Editor: Earl Panda
Beta: Thanh Du
~0O0~
Pháo sáng vụt tắt giữa không trung, màn đêm nhanh chóng đổ ụp lên
khung cảnh. Phan Tử lập tức đốt thêm một quả pháo sáng nữa rồi ném lên
cao, một luồng sáng tức thì cháy bùng lên. Tiếp đó mọi người đứng dưới
đất đồng loạt nổ súng, hơn mười tia lửa xẹt thẳng vào không trung, chẳng mấy chốc, trong những cái bóng đang bay lượn trên đỉnh thiên cung đã có mấy con trúng đạn, rớt bịch xuống đất.
Ánh sáng mạnh có thể khiến mấy con vật này sinh ra ảo giác tạm thời,
giống như khi bạn đứng trước mặt một con gấu chó, làm động tác và giả
tiếng kêu của vịt thì con gấu chó đó sẽ không phân biệt nổi rốt cuộc bạn là người hay là vịt trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng hiệu ứng này chỉ là tạm thời, mà nếu tôi nhớ không lầm thì đây chính là quả pháo
sáng cuối cùng của chúng tôi.
Nơi này có vô số quái điểu, chỉ lát nữa thôi, khi quả pháo sáng kia
tắt, chúng tôi sẽ bị xé xác không thương tiếc trong bóng tối đen kịt.
Bọn quái điểu càng ngày càng sà xuống
thấp, thậm chí có con đã bay sượt qua cả đỉnh đầu. Chúng tôi vốn không
đủ đạn dược để bắn trả với cường độ dữ dội như thế, chẳng mấy chốc, mấy
khẩu súng đều hết sạch đạn. Bàn Tử đang lâm vào tình thế vô cùng nguy
cấp, giờ nếu không ai đi cứu hắn, đảm bảo dù hắn có lớn mạng cỡ nào cũng phải tiêu đời.
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết phải làm gì, bỗng Bàn Tử
bắn một phát trúng ngay dưới chân tôi, khiến tôi giật bắn người. Tôi
ngẩng đầu nhìn khẩu hình của hắn, liền hiểu ý của hắn muốn bảo chúng tôi rằng, mau chạy!
Tôi nhanh chóng quyết định, bèn quay sang nói với Phan Tử: “Anh dẫn
chú Ba và những người khác chạy về đầu kia của khe núi. Chỗ này là sào
huyệt của bọn quái điểu, chúng nó nhất định sẽ bay xuôi theo cái khe này ra ngoài kiếm ăn. Anh xem chúng nó bay theo hướng nào thì mình chạy
theo hướng đó, cứ chạy cật lực, đừng lo cho tôi, tôi đi cứu Bàn Tử!”
Phan Tử kéo tôi lại, nói: “Cậu có chịu được không, chi bằng cứ để tôi đi cứu Bàn Tử, cậu đưa ông Ba đi đi!”
Tôi đáp: “Tôi vác không nổi lão già kia!” Nói đoạn liền vung tay lên
cho anh xem vết thương của mình, “Ông đây thân có máu quý, chắc chắn
không sao!”
Phan Tử thấy vết thương của tôi thì cũng có phần an tâm, gật đầu,
nói: “Cẩn thận, chúng tôi chờ cậu ở bên ngoài!”. Nói đoạn, anh cõng lão
chú Ba đã không thể nhúc nhích nổi kia lên lưng, quay sang những người
còn lại hét to: “Chạy theo tôi!” rồi mau chóng chạy về một đầu của cái
khe.
Tôi đỡ lấy khẩu súng Phan Tử quăng cho, “cạch” một phát mở hộp đạn
kiểm tra, còn ba viên, mẹ nó vãi cả hào phóng luôn. Những người khác
chạy như điên qua chỗ tôi đứng, lớn tiếng bảo tôi mau đuổi theo, tôi đều bỏ ngoài tai cả. Bấy giờ tôi thấy A Ninh cũng đứng khựng tại một chỗ,
mặt tái đi, không hề nhúc nhích.
Tôi đi tới vỗ vai cô ả một cái, kêu cô ả mau chạy. Cô ả liền hất tay
tôi ra, “cạch” một tiếng lên đạn, chả hiểu lại định làm trò gì.
Tôi biết, cái ngữ này có khuyên bảo cũng vô dụng, bèn không để ý tới cô ta nữa, cầm súng chạy lên đài đá.
Hên cái là trong tình cảnh hỗn loạn này, mấy con du diên khổng lồ
đang ngủ đông quanh bệ quan tài vẫn không thức giấc. Hoặc có lẽ, do chìm vào giấc ngủ say trải dài suốt nhiều năm tháng, những con trùng khổng
lồ này đã chết từ lâu.
Lúc này tôi cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều, bèn kêu to: “Bàn Tử!
Quăng đây mấy viên đạn Carbine 56 (*) cái! Để tôi yểm trợ cho anh!”
(*) Carbine 56: Nguyên văn là 五六式半自动步枪 (súng trường bán tự động 56), là loại súng do Trung Quốc nhái lại từ khẩu SKS bán tự động của Liên Xô, vì thế hình dáng bên ngoài tương đối giống nhau, cách sử
dụng cũng tương tự. Trong những chương trước mình vẫn để là K56, gần đây mới phát hiện ra K56 là loại súng khác, cũng của Trung Quốc nhưng mô phỏng theo AK47, để tránh nhầm lẫn từ giờ sẽ đổi hết lại là Carbine 56.
Súng của Bàn Tử là loại Carbine 56 nên trên người cũng giắt toàn đạn
56. Khi leo lên, cần giảm trọng, cho nên mới không mang theo súng, giờ
đành phải dùng khẩu M16 của Kirk. Nhưng M16 đạn không còn nhiều, nếu xài hết mà hắn vẫn còn ở trên đó thì xong đời, phải xuống đến mặt đất thì
may ra mới có đường sống.
Bàn Tử nghe tiếng tôi gọi, lập tức một tay giữ súng, một tay tháo mấy băng đạn ném cho tôi. Tôi bắt được một băng, còn mấy băng khác thì khỏi cần, nhanh chóng thay đạn rồi giương súng lên bắn. Dưới sự yểm trợ của
tôi, Bàn Tử điên cuồng leo xuống theo sợi xích, leo đến nơi hắn đã trèo
lên lúc trước rồi trượt xuống nhanh như chớp, ngoắc tôi ra ý mau chạy.
Tôi quay đầu tìm A Ninh thì không thấy người đâu nữa, chẳng biết đã
chạy thoát hay bị bọn quái điểu quắp đi mất rồi, lòng thầm than tuyệt
sắc giai nhân hà tất phải cố chấp như vậy. Lại ngó lên bệ quan tài, chỉ
thấy nắp quan tài đã bị gạt sang một bên, một cái xác đàn ông đen sì bật dậy, đứng thẳng lên, mặc trên người bộ giáp trụ của tộc Nữ Chân đã mục
rữa, bợt màu. Điều khiến tôi thất kinh chính là, cái xác đàn ông ấy thế
mà lại xòe ra những mười hai cánh tay, xếp thành vòng tròn phía sau
lưng, hơn thế nữa, mười hai cánh tay ấy đều đang vặn vẹo múa may, trông
như phật Quan Âm nghìn tay thường thấy trong miếu thờ vậy.
Tôi lập tức nhớ đến thi thể có mười hai cánh tay bị hóa sáp trong
ngôi mộ dưới đáy biển, liền không khỏi kinh ngạc, lẽ nào hoàng tộc Đông
Hạ không phải người? Phải chăng cái xác đàn ông mười hai cánh tay này
chính là Vạn Nô vương?
Bàn Tử vừa bắn tỉa, đẩy lùi lũ quái điểu đang bổ nhào xuống, vừa chạy đến kéo tôi, gào lớn: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Tôi không đáp lại câu hỏi của Bàn Tử, chỉ nói: “Anh xem… Thằng cha kia muốn làm gì?”
Chỉ thấy cái xác Quan Âm kia đang múa máy mười hai cánh tay, không
thèm đếm xỉa gì đến tôi, chỉ chăm chăm nhảy xuống đài đá, đi thẳng về
phía cánh cửa Thanh đồng khổng lồ.
Bàn Tử kinh ngạc nói: “Không lẽ nó muốn chui vào cánh cửa kia?”
Bất chợt, tôi nhớ đến câu cuối cùng trong long ngư mật văn của Uông
Tàng Hải: Nếu mở cánh cửa khổng lồ trong lòng đất không đúng lúc, ắt sẽ
bị trời phạt, nghiệp hỏa dưới địa ngục sẽ tuôn trào qua cánh cửa đó mà
thiêu đốt cả bầu trời.
Lúc ấy chúng tôi đã cho rằng tai họa được nhắc đến trong lời tiên tri này là phán đoán của Uông Tàng Hải sau khi ông ta tiến vào cánh cửa
khổng lồ kia và nhìn thấy tình hình bên trong ngọn núi lửa. Tuy nhiên,
cũng có khả năng người thiết kế nên cánh cửa Thanh đồng này, vì để đề
phòng bí mật bên trong bị phát hiện, nên đã bố trí một cạm bẫy gì đó có
uy lực vô cùng khủng khiếp.
Bấy giờ, chúng tôi đang đứng ngay trước cánh cửa Thanh đồng khổng lồ, nếu như có bất kỳ cơ quan cạm bẫy nào, chúng tôi chắc chắn sẽ hứng đủ,
trở thành những vật hi sinh đầu tiên. Cho nên, kệ xác lời tiên tri đó là thật hay giả, chúng tôi nhất định phải ngăn cản con bánh tông dị tật
này mới được.
Tôi đuổi theo cái xác Quan Âm nghìn tay, bắn liên tục mấy phát đạn,
nhưng đạn găm vào cái xác cứ như bắn vào cao su, không xuyên thủng cũng
không phát nổ, cứ như muối bỏ bể, mà điên nhất là nó chẳng thèm phản ứng lại chúng tôi mới cay. Tôi quay ra gọi Bàn Tử: “Thuốc nổ!”
Bấy giờ Bàn Tử mới nhớ ra trên lưng mình còn mấy cái ngòi nổ chuẩn bị sẵn để uy hiếp đám A Ninh, bèn lao lên phía trước, nhảy phắt lên lưng
cái xác Quan Âm nghìn tay, nhét mìn vào mồm cái xác như nhét móng lừa
đen rồi lại nhảy phắt xuống.
Tôi nheo mắt giơ súng lia một tràng, chẳng biết viên đạn nào đã bắn
trúng kíp mìn, nổ đùng đùng, từ đầu đến vai cái xác Quan Âm nghìn tay bị phá be bét. Chúng tôi bị sóng xung kích hất văng xuống mặt đất, những
mảnh vụn và luồng khí áp cao quật thẳng vào mặt, lồng ngực tưng tức, hai tai ù cả đi.
Lũ quái điểu lượn lờ bên trên bị luồng sóng âm mãnh liệt kích thích,
nháy mắt đã trở nên điên cuồng. Tôi vội vã đứng lên, thấy cái xác Quan
Âm nghìn tay đã té nhào trên mặt đất thì không khỏi mừng rỡ, quả nhiên
thuốc nổ là vô địch.
Không ngờ Bàn Tử lại tỏ ra vô cùng hoảng hốt, gọi tôi thật to. Nhưng
tôi chẳng nghe ra câu gì cả, chỉ thấy cái miệng hắn cứ mấp máy liên tục, mất một lúc lâu tôi mới nghe thủng, thì ra câu đó là: “Chạy mau!! Pháo
sáng sắp tắt rồi!”
Nhưng còn chưa kịp chạy, ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng dưng vụt tắt chỉ trong vài giây đồng hồ. Bóng tối đặc quánh như sương mù nhanh chóng bao phủ khắp không gian, nguồn sáng duy nhất còn sót lại là chiếc đèn pin
trong tay chúng tôi.
Trong phút chốc bốn bề rơi vào tĩnh lặng, đến cả tiếng súng của những người đang trốn vào sâu trong đáy khe kia cũng im bặt tự bao giờ, chỉ
còn lại tiếng thở dốc và tiếng tim đập thình thịch như sấm rền của chúng tôi.
Tôi với Bàn Tử đứng lưng tựa lưng. Tôi vừa cởi băng vải trên tay ra,
để lộ vết thương vẫn còn chảy máu đầm đìa, vừa thầm cầu khấn cho máu tôi có tác dụng với bọn này. Chẳng phải cái lão giáo sư kia đã nói rồi sao, máu kỳ lân có tác dụng đối với bất kì loài vật ăn xác chết nào, cơ mà
tôi cũng không biết bọn quái điểu này ăn cái gì nữa. Bàn Tử giương súng, lên đạn “cạch” một tiếng rồi nhìn giời, hỏi tôi, thế giờ tính sao. Tôi
đáp, ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một con quái điểu hạ cánh lao vút xuống,
đậu ngay trước mặt chúng tôi, cách chừng mười mét. Con quái điểu này to
vật vã, đứng thẳng lên còn cao hơn đầu tôi. Sau khi hạ cánh, con chim
xấu xí lúc lắc đầu mấy cái rồi nhìn chúng tôi chằm chặp, tựa như đang
thăm dò hai người bọn tôi vậy. Tôi loáng thoáng thấy mấy cái răng trong
mồm nó sáng lòe lòe, liền giơ tay lên, trưng vết thương ra trước mặt nó. Nhưng con quái điểu kia chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, ngược lại vẫn lạnh
lùng đứng nguyên tại chỗ.
Kế đó lại có hai con quái điểu sà xuống, một đứng bên trái, một đứng
sau lưng chúng tôi. Tôi huơ huơ vết thương loạn xạ trước mặt chúng,
chẳng biết tụi nó có ý đồ gì. *khổ thân bạn Tà, âm mưu rạch tay ăn vạ đã thất bại thảm hại =)))*
Dần dà bọn quái điểu đáp xuống ngày một nhiều, con nọ nối đuôi con
kia, chẳng mấy chốc xung quanh chúng tôi đã lố nhố cả đống chim chóc, có điều mấy con chim này lại chẳng cựa quậy gì, cứ đứng dàn quân đông
nghìn nghịt. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn, mấy con chim này hình như
không coi máu tôi ra cái đinh gì hết, nhưng cũng không tấn công ngay,
hình như chúng có âm mưu gì đó.