Chú Ba cuống cả lên, nhưng chú cũng còn
biết lúc này tuyệt đối không thể mất bình tĩnh. Chú tháo bình dưỡng khí
trên người, đá văng đi, sau đó tiếp lấy bình còn lại của Giải Liên Hoàn
rồi tiếp tục tìm kiếm lối vào.
Thật ra lúc này tình hình đã gay go lắm
lắm rồi. Khi lấy đèn pin chiếu ra xung quanh, chú đã phát hiện bốn bề
chỉ còn một màn đêm đen thăm thẳm, ngay cả mình đến từ hướng nào chú
cũng không thể nhận biết rõ ràng.
Xem ra mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Chú Ba chửi thầm, một trận tim đập chân run còn dữ dội hơn so với nỗi sợ bị nhốt chết trong cổ mộ bắt đầu ập đến. Đó chính là vì chú ý thức được rằng, mình nhiều khả năng chết chắc rồi.
Có điều, sau cơn sợ hãi đến cùng cực ấy,
chú Ba trái lại lại lấy được bình tĩnh, tự nhủ mình còn những mười phút
thời gian cơ mà. Hy vọng có lẽ chính là nằm ở mười phút này đây. Mà cho
dù có tìm không được đường, cũng được, vấn đề chẳng qua chỉ là chết sớm
hay chết muộn mà thôi.
Chú dựa vào trực giác tiếp tục lùng sục
thêm lần nữa. Nhoáng cái, bình dưỡng khí của Giải Liên Hoàn cũng rỗng
không rồi. Chú bèn cởi túi khí, bắt đầu hít không khí bên trong. Nhưng
bốn bề vẫn tối om om, cảm giác này khiến người ta thấy bất lực vô cùng,
đặc biệt là những khi anh có thứ gì đó cần tìm, nhưng kiếm thế nào cũng
không thấy thứ ấy đâu. Chú Ba bắt đầu rơi vào tuyệt vọng. Đúng lúc này,
họa vô đơn chí, bỗng đèn pin của Giải Liên Hoàn nhấp nháy vài cái rồi cứ thế tắt ngóm. Nháy mắt bốn bề cứ thế chìm vào bóng tối mịt mùng.
Chú Ba thấy vậy, thầm nghĩ rằng thôi,
trời đã bắt ta phải chết thì cũng còn biết làm sao. Đúng lúc đó, chú
chợt thấy trong khoảng bóng tối trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện
những đốm sáng màu lục.
Ô kìa, là
đám xác cổ ca múa! Chú Ba bật cây đèn thăm dò bên hông chiếu sang phía
đó thì quả nhiên thấy đám xác cổ nọ lại trôi trở về, hơn nữa còn cách
chú cực gần, chỉ tầm năm sáu mét.
Trong lòng chú Ba lóe lên một tia hy
vọng, thầm nghĩ rằng ừ nhỉ, cửa vào nằm trên quỹ đạo di chuyển của đám
xác cổ này, cứ đi theo chúng thì có thể tìm được cửa rồi.
Thế là chú bơi qua, chui vào giữa đám xác cổ kia, tiến lên theo chúng nó.
Vừa đến gần, chú đã phát hiện ra rằng mấy cái xác cổ này hình như đang trôi theo một luồng nước. Chú cũng nhảy
vào dòng chảy ấy, bắt đầu tự động trôi về phía trước. Đồng thời chú cũng chiếu đèn thăm dò lên quan sát tình hình bên trên.
Song, điều khiến chú hết sức lo lắng là
đám xác chết này trôi quá chậm. Chẳng mấy chốc chú đã hít thở gần hết
khí trong cái túi đầu tiên mà vẫn chưa tìm được cửa vào.
Chú Ba kể với tôi, rằng lúc ấy chú đã gần như rơi vào trạng thái phát điên rồi. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đâm lao phải theo lao. Chú chỉ đành gửi gắm
hy vọng vào một kỳ tích, hay nói cách khác, lúc ấy trong lòng chú căn
bản đã không còn tâm trí đâu mà sợ hãi, cũng chẳng cách nào nghĩ
đến chuyện dưỡng khí được nữa, chỉ mong mình có thể nhìn thấy cái cửa
vào kia ngay lập tức.
Có điều, chờ đến khi chú rốt cuộc cũng
thấy cái cửa vào đó xuất hiện lên đỉnh đầu thì túi khí thứ hai cũng sắp
cạn sạch rồi. Với lượng khí ở trong hai túi nước thì cùng lắm chỉ cầm cự được hai phút. Thế này thì đi vào có khác gì tự sát đâu? Còn nếu cứ
trôi xuôi theo dòng nước xuống dưới, trái lại còn có hy vọng trở về được mộ thất kia.
Chú Ba nhìn cửa vào, lại liếc khoảng tối
bên dưới, lập tức đưa ra một quyết định. Gì thì gì chú cũng phải vật
lộn một trận. Nếu đi xuống thì chẳng qua chỉ chết muộn hơn một chút mà
thôi. Hai phút, dù có bất khả thi nhưng cũng phải thử. Chú không muốn bó tay chờ chết.
Chú hít một ngụm khí đầy rồi bơi lên phía trên, nhưng trong tích tắc bơi ra khỏi luồng chảy, do nước bên ngoài
chảy chậm hơn nên chú bị đẩy lộn nhào, thoáng chốc đã đâm sầm vào một
cái xác cổ.
Lực đẩy của dòng nước khá lớn, chú Ba
không khống chế nổi tư thế của mình, vội vàng ôm lấy cái xác cổ kia, ra
sức ổn định lại cơ thể.
Đúng lúc đó, bỗng có một tia sáng lóe lên trong đầu chú. Chú nhìn thấy trên miệng cái xác cổ nọ thế nào mà lại có bọt khí thoát ra. Hả? Chú sững sờ giây lát rồi ấn vào cái xác cổ một
cái, thì lập tức phát hiện ra đây không phải người thật, mà là một cái
hình nộm làm bằng tre trúc gì đó, bên ngoái trát vữa trộn bột đá và bùn
nhão trộn dầu. Hơn nữa rõ ràng là nó rỗng ruột, có không khí ở bên
trong!
Không phải chứ. Nghĩ tới đó chú Ba lập tức rút dao găm. Dao một nhát xọc vào, bọt khí lập tức trào ra theo chỗ thủng.
Chú Ba nhào vào hít lấy hít để không khí
bên trong cứ như đang uống máu. Mới hít được một hơi chú đã biết mình có cửa sống rồi. Tuy không khí bên trong khó ngửi cực kỳ nhưng không phải
khí độc, có thể hô hấp.
Nghĩ vậy, chú liền kéo theo hai khối xác cổ, đẩy ra khỏi dòng nước, tiến vào cửa.
Nói ra thì đúng là ngoài sức tưởng tượng, ai cũng không thể tin được, nhưng quả thật chú Ba cứ thế mà thành công
lượm về được một mạng đấy.
Lúc chú về tới thuyền thì đã sáng rõ, mặt trời cũng sắp mọc đến nơi rồi. Vừa lên thuyền trở lại là chú đem dụng
cụ cất kỹ, liền thấy bộ trang thiết bị thứ ba ướt nhẹp quẳng trong xó.
Chú lập tức xác nhận rằng kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết nhất định phải
thuộc đội khảo cổ.
Nhưng khi trở lại khoang nghỉ, phát hiện
mọi người đều ngủ say như chết, chú bèn quan sát từng người một lượt mà
căn bản lại không phát hiện ra kẻ nào có điểm bất thường.
Nếu là bình thường thì đảm bảo chú đã
trói gô từng người lại tra khảo, nhưng giờ nể mặt Văn Cẩm nên chú không
thể làm thế, đành phải nhẫn nhịn, cũng giả vờ ngủ. Mãi cho đến hai tiếng sau, trời sáng, chú mới giả vờ phát hiện Giải Liên Hoàn mất tích, thế
là bọn họ bắt đầu tìm kiếm. Ban đầu chú định dụ cho bọn họ phát hiện cái động đá ngầm kia. Nhưng không ngờ là lại tìm thấy thi thể của Giải Liên Hoàn chết đuối ngay gần đó.
Chú Ba bảo với tôi rằng: “Chú không biết
hắn đã thoát ra như thế nào. Với tình hình lúc đó thì xem ra có khả năng là sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện thấy không có bình dưỡng khí, chỉ
còn lại mỗi mình mình, trong cơn hoảng loạn liền cố kiết chạy ra, sau đó thì chết đuối. Chú thật sự không ngờ hắn lại ngu xuẩn đến thế. Có điều
hiện giờ ngẫm lại, nói ra thì cũng coi như chú đã hại chết hắn.”
Tôi nghe xong thở dài một hơi, bảo với
chú Ba: “Lúc lên đến nơi, đáng ra chú phải quay xuống cứu hắn ngay lập
tức. Nếu thế thì chuyện này đã chẳng xảy ra. Thế mà chú còn ngủ được.”
Chú Ba gật đầu, cũng thở dài nói: “Lúc ấy chú cảm thấy xuống cứu người ngay thì quá nguy hiểm. Chú không biết là
kẻ nào trên thuyền muốn lấy mạng mình, lại vào trong đó thì chỉ sợ vẫn
bị thằng khác bẫy cho phải biết. Dù sao bọn họ tỉnh lại rồi sẽ nhanh
chóng phát hiện ra Giải Liên Hoàn đã biến mất, nhất định sẽ đi tìm. Chú
đã neo cái xuồng cao su lại chỗ bãi đá ngầm, chỉ cần đúng lúc thì dẫn dụ bọn họ đến đó, rồi thừa dịp lộn xộn lẻn vào động, đi về cùng lắm chỉ
mất nửa giờ. Bằng không một mình chú mang theo hai bộ dụng cụ xuống biển cả đêm, không chỉ khiến người khác hoài nghi, mà sau khi cứu thoát Giải Liên Hoàn cũng khó ăn khó nói.” Chú Ba lắc đầu, “Giờ mày đã biết vì sao chú không muốn kể chuyện này ra rồi chứ, đây là chuyện khiến chú Ba mày ân hận nhất đời.”
Chuyện này nói ra lại làm tôi nhớ đến bức huyết thư kia. Giờ thì đã rõ vì sao Giải Liên Hoàn lại đinh ninh là chú Ba hại hắn. Mẹ nó chứ đã bị đánh lén trúng ót, Giải Liên Hoàn đảm bảo
chẳng biết đứa nào làm. Hắn không thể ngờ rằng trong cổ mộ còn có người
thứ ba theo vào. Sau khi tỉnh lại người đầu tiên nghĩ đến chính là chú
Ba, sau đó lại thấy đồ lặn của mình không cánh mà bay, lại chẳng đinh
ninh chú Ba muốn giết hắn.
Thiên cổ kì oan, tôi chợt nghĩ đến những
hiểu lầm không thể gỡ bỏ trong tiểu thuyết Kim Dung. Còn tưởng đó là văn học cường điệu lên thôi, chẳng ngờ ấy thế mà có xảy ra thật.
Rốt cuộc Giải Liên Hoàn lấy được Xà mi
đồng ngư từ đâu, vì sao thi thể lại xuất hiện dưới dãy đá ngầm, chuyện
này đã hết đường kiểm nghiệm. Có lẽ trong cơn tuyệt vọng hắn đã tìm được đường nào đó. Thế nhưng cổ mộ nằm dưới nước, dù có thể thoát ra cũng
không tránh khỏi một lớp nước biển kia. Giải Liên Hoàn chung quy không
thoát nổi số kiếp của mình.
Chuyện Giải Liên Hoàn hiểu lầm vẫn đừng
nên kể cho chú Ba nghe thì hơn, kẻo nghe xong chú lại bị dằn vặt. Tôi
thầm suy tính thế trong lòng.
Chú Ba tiếp tục bảo: “Chuyện xảy ra sau
đó chú đã kể cho mày ở Tế Nam rồi. Đương nhiên lúc ấy chú cũng không
muốn cho mày biết cái chết của Giải Liên Hoàn có liên quan đến chú, cho
nên những chuyện diễn ra sau khi chú và nhóm Văn Cẩm tiến vào huyệt mộ
dưới đáy biển lần thứ hai, chú cũng không đề cập gì đến. Thật ra lúc
tiến vào, đúng là chú đã giả vờ ngủ, bởi vì chú sợ bọn họ sẽ đến được
gian mộ thất kia. Chú không biết Giải Liên Hoàn có để lại gì trong đó
không, cho nên muốn tranh thủ lúc bọn họ chưa đến thì xem trước. Ngoài
ra chú biết sau khi xuống mộ, kẻ đã tấn công chú nhất định sẽ lòi đuôi
cáo già. Chú muốn dựa vào đó để tìm ra hắn, báo thù cho Giải Liên Hoàn.”
Lúc này, tôi lại nghĩ đến những chuyện mà Muộn Du Bình từng kể với mình. Nghĩ thử thì hình như người đề xuất thăm dò cổ mộ chính là Muộn Du Bình. Trong lòng sáng tỏ, tôi bèn hỏi chú Ba: “Vậy chú có nhìn ra kẻ đó rốt cuộc là ai không? Có phải chính là Trương Khởi Linh nọ hay không?”
Bản lĩnh của hắn, gốc gác của hắn, đều hết sức thần bí. Nếu đó là hắn thì sự việc cũng tương đối dễ giải thích.
Chú Ba liền nhíu mày: “Sau khi bọn họ ra
ngoài, chú cũng bám theo sau. Người này đúng là tương đối khả nghi,
nhưng có kẻ còn khả nghi hơn. Tóm lại là sau khi quan sát thì chú cũng
không rõ lắm nữa. Chú thấy ai cũng khả nghi, nhưng cá nhân chú cho rằng
với bản lĩnh của vị Tiểu Ca kia, bằng vào mấy ngón võ mèo cào của chú,
chỉ e đã bị đánh chết thẳng cẳng ngay tại trận rồi. Khả năng đó rất
không cao.”
Tôi cũng ý thức được điều này, nên mới
gật đầu. Bình thường Muộn Du Bình trông có vẻ hiền lành yếu ớt, lúc
nào cũng như đang buồn ngủ, nhưng đã nổi cơn hung đồ là hắn xông thẳng
vào vặn cổ người ta ngay. Kể ra thì đó là cách giết người nhanh nhất.
Chú Ba nhất định không phải là đối thủ của hắn. Vì thế tôi lại hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó…… chờ cậu Tiểu Ca kia dẫn nhóm
người ấy ra ngoài, chú mới lén đi theo. Trong cổ mộ đó, sau khi bọn họ
tiến vào mộ thất trong ao nước kia, chú lúc ấy cũng không biết dưới ấy
còn có đường thông ra chỗ khác mà cứ tưởng bọn họ đi hết một vòng sẽ
quay ra, liền đứng đợi trong chỗ tối ở hành lang. Chờ một lúc không thấy bọn họ trở ra, chú chột dạ sợ bọn họ gặp nguy hiểm, mới theo vào.
Chuyện xảy ra sau đó thì chắc Tiểu Ca đã kể với mày. Chú chỉ bám theo
sau, chuyện hắn kể chắc là có phần rõ ràng hơn chú.”
Lúc này tôi đã nhớ ra một chi tiết, bèn
hỏi luôn: “Thế hắn bảo chú bắt chước các chị em soi gương rồi dẫn đường
cho bọn họ vượt qua trận kỳ môn độn giáp, cũng là thật sao?”
Chú Ba “hử” một tiếng: “Cái gì mà chị em cơ?”
Tôi đem những chuyện Muộn Du Bình hồi đó nói ra kể lại. Chú Ba tức thì tròn cả mắt, “Còn có chuyện đó à?”
Tôi nhếch mép, lòng thầm nhủ rằng đừng
bảo ông không biết đấy nhé. Nhưng chú Ba lại thật sự hít một hơi khí
lạnh, đứng lên bắt đầu chậm rãi đảo đi đảo lại vài bước: “Hắn nói thế
thật à?”
“Với hoàn cảnh lúc đó thì đảm bảo chắc chắn là cháu không thể nghe nhầm rồi.”
Chú Ba nheo mắt, bảo tôi kể lại cho rõ
ràng. Tôi bèn cố gắng nhớ lại những chuyện Muộn Du Bình đã kể với mình
rồi thuật lại tỉ mỉ một lượt.
Chú Ba nghe xong thì vê cằm, lắc đầu liên tục: “Sai bét sai bét! Hắn lừa người!”
“Lừa người?”
“Chú đứng trên thềm đá, sương mù dày quá, đến cả tình hình lúc đó còn không nhìn thấy. Chú có thể lấy Văn Cẩm ra
mà thề rằng mình tuyệt đối không hề xuống dưới đó, căn bản cũng không
biết trong đấy có cơ quan gì. Lời Tiểu Ca kia chỉ là lời của một bên,
không thể cứ thế mà tin hắn được.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng mà với tình hình lúc đó, cháu không nghĩ hắn cần phải lừa tụi cháu làm gì. Thậm chí nếu hắn
không kể chuyện này ra thì tụi cháu cũng có làm gì được hắn đâu.”
Chú Ba vỗ đầu cái bộp, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nói cũng phải, giả như những gì hắn nói là thật thì cũng có vấn đề.
Mày xem, thằng nhóc này bảo rằng ‘chú’ ngồi xổm ở đó, hắn thấy bóng lưng ‘chú’, tất cả phán đoán của bọn họ hoàn toàn dựa vào bóng lưng kia,
trong suốt quá trình, ngoại trừ Hoắc Linh có thể thấy mặt ‘chú’ ra,
những người khác hoàn toàn chỉ dựa vào một bộ đồ lặn mà đoán đó là
chú……”
Tôi “á à” một tiếng, âm thầm hồi tưởng
những câu đối thoại khi đó, phát hiện thấy đúng thế thật. “Nói vậy thì
người dẫn bọn họ đi xuyên qua ám trận không phải chú, mà là một người có bóng lưng, thậm chí cả tướng mạo đều nhang nhác chú?”
Chú Ba gật đầu, sắc mặt trở nên cực kỳ
nghiêm túc: “Nếu Tiểu Ca kia nói thật thì chắc chắn là như vậy. Với lại, mày không phát hiện ra sao? Tiểu Ca kia không thấy mặt chú. Hắn vốn có
cơ hội nhìn, mà vì sao lại không làm?”
Tôi nhớ lại những tình tiết Muộn Du Bình đã kể, bỗng dưng giật mình: “Hoắc Linh, hắn đã bị Hoắc Linh cản lại!”
Chú Ba gật đầu nói: “Đúng, chính là chi
tiết đó. Chú vẫn không biết có chi tiết này. Thật chẳng ngờ trong vài
phút ngắn ngủi mà bên đó còn xảy ra chuyện như thế……”
Tôi cảm thấy nhức cả đầu. Tình hình lúc
đó quả thật cực kỳ hỗn loạn, tầm nhìn cũng rất thấp, đúng là Muộn Du
Bình hoàn toàn có khả năng trông nhầm. Hơn nữa nếu nhìn nhận lại thì kết luận người kia là chú Ba từ đầu đến cuối đều do Hoắc Linh đưa ra. Chỉ
có mình cô ta nhìn thấy mặt kẻ nọ. Nếu cô ta là đồng đảng với hắn thì
đây có thể là một màn lừa đảo ngoạn mục. Muộn Du Bình và những người
khác có lẽ đều đã trách oan chú Ba rồi.
Tôi bỗng nhớ ra Muộn Du Bình lúc ấy đã
từng nói câu “Nếu kẻ đó đúng là chú Ba của cậu”, phải chăng hắn lúc đó
cũng hoài nghi người kia không phải chú Ba?
Có điều nghĩ thử thì lại thấy vô lý. Muộn Du Bình nhìn thấy chú Ba không chỉ mỗi một lần này, mà trước lúc hôn mê hắn cũng từng thấy, hơn nữa còn nhìn rõ mặt chú. Thế thì làm sao dựa
vào bóng lưng mà lường gạt hắn được. Chuyện này phải giải thích thế nào
đây?
Tôi nói toẹt vấn đề này ra. Chú Ba bèn
thở dài bảo: “Cái đó tao cũng chịu. Chắc Tiểu Ca kia trong lúc sắp mất ý thức nhìn nhầm thôi. Mày nghĩ mà xem, trên đường tiến vào lúc nào hắn
cũng nghĩ là đang đuổi theo chú, lúc đó lại mơ mơ màng màng, có khi xuất hiện ảo giác cũng chửa biết chừng.”
Tôi lắc đầu nói với chú: “Nói thế thì gượng ép quá. Người như Tiểu Ca không dễ hoa mắt nhìn nhầm đâu.”
Chú Ba nghiêm nghị đáp: “Nếu thế, thì nhất định hắn đang nói dối. Vì chú có lừa mày đâu.”
Nghe xong câu này, tôi âm thầm thở dài.
Chuyện tôi lo sợ nhất thế là đã xảy ra. Cho tới tận lúc đó, mỗi khi nghe kể về những sự kiện mà chú Ba và Muộn Du Bình từng cùng trải qua, tôi
đều hết sức căng thẳng, sợ rằng tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi
ngược này sẽ xuất hiện, vì điều đó nói lên rằng trong hai người nhất
định phải có một người nói dối.
Có điều nghe hết một mạch thì tôi thấy
câu chuyện của hai người cơ bản là giống nhau, nên tôi đã có chút yên
lòng, thầm nghĩ rằng cho dù đó không phải sự thật trăm phần trăm, thì
hẳn cũng đã tiếp cận với chân tướng gần lắm rồi. Thế nhưng, cả câu
chuyện vẫn liền một mạch, đến lúc sắp thông suốt rồi thì cuối cùng lại
gặp bế tắc như vậy, thực sự khiến người ta khó chấp nhận. Hơn nữa điểm
bế tắc này lại là điểm cực kỳ mấu chốt. Nếu chú Ba không ở bên trong thì người chuốc mê bọn họ là kẻ khác, vậy chú Ba hoàn toàn vô tội rồi. Còn
nếu chú Ba ở bên trong thì ngược lại hoàn toàn: chú Ba chính là vai phản diện đại gian đại ác bụng dạ khó lường. Chỉ một điểm như vậy, lại dẫn
đến hai kết quả hoàn toàn khác biệt.
Trong hai người, tôi vẫn tin tưởng Muộn
Du Bình tương đối nhiều hơn, vì anh ta đã tự kể lại chuyện này trong
tình huống hoàn toàn không nhất thiết phải nói gì với chúng tôi. Đối với anh ta, việc có lừa gạt tụi tôi hay không hoàn toàn chẳng có một tý ý
nghĩa gì cả. Có điều, lời kể lần này của chú Ba hoàn toàn khác với dạo
trước, rõ ràng hết sức, vả lại cũng tìm không ra sơ hở. Nếu chú lừa
người, thì làm sao lại có thể biên soạn lời nói dối trơn tru đến mức đó. Tôi cảm thấy lần này rất không có khả năng là chú lừa tôi. Hơn nữa chỉ
có tý tẹo mâu thuẫn như thế, nếu chú muốn giấu tôi thì có thể thoải mái
lấp liếm cho qua, chứ chẳng cần phải nói ra sự thật trái với lời Muộn Du Bình làm gì. Chú có thể nói mình đi theo vào, sau đó cũng hôn mê, đến
khi tỉnh dậy thì bọn họ đều biến mất. Nếu thế thì tôi căn bản cũng không thể tìm ra sơ hở.
Đây dường như là một vụ Rashomon (*),
hoàn toàn không có cách nào vén bức màn bí ẩn trong đó. Dường như điều
hai người nói đều là sự thật.
(*) Tên một phim điện ảnh của Nhật được chuyển thể từ hai truyện ngắn, nói về một vụ án mạng dưới lời kể mâu
thuẫn lẫn nhau của bốn người, và cho đến cuối phim người ta vẫn không
biết đâu mới là sự thật. Muốn tìm hiểu chi tiết hơn mời vào đây
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nảy ra một
suy nghĩ quái lạ. Ưu tiên chứng cứ khách quan, vậy nếu tôi cho rằng chú
Ba không giấu giếm tôi, Muộn Du Bình cũng không nói dối tôi, thì liệu có thể xảy ra tình huống mà câu chuyện hai người bọn họ kể đều chính xác
được hay không?
Đây là cách tư duy mang hơi hướm Bàn Tử,
đơn giản minh bạch, chia sự việc ra làm ba khả năng, chứng minh được hai khả năng đầu rồi, thì khả năng cuối cùng dù cho dù khó xảy ra đến mấy,
cũng chỉ có thể là sự thật.
Tôi đem suy nghĩ này nói ra. Chú Ba cũng
đang suy xét, vừa nghĩ đã lắc đầu nói: “Sao có chuyện đó được? Để hai
lời kể đều chính xác thì trong mộ phải có hai chú Ba mày mới được.”
“Hai chú Ba á?” Tôi thầm cân nhắc trong
lòng, bụng bảo dạ rằng chuyện này dường như tuyệt đối bất khả thi. Chú
Ba không có anh em sinh đôi, cũng nào có biết phân thân, giả thiết này
chẳng logic tý nào. Tuy nhiên, nếu muốn phỏng theo lối tư duy của Bàn Tử thì tính logic khỏi cần bàn tới, mà phải liệt kê tất cả các khả năng ra rồi áp dụng phương pháp loại trừ.
Tôi lấy một tờ giấy, bắt đầu viết ra mọi
khả năng, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại phát hiện, dưới điều kiện tiên
quyết là cả hai người đều không nói dối thì chỉ có một kết quả, chính là chú Ba đứng ngoài trận kỳ môn độn giáp, mà người Muộn Du Bình nhìn thấy từ bên trong, là một kẻ mặt mũi tương tự chú Ba.
Vậy vấn đề thật ra không phải là làm thế
nào lại sinh ra hai chú Ba, mà là người tướng mạo tương tự chú này từ
đâu mà đến? Dùng phương pháp loại trừ thì chỉ còn vài phương án. Một: đó là kẻ xa lạ từ ngoài biển tới. Hai: là người này vẫn luôn ẩn náu trong
cổ mộ. Hai giả thiết này đều rất miễn cưỡng. Vậy thì chỉ còn một khả
năng: hắn phải là một trong mười người kia.
Giả thiết này cũng có căn cứ. Nhớ lại lời Muộn Du Bình kể liền có thể thấy rằng hai tình huống lúc bọn họ tìm
thấy chú Ba đều rất lạ lùng, hoàn toàn có thể là do một trong số những
người đi cùng họ xuống biển tạo ra.
Thế nhưng mà tôi chưa từng nghe chú Ba đề cập đến chuyện trong đội khảo cổ có người rất giống chú. Mà giờ lại bàn tới chủ đề này, nếu có người như vậy thì thể nào chú cũng phải nghĩ ra
rồi chứ. Với lại ảnh chụp bọn họ tôi cũng đã từng xem qua, mỗi tội tấm
ảnh đó mờ như vậy, trông vào ai nấy đều từa tựa như nhau nên chả chắc
chắn được.
Thế thì, có phải là do đóng giả không?
Tôi nhớ tới thủ đoạn nọ của Tiểu Ca, nhưng vừa nghĩ đã biết là không
thể. Mỗi lần đóng giả phải mất ba bốn ngày chuẩn bị, năm đến sáu giờ hoá trang. Trong tình trạng lúc đó kẻ kia làm sao mà cải trang kịp được.
Nghĩ đến đây lại đâm vào ngõ cụt, tôi không khỏi uể oải, thở dài một hơi.
Chú Ba thấy nét mặt tôi biến đổi, liền
hỏi tôi đang nghĩ gì. Tôi bèn thuật lại một lượt quá trình suy luận của
mình. Chú Ba nghe xong thì cười, bảo tôi sao lại đi học lối tư duy của
gã Bàn Tử kia. Đầu óc gã toàn nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Nhưng mới cười được vài tiếng thì chú
hình như nghĩ ra điều gì, biến cả sắc mặt, sau đó hít một hơi khí lạnh:
“Ầy, cũng không hẳn. Mẹ kiếp, chả có nhẽ chuyện này lại là như vậy?”
Tôi vội hỏi chú: “Làm sao cơ?”
Chú Ba sắc mặt xám ngoét: “Mày đừng hỏi.
Gã mập này có bản lĩnh phết. Nghe mày phân tích như vậy, hình như chú đã rõ chuyện này là thế nào rồi. Nhưng…… nếu quả thực đúng là như vậy, thì vấn đề này cực kỳ bất bình thường, thậm chí còn hơi quái đản.”
Tôi vội giục chú nói cho mau. Chú Ba bèn
bảo: “Mày nói trong cổ mộ kia còn có một người bề ngoài giống chú, rất
có lý. Nhưng chú cảm thấy kẻ này cũng không cần quá giống. Mày nghĩ xem, vị Tiểu Ca kia trúng độc, thần trí ắt đã mơ hồ, hơn nữa cách lúc hôn mê chỉ có vài giây, chỉ cần hơi giống một chút là có thể nhầm lẫn rồi.”
Tôi gật đầu: “Đúng. Thế nhưng trong đội
hình của chú lại có người như vậy sao? Nếu có kẻ đó thì nhiều khả năng
chú đã để ý từ lâu rồi chứ. Dù sao chuyện trên đời này có hai người
giống nhau cũng rất kỳ lạ mà.”
Nét mặt Chú Ba hết sức cổ quái. Chú hít
một hơi, lắc đầu nói: “Mày nhầm. Thật ra có lúc chuyện trên đời có hai
người giống nhau chẳng hề kỳ lạ tí nào đâu. Mà trong đội khảo cổ năm đó, quả thực có một người như thế, giống chú đến bảy phần, nhưng mọi người
đều không thấy kỳ lạ.”
Tôi “a” một tiếng, tự nhủ sao mà thế được, rồi vội hỏi: “Ai vậy chú?”
Chú Ba trợn mắt nhìn tôi đáp: “Đương nhiên chính là Giải Liên Hoàn.”