Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Mộ đạo nghiêng xuống dưới, góc độ càng
ngày càng dốc đứng, tôi và Bàn Tử rọi thẳng đèn pin xuống cũng không
thấy đáy đâu, chỉ thấy một khoảng không tối đen thăm thẳm.
Tôi có phần hoảng hốt, chúng tôi đã đi
một quãng rất xa, đã xuyên sâu vào lòng núi Trường Bạch, nếu còn đi
xuống nữa thì sẽ đến nơi nào? Tâm trái đất sao?
Nhưng dẫu có là tâm trái đất thì chúng
tôi cũng phải đi, bởi vì kí hiệu dẫn đường mà Muộn Du Bình để lại nói
cho chúng tôi biết hắn thực sự đã đi xuống nơi này, giờ chúng tôi đi
thêm một bước có nghĩa là đến gần sự thật hơn một chút. Chúng tôi không
có lựa chọn nào khác, chỉ còn cách kiên trì đi xuống.
Nương theo ánh sáng đén pin đi được chừng hai mươi phút, Bàn Tử quay sang nói: “Tiểu Ngô, cậu có nhận ra không,
trong lòng mộ đạo này ấm áp hơn hẳn?”
Tôi gật đầu, đáp: “Có lẽ đích đến của
chúng ta rất gần địa tầng hoạt động của núi lửa, ở đó có dung nham hoặc
suối nước nóng, nhiệt độ nhờ đó mới có thể dần dần tăng cao. Rốt cuộc
năm đó Uông Tàng Hải đã đào tới tận đâu chứ?”
Bàn Tử cũng chịu, không thể trả lời câu hỏi này.
Lại đi thêm một lúc nữa, Bàn Tử đột ngột
quay đầu hỏi tôi: “Cậu hãy khai thật cho tôi biết, cậu với Tiểu Ca kia
có quan hệ đặc biệt gì đó phải không?”
Tôi suýt sặc nước miếng, không biết trả
lời thế nào, mãi mới nghĩ ra mình đã hiểu lầm, cái ‘quan hệ’ hắn hỏi
không phải loại ‘quan hệ’ mà tôi nghĩ.
(Làm sao anh có thể nghĩ xiên nghĩ xẹo một cách tai hại thế hả Tà =))))))) Đây đúng
là người nói vô ý người nghe hữu tình mà =)))))
Vừa rồi đã có rất nhiều chuyện xảy ra
trong khoảng thời gian ngắn, tôi cũng không kịp phản ứng. Bây giờ nghĩ
kĩ lại, Bàn Tử vốn không biết khi ở Tần Lĩnh máu của tôi đã có hiện
tượng giống như bảo huyết lão Muộn. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến
cảnh này, bảo sao không giật mình cho được. Vì lúc ấy có mặt người của A Ninh nên không tiện hỏi, giờ chỉ còn lại hai người, hắn đương nhiên
muốn hỏi chuyện này. Có điều với tính tình của hắn thì không đời nào có
chuyện hỏi han nghiêm túc, hắn hỏi quan hệ giữa tôi và Muộn Du Bình, có
lẽ chỉ là thắc mắc vì sao máu của tôi cũng có thể xua đuổi côn trùng?
Theo lời trợ lý Lương nói, máu tôi có
năng lực kì lạ này hẳn là do ăn được máu kì lân dùng để hun khô thi thể. Nhưng tôi thực sự không nhớ nổi tôi đã nếm qua thứ này lúc nào, vả lại
cũng chả biết cái khỉ biển gì về máu kỳ lân nên không thể trả lời hắn
một cách chính xác. Mà thực ra chuyện vừa nãy cũng nằm ngoài ý muốn, là
hành vi trong vô thức nên không thể chỉ dựa vào đó mà kết luận máu của
tôi đã phát huy tác dụng.
Bàn Tử thấy tôi im thin thít, đinh ninh
tôi cũng nghĩ như hắn, bèn nói: “Không chừng tên đó lại là anh em trai
hoặc họ hàng thân thích của cậu thất lạc nhiều năm, cũng có thể là con
riêng của cha cậu. Người nhà cậu ai cũng được di truyền thứ năng lực đặc biệt này.”
Tôi mắng: “Anh đừng nói bậy, cha tôi chỉ
có tôi là con một. Người hủ nho như ông ấy mà có con riêng thì trên đời
này không còn thằng đàn ông nào đáng tin nữa.”
Bàn Tử vẫn cho là trong chuyện này có điểm kỳ quặc, tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, bèn tìm cách đánh lạc hướng.
Đi mãi đi mãi, rốt cuộc cũng đến cuối mộ
đạo, bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến tinh thần tôi khẽ chấn động.
Tôi vội chỉnh đèn pin thêm sáng, nhìn quanh bốn bề, phát hiện đây là một lang đài dựng cheo leo trên vách đá, khá giống đài cúng tế chúng tôi
gặp trong linh cung giả bên dưới khung băng. Sàn đài dưới chân dùng cột
trụ đỡ lơ lửng trên vách đá, chính giữa lang đài dựng một cái đỉnh đen
cực lớn, một chân đỉnh đã lún xuống sàn đài bằng đá làm nó ngả nghiêng
muốn đổ, hiển nhiên khi đặt chân lên đài này chúng tôi cũng phải coi
chừng vì đá dưới chân đều đã biến chất. Mà ngoài rìa lang đài đều là
vách đá, bên trên là một khoảng tối đen, nhìn không tới đỉnh.
Bàn Tử càu nhàu: “Thế quái nào mà… đến
đây lại cùng đường rồi, mà cũng không thấy quan quách. Cái lão Vạn Nô
vương rốt cuộc đã trốn vào xó xỉnh nào chứ?”
Tôi nói: “Đây vẫn chưa phải điểm kì quái
nhất. Chúng ta đi theo kí hiệu của Tiểu Ca, dọc đường đi đều có manh mối hết sức rõ ràng, nhưng anh xem chỗ này chẳng có ma nào cả, không lẽ
những người kia phát hiện ra đây là tử lộ nên đều đã trở về? Hay là….”
Tôi nhìn màn đêm đen đặc bên cạnh, “Đã bay lên rồi?”
Chúng tôi đi đến mép lang đài, chợt thấy
pháo sáng trên cao đột nhiên bốc cháy giống như mặt trời nhỏ giữa không
gian tăm tối, phút chốc đã chiếu sáng cảnh tượng trước mắt chúng tôi.
Nương theo ánh sáng phát ra từ quả pháo,
tôi nhận ra nơi này thực chất là một khe núi rất lớn. Lang đài chúng tôi đang đứng được dựng ở một bên vách đá của cái khe ấy, mà vách đá đối
diện phải cách chúng tôi đến hai trăm mét. Khoảng cách xa xăm ấy cho
người ta cảm giác mình đang đứng trên vách đá của vết đứt gãy Đông Phi
(*), khiến chúng tôi không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi.
(*) Là vết
đứt gãy địa chất lớn nhất trên địa cầu, bao gồm hai nhánh có chiều dài
tổng cộng khoảng 6000 km, chiều rộng từ 45 đến 100 km, kéo dài từ Mozambique xuyên qua Tanzania, Kenya và Ethiopia, sau cùng nối với biển Đỏ. Xem thêm ở đây
Pháo sáng chầm chậm rơi xuống bên dưới
lang đài, soi tỏ cảnh vật bên dưới. Xuất hiện trước mắt chúng tô lại là
một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ, chỉ thấy trong lòng khe núi sâu
không thấy đáy có vô số sợi xích thanh đồng to cỡ miệng bát chăng ngang, nối liền hai bên vách khe.
Theo luồng sáng đang chầm chậm rơi xuống, từ khoảng hai mươi mét về phía dưới đài cho đến sâu bên trong lòng khe
có không biết bao nhiêu sợi xích tương tự, gần như không thấy chỗ nào
thưa thớt. Mà sâu trong đám xích còn treo chi chít những vật gì đó trông như vô số quả chuông, nhưng khoảng cách quá xa nên tôi nhìn không rõ
lắm.
Lúc này Bàn Tử đã tìm thấy một sợi dây
thừng leo núi buông từ một bên mép lang đài xuống sợi xích thanh đồng
gần nhất, đầu kia buộc chặt vào sợi xích đó.
Bàn Tử nhíu mày: “Ghê thật, Tiểu Ca kia
kể cũng kiên trì, xem ra hắn đã leo xuống chỗ này rồi. Chúng có nên học
khỉ leo dây không?”
Tôi đáp: “Anh xem xiềng xích bên dưới dày đặc thế kia, hẳn là leo không khó. Mà Có điều đây rốt cuộc là đâu? Tại
sao lại bài trí kì quặc thế này? Chẳng lẽ quan quách của Vạn Nô vương
nằm dưới khe núi này? Anh đã bao giờ nghĩ hồi ấy bọn họ làm thế nào mà
đưa cái quan quách khổng lồ kia xuống đây không?”
Bàn Tử nói: “Dễ là vậy lắm, người xưa
kiểu gì chẳng có những phương pháp xảo diệu của riêng mình. Chúng ta nên leo lên báo cho mấy gã ngoại quốc biết hay là tự mình leo xuống trước
đây?”
Tôi nói: “Leo xuống rồi chẳng biết có còn đường trở về nữa không, chúng ta tội quái gì phải làm chó dò đường cho
bọn họ. Cứ gọi cả đám xuống đây, trang bị lẫn kỹ thuật của bọn họ đều
tối tân hơi chúng ta rất nhiều, xuống đây còn có chỗ dùng. Huống chi
Phan Tử vẫn còn ở trên đó, vả lại chú Ba cũng đã tìm được rồi, kéo dài
thời gian thêm được tí nào hay tí ấy.”
Bàn Tử nhớ tới cái gã Kirk cơ bắp cuồn
cuộn kia, cũng đồng tình với tôi. Chúng tôi lại theo đường cũ trở ra,
lần này đã biết rõ độ dài độ dốc con đường nên bất giác cũng đi nhanh
hơn.
Đám người A Ninh chờ lâu sốt ruột, còn
tưởng chúng tôi gặp chuyện gì, thấy chúng tôi lành lặn trở ra mới thở
phào nhẹ nhõm. Tôi nhận cốc nước Phan Tử đưa cho, uống một ngụm rồi kể
lại hết những thứ mình vừa trông thấy.
Vừa nghe tôi nói bên dưới có những sợi
xích thanh đồng chăng ngang, A Ninh vội vàng lấy ra những tấm ảnh mình
chụp được dưới hải mộ, chỉ vào một tấm trong số đó. Chỉ thấy bức bích
họa trong hình vẽ những dũng sĩ Đông Hạ lưng đeo cung tiễn đang leo lên
một vách đá, bối cảnh xung quanh chính là vô số vật thể trông giống sợi
xích, rõ ràng nó miêu tả cảnh người Đông Hạ đang thăm dò khe núi khổng
lồ trong lòng đất kia.
Tôi nói: “Xem ra những sợi xích này cũng
không phải do người Đông Hạ lắp đặt. Khi đó bọn họ hẳn cũng rất tò mò,
không biết dưới đáy cái khe được những sợi xích này phong tỏa trông như
thế nào.”
Bàn Tử nói: “Hay những sợi xích này chính là biện pháp phòng ngự do những người đầu tiên xây dựng lăng mộ này
dùng để ngăn thứ gì đó từ bên dưới bò lên? Ví dụ như cái thứ sinh vật
nhuyễn thể màu đen khổng lồ được vẽ trong một bức bích họa ấy.”
Tôi gật đầu đáp: “Cũng có thể.” Lại quay sang hỏi A Ninh: “Bức bích họa đó là thứ mấy? Bức tiếp theo vẽ cái gì?”
A Ninh nói: “Dựa theo quy luật chung của
bích họa tự thuật, đây là bức thứ sáu tính từ cuối lên, phía sau còn năm bức nữa, theo thứ tự là…”
A Ninh bày năm bức ảnh cuối cùng ra, tôi
thấy một bức bích họa trong số đó vẽ vô vàn dũng sĩ Đông Hạ đang giương
cung bắn tên, hình như đang chiến đấu rất ác liệt. Nhưng trên bích họa
lại không vẽ kẻ địch, cho nên không thể biết bọn họ đang giao chiến với
thứ gì. Tôi lại nhớ đến mấy con quái điểu mỗi khi bay lên thì không thể
nhìn rõ thân hình, trong lòng thoáng căng thẳng, nghĩ bụng chẳng lẽ dưới kia cũng có loài vật này?
Mà bức ảnh kế tiếp, chính là cảnh vô số ác quỷ chui ra từ tảng đá.
Giữa những bức bích họa hình như cũng
không liên quan đến nhau cho lắm, nhưng nhìn qua lại khiến người ta tha
hồ liên tưởng, gợi lên nhiều cảm xúc.
A Ninh hỏi tôi: “Anh lại nhìn ra điểm gì kì quặc phải không, Ngô siêu nhân?
Tôi cười cười tự giễu: “Cũng không hẳn là nhìn ra cái gì. Cô xem, sau bức bích họa leo lên vách đá chính là những cảnh chiến đấu, tôi cảm thấy nó cho chúng ta biết sau khi leo xuống khe núi kia sẽ gặp thứ gì đó nguy hiểm, ai có vũ khí nên chuẩn bị cho tốt.”
Mấy người kia đều coi tôi như thủ lĩnh
tinh thần, tôi nói gì thì làm nấy. Kirk vội vàng nâng khẩu M16 của mình
lên, buộc chặt vào người mình. Chúng tôi thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường, chui vô cái mộ đạo dẫn sâu vào lòng núi Trường Bạch.
Tôi đi sau cùng, tranh thủ xem tình hình
chú Ba thế nào. Ổng vẫn hôn mê bất tỉnh, không rõ đã nhìn thấy thứ gì
đáng sợ trong này. Phan Tử lại khiến tôi hết sức yên tâm, anh nói dù có
phải bò lê bò lết anh cũng ráng đưa chú Ba ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Bước vào mộ đạo, nhìn những người đi
trước đều tỏ ra căng thẳng, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác kì lạ.
Lúc này không có Trần Bì A Tứ cũng chẳng có chú Ba, tôi không thể không
đảm đương vị trí lãnh đạo những người này. Cảm giác này tôi chưa từng
trải qua, kể cũng hơi khoái. Nhưng suy nghĩ và quyết định của tôi liệu
có chính xác hay không? Lỡ đâu tôi đang đẩy những người này vào đất
chết? Nghĩ đến đây tôi bắt đầu do dự.
Chẳng mấy chốc mọi người đều đã tới lang
đài ban nãy, Bàn Tử lại bắn một quả pháo sáng để mọi người thấy được
cảnh sắc đồ sộ xung quanh khe núi, còn tôi và Phan Tử rút dây thừng ra
chuẩn bị leo xuống. Đây là một quyết định cực kì mạo hiểm, nhưng đường
đi của chúng tôi đã bị bít kín hoàn toàn, không còn lựa chọn nào khác
nữa.
Không biết tình hình bên dưới là thế nào, mà đám người A Ninh cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Tôi rút hết dây
thừng ra rồi kéo Bàn Tử sang một bên, dặn dò hắn phải cẩn thận một chút. Hiện giờ chúng tôi gặp cảnh khó khăn, mọi người trông có vẻ hợp tác
lắm, nhưng một khi tìm thấy dấu hiệu có đường ra bên dưới thì phải đề
phòng ả đàn bà khốn nạn kia trở mặt.
Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi, nháy mắt một cái, ý là đã sớm đề phòng. Sợ tôi còn lo lắng, hắn lại kéo một góc áo lên cho
tôi xem, bên hông hắn còn buộc mười cái ngòi nổ.
Chúng tôi giật thử vài cái, sợi dây thừng của Muộn Du Bình cực kì chắc chắn. Phan Tử vẫn xung phong làm người đi
đầu, hạ xuống sợi xích đầu tiên rồi anh treo người lơ lửng như vận động
viên xà đơn, nhẹ nhàng nhảy xuống một sợi xích khác bên dưới. Cứ lặp đi
lặp lại như thế năm sáu lần, đi xuống hơn mười mét, anh dừng lại dùng
tay làm dấu ‘OK’ với tôi.
Trang bị của đám A Ninh tốt hơn chúng tôi rất nhiều. Kirk mang một ngọn đèn dẫn đường tản sáng, biến bản thân
thành một bóng đèn di dộng rồi nối tiếp Phan Tử. Chúng tôi lấy đầu của
Kirk làm mốc, lục tục leo xuống khỏi lang đài, tiến vào thế giới xiềng
xích lơ lửng trên không.
Được cái xích ken khá dày nên leo xuống
rất tiện, cóc cần biết những sợi xích thanh đồng này ban đầu được bố trí ở đây để làm gì thì bây giờ cũng biến thành cái thang tiện lợi cho
chúng tôi leo xuống. Leo được một lúc lâu, các động tác cũng thuần thục
hơn, lại nắm được vài bí quyết, cảm giác không khác chi Spider Man tái
thế.
Mười mấy người chúng tôi thong thả leo
dần xuống dưới như những con nhện, dọc đường đi cũng không xảy ra chuyện gì đột ngột, mà xích thì chắc chắn khỏi bàn. Bốn giờ sau, lang đài phía trên đã biến thành một chấm nhỏ xíu, chúng tôi đã tiến sâu vào trong
khe núi, đi vào phạm vi mà người đứng trên không thể nhìn tới. Những sợi xích thanh đồng treo thứ gì đó giống như chiếc chuông khổng lồ mà lúc ở trên kia chúng tôi nhìn không rõ lắm, giờ cũng dần dần hiện ra trong
tầm mắt.
Ngắm nhìn thật kĩ, tôi thổi cái còi con
dơi ra hiệu cho Kirk và Phan Tử ở dưới cùng dừng lại. Nhìn qua ống nhòm
ban đêm của A Ninh xuống bên dưới, giữa màu xanh biếc u uẩn bao phủ tầm
nhìn, tôi thấy những vật thể treo lơ lửng trên mấy sợi xích thì ra là
mấy xác chết treo cổ. Một sợi tơ màu đen giống như sợi tóc kéo dài từ
gáy bọn họ ra ngoài, vắt lên lên những sợi xích. Tôi muốn đếm nhưng số
lượng xác chết treo trên đám xích bên dưới quá nhiều, gần như không thể
đếm nổi.
Theo thông tin trong long ngư mật văn của Uông Tàng Hải, cái loài quái điểu đầu người khi bay chẳng thấy tăm hơi, phải rơi xuống đất mới lòi mặt ra mà chúng tôi gặp lúc trước rất thích
treo con mồi lủng lẳng đầu cành để hong gió cho khô làm thức ăn dự trữ.
Nơi này có vô số thi thể, lẽ nào bên dưới là sào huyệt của bọn chúng?
Hèn chi mà Muộn Du Bình nói chúng tôi
tuyệt đối không được xuống nơi này. Nhưng bây giờ chúng tôi cũng đâu còn đường nào khác để đi, không liều mạng leo xuống một phen chẳng phải là
chết chắc sao? Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, vẫy tay ra hiệu cho
mọi người đề phòng rồi tiếp tục leo xuống.
Đã xuống tận đây rồi, cho dù bên dưới có là địa ngục thì chúng tôi vẫn phải kiên trì đi tiếp.