà nhé!"
Tiểu Ca nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh của Ngô Tà, im lặng một lát rồi bỏ giẻ lau trên tay để đi ra ngoài mua gà. Đây chính là chiêu thức lợi hại nhất để Ngô Tiểu Cẩu làm bá chủ thôn Vũ.
Tất nhiên A Khôn không hiểu rõ hiệu quả của chiêu thức này, thậm chí hắn còn chẳng thể giải thích nổi vì sao Trương Khởi Linh lại thất bại trước Ngô Tà, nhưng hắn vẫn còn chút đầu óc, biết rằng ai mới là nóc nhà này, vậy nên hắn rất yên tâm ngồi bên cạnh Ngô Tà nhìn Tiểu Ca 'ủ rũ' rời đi.
Thừa dịp Tiểu Ca ra ngoài mua gà, Ngô Tà ghé đến sát bên Bàn Tử, "Bàn gia, lát nữa anh lên thị trấn mua một cái chậu rửa chân nhé?"
"Ồ, giờ gọi tôi là Bàn gia rồi?" Bàn Tử liếc xéo Ngô Tà, "Để làm gì? Nhà ta mỗi người một cái... À, A Khôn chưa có."
Ngô Tà gật đầu, hoạt động tập thể mà cả nhà bọn họ thích nhất là ngâm chân, huống hồ đang lúc trời lạnh, ngâm chân là chuyện sung sướng và thoải mái nhất. Trong nhà có ba người, mỗi người một chậu, giờ có thêm A Khôn thì phải mua thêm cái nữa.
Bàn Tử xua tay, "Biết rồi, chiều nay Bàn gia sẽ đi mua."
Một lát sau, hai tay Tiểu Ca xách một cái lồng sắt to trở về, Bàn Tử ngạc nhiên hỏi hắn, "Tiểu Ca, cậu mua mấy con đó?"
Ngô Tà đứng bên Bàn Tử, A Khôn cũng tò mò nhìn lồng gà.
Tiểu Ca đứng cạnh tường mở cửa chuồng gà rồi mở lồng gà ra, đáp, "Mua năm tặng hai."
Ái chà, bây giờ cái gì Tiểu Ca cũng biết rồi.
Bàn Tử cười to, Ngô Tà cũng cười theo, chỉ có A Khôn ngơ ngác nhìn ba người thả gà ra. Nhà bọn họ chia gà con một chuồng, gà lớn một chuồng, thức ăn hai bên khác nhau. Chẳng qua chuồng gà lớn xây sát vào tường đối diện chuồng gà của bác gái hàng xóm, rất bất tiện.
Còn chưa đến giờ cơm, Ngô Tà kéo Tiểu Ca và A Khôn vào phòng khách xem TV, Bàn Tử tự giác bổ một quả dưa hấu, đồng thời dạy cho A Khôn cách bổ dưa. A Khôn học tập vô cùng nghiêm túc làm Ngô Tà cười không ngừng, Tiểu Ca ở bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.