Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Nhìn chín con du diên bự chảng cuộn tròn quanh cái bệ đá trong lòng
khe núi, tuy tụi nó không hề cựa quậy nhưng vẫn gây ra cho chúng tôi một áp lực rất lớn, ai nấy đều tái mặt, vừa lùi vừa lôi vũ khí ra.
Chuyên gia gốc Hoa kia nói: “Các anh không cần căng thẳng quá, giờ
đang là mùa lạnh, nhiệt độ không khí nơi này rất thấp, du diên vẫn còn
ngủ đông, những con sâu khổng lồ này cũng không dễ dàng tỉnh lại đâu.”
A Ninh nói: “Không dễ tỉnh tức là vẫn có thể tỉnh, chúng ta đúng là món điểm tâm mùa đông lý tưởng của chúng.”
Bàn Tử lại nổi sát tâm, nói: “Cóc cần biết nó thức hay tỉnh, ông đây
cứ cho nó mấy viên kẹo đồng vào đầu, dù có lớn gấp mười lần thì cũng
ngỏm hết. Sau đó chúng ta sẽ đi xem cái lão Vạn Nô vương muôn kiếp không già bò ra từ trong lòng đất kia là người hay yêu.”
Phan Tử xua tay ngăn cản:”Tuyệt đối
không thể, anh còn nhớ Thuận Tử từng nói du diên chết đi sẽ đánh thức
đồng loại đang ngủ đông của mình không? Cái khe nứt này chạy dài theo
dãy núi Trường Bạch, anh cũng thừa hiểu bên trong có bao nhiêu du diên,
đến lúc đó lại có mấy con bự hơn bò ra để báo thù cho đồ tử đồ tôn nhà
mình thì xong đời.”
Tôi giơ ống nhòm ban đêm lên, định nhìn lại cho rõ ràng hơn. Du diên
lớn cỡ này không chừng lại là hóa thạch của côn trùng thời cổ đại, tôi
quả thực không tin nổi chúng vẫn còn sống. Đưa ống nhòm lên lại thấy
những phù điêu nhập nhằng trên ảnh bích đằng sau quan quách hóa ra viết
đầy văn tự Nữ Chân. Tôi sửng sốt, trong lòng kích động.
Phù điêu trên ảnh bích chi chít văn tự, mà một đám văn tự tụ tập cùng một chỗ như thế dĩ nhiên phải mang nội dung tự thuật. Trong những kiến
trúc do Uông Tàng Hải xây dựng rất ít khi gặp văn tự, mà ở đây lại xuất
hiện dày đặc, rất có thể nó chính là tư liệu quý giá nhất trong cổ mộ –
mộ chí của chủ nhân.
Tôi vội gọi gã thuộc hạ nhỏ con biết đọc văn tự Nữ Chân của A Ninh,
đưa ống nhòm cho gã, bảo gã đọc giùm tôi trên kia viết cái gì.
Gã nhỏ con kia vừa nhìn qua, nét mặt đã trở nên mê man. Gã nói tuy
những chữ này thoạt nhìn rất giống văn tự Nữ Chân nhưng lại không phải
chữ Nữ Chân, mà là một loại văn tự khác cùng ngữ hệ, nhất thời gã cũng
không hiểu nó viết gì.
Tôi thoáng nhụt chí, chửi thầm trong lòng, cái gã Vạn Nô vương này cũng quá gian manh, không để cho người ta chút sơ hở nào.
Chẳng trách một người tâm tư thâm trầm như Uông Tàng Hải đã ở đây đến hai mươi năm, trực tiếp tham gia tu tạo hoàng lăng cổ, vậy mà cũng
không thể tìm ra mấu chốt cái bí mật mà vương triều Vạn Nô đời đời che
giấu. Vạn Nô vương kia đã bố trí cho mình một chướng ngại không thể vượt qua, vậy thì những kẻ chỉ biết hành động dựa trên suy đoán như chúng
tôi lại càng khỏi cần bàn đến.
Chỉ tiếc Hoa hòa thượng không có ở đây. Gã làm nghề này đã nhiều năm, có thói quen suy nghĩ thấu đáo hơn người khác, nếu gã ở đây không chừng có thể đoán được sơ sơ nội dung. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng
không hẳn, nếu có Hoa hòa thượng ở đây, tình hình sẽ trở nên phức tạp
vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi mất.
Những ý niệm liên tiếp nảy sinh trong đầu, rốt cuộc tôi cũng chẳng
hiểu mình đang nghĩ đi đằng nào nữa. Chợt tôi nghe tiếng gọi của Phan
Tử: “Bàn Tử? Anh không sao chứ? Có cần đổi người không?”
Tôi rất ghét nghe Phan Tử gọi tên Bàn Tử, nghe thế thì giật mình,
ngẩng đầu lên xem thì thấy Bàn Tử và cái tên Kirk kia đã leo lên một sợi xích, cẩn thận bò lên phía trên bệ đá chứa quan quách. Thắt lưng Bàn Tử buộc một sợi dây thừng, đại khái trông giống Tom Cruise, đang treo
người lủng lẳng vào một sợi xích, nhẹ nhàng leo tới phía trên quan
quách. Vậy mà những người khác không những không ngăn cản, ngược lại còn đứng dưới chỉ trỏ Bàn Tử.
Tôi hỏi A Ninh có chuyện gì vậy, mấy người kia chuẩn bị xem tiết mục Cửu long hí Bàn châu sao?
(Cửu long hí bàn châu: chín con rồng đùa giỡn viên ngọc mập aka 9 con du diên bên dưới chơi đùa với Bàn Tử =))
A Ninh đáp: “Anh đừng lo, dùng cách này sẽ không quấy rầy đến đám du
diên ngủ đông, hơn nữa vừa rồi tôi phát hiện ra đuôi của mấy con du diên này đều bị sợi xích thanh đồng khóa vào cái cọc bên dưới bệ đá, nghĩa
là phạm vi hoạt động của chúng có hạn, chỉ những kẻ đến gần chúng mới
gặp nguy hiểm. Ai đã đến nơi này đều muốn xem bên trong quan quách của
Vạn Nô vương có gì, tìm thấy quan quách rồi lại không được xem thì ai mà chịu nổi.”
Tôi nói cho dù Bàn Tử có thể đu xuống thì cũng không thể mở được nắp
quan quách đá lớn bằng chừng kia, cô chỉ muốn cho hắn bẽ mặt thôi chứ
gì. A Ninh đáp: “Anh ta không cần mở nắp quan quách, mà chỉ cần dùng
khải quan câu móc vào khe hở trên quan quách. Chúng tôi đã vắt một cái
ròng rọc lên sợi xích thanh đồng phía trên, sau đó sẽ đứng đây kéo nắp
quan quách ra.”
Trong lòng tôi có phần khó chịu. Cô ả A Ninh này vẫn cố thực hiện
nhiệm vụ tìm kiếm vật gì đó trong quan tài mà công ty giao phó, cho dù
đã đến nước này cô ta vẫn không chịu buông tay. Tuy tôi không biết cô ta muốn tìm vật gì, nhưng vẫn cảm thấy không có lí do nào đủ sức khiến
người ta coi một món đồ quan trọng hơn cả tính mạng mình. Vả lại những
sợi xích thanh đồng phía trên quan sàng hình như dày hơn bình thường,
khi thiết kế Uông Tàng Hải không thể không nghĩ ra trò mèo này của dân
trộm mộ, hẳn phải có lý do khác thường khiến ông ta cho rằng phía trên
không cần phòng bị. Tên Bàn Tử ngu ngốc kia đòi làm tiên phong hẳn là vì đinh ninh người đầu tiên khai quan sẽ kiếm được món hời, tôi phải ngăn
hắn lại mới được.
Tôi vừa mới ra hiệu cho Bàn Tử thì đã có biến cố xảy ra. Kirk đang
leo phía trên Bàn Tử đột ngột tuột khỏi dây xích, nháy mắt đã đâm sầm
xuống quan sàng, phát ra một âm thanh trầm đục, đầu chúc xuống dưới, vỡ
toác ra.
Không ai biết Kirk đã xảy ra chuyện gì. Bàn Tử đang điều chỉnh lại tư thế nhảy, thấy Kirk nhảy còn nhanh hơn mình thì ngây ra không hiểu gì
cả. Kế đó hắn cũng đột ngột bay thẳng lên, khoa chân múa tay xoay xoay
mấy vòng trên không trung một hồi rồi rơi tự do xuống. May mà thắt lưng
hắn còn buộc dây thừng, đúng vào lúc đầu hắn sắp đụng quan quách thì dây thừng khựng lại, bên dưới chính là thi thể của Kirk.
Tôi sợ đến suýt ngất xỉu, cảnh tượng này thực sự vô cùng quỷ dị, chẳng lẽ trên sợi xích kia có thứ gì đẩy bọn họ rơi xuống?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng quay sang Phan Tử đang đứng ngây ra như phỗng, kêu to: “Pháo sáng! Mọi người mau đốt pháo!”
Mọi người lập tức phản ứng, chẳng ai còn hơi sức đâu mà để ý đến Bàn
Tử nữa. Phan Tử bắn một quả pháo sáng, bùng nổ giữa không trung, thoáng
cái chúng tôi đã trông thấy vô vàn cái bóng bay lượn trên đỉnh đầu, vài
con đã treo người lên những sợi xích, đưa đôi mắt tò mò nhìn mấy kẻ kì
quặc đang xâm nhập vào sào huyệt của mình.
Hóa ra là loài quái điểu này không biết đã quay về từ lúc nào mà
không phát ra một tiếng động. Tôi thậm chí còn thấy trong đàn quái điểu
bay lượn giữa không trung, có mấy con còn quắp thứ gì đó, hiển nhiên
chúng đã tóm được mồi. Tôi giơ tay ra hiệu cho đám người mang vũ khí kia tuyệt đối không được nổ súng.
Loài quái điểu này giống như mù dở, dưới ánh sáng lóa mắt căn bản
không nhìn thấy chúng tôi, nhưng đối với âm thanh lại vô cùng nhạy cảm.
Trước kia một phát súng nã trong môn điện của chúng tôi đã dẫn đường cho hàng đống hàng đàn quái điểu từ bốn phương tám hướng bay tới. Hiển
nhiên là sống trong miệng núi lửa ngầm quanh năm không thấy ánh mặt
trời, loài sinh vật này này đã sớm thích nghi với cuộc sống trong bóng
đêm.
Tôi đã bảo không được nổ súng, vậy mà vẫn có người không thèm nghe,
hơn nữa không chỉ một tiếng mà là một tràng liên tiếp. Tiếng súng trong
đáy khe trống trải lại càng thêm vang dội, vang đến tận mây xanh. Không
trung tức khắc trở nên hỗn loạn, vô số cái bóng đang bay lượn bắt đầu
đâm thẳng xuống dưới.
Tôi trợn mắt, quay đầu lại xem tên khốn kiếp nào đã kháng mệnh, lại
thấy Bàn Tử treo phía trên bệ đá đang tìm cách bò lên dây thừng, trên
tay cầm khẩu M16 của Kirk, lúc này hắn đang bắn xối xả xuống quan tài
bên dưới.
Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện trong quan quách cực lớn của Vạn Nô vương
không biết từ khi nào đã hé ra một khe hở. Ba ‘cánh tay’ xanh xanh tím
tím, chú ý, là ba cái, chui từ trong quan tài ra, những ‘móng tay’ dài
lạ thường quơ quào giữa không trung, muốn tóm lấy Bàn Tử bên trên.