Bỗng thấy trên vai có cảm giác bất thường, chỗ vừa rồi bị Muộn Du Bình giữ lại đầy những huyết. Bên kia Bàn Tử thét lên một tiếng thảm thiết, không phải là kiểu chiếm thế thượng phong mà là tiếng gầm khi bị rơi vào đường cùng, nghe mà hồn bay phác tán.
Tuy rằng tôi không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể tưởng tượng được bốn phía đang diễn ra hoạt cảnh thế nào. Những bóng người trong vách đá khẳng định đang bao vây quanh ba bọn tôi.
Nhớ lại những dòng chữ trên mặt đất kia có viết: mười sáu, bảy, mười, bốn tổng cộng là ba mươi bảy. Vừa rồi hai con đã bị chết cháy, vậy chúng tôi phải đối mặt với ít nhất là ba mươi lăm con nữa.
Tôi nhìn không thấy tình hình xung quanh, chẳng biết Bàn Tử có bị thương không nên cũng không lo lắng nhiều, trong lúc đó cũng không có nhiều tinh lực để suy nghĩ lung tung nữa, nắm chặt gậy sắt, tập trung toàn lực chú ý vào hai bên tai.
Bàn Tử cách chúng tôi rất xa, khả năng còn bị ngăn trở, bên cạnh anh ta không có ai, chắc khó mà nhẫn nhịn được, tiếng hô hấp vô cùng nặng nề, nhưng đồng thời lại rất nhỏ, dường như phải ghìm chặt phổi của mình, tôi thầm nhủ giờ mình phải đi tìm anh ta.
Không mất bao nhiêu thời gian, đột nhiên chỗ Bàn Tử vang lên một tiếng ầm ầm, nghe thấy như anh ta bật dậy, suýt xoa một tiếng đau đớn, sau đó hét to:” cái con mợ! Khai đao!”
Hô xong tiếng đó, không biết là anh ta đập trúng cái gì, bên đó lập tức trở lên hỗi loạn, có tiếng kêu, cùng lúc lại có tiếng như cả trăm con chim bị giật mình bay quang quác, rối ren vô cùng, tất cả đều tập trung về phía Bàn Tử.
Tôi vung gậy tính lao tới giải vây, nhưng chưa được hai bước liền va vào một đống nằm lăn trên mặt đất, trăng trắng dinh dính. Còn chưa kịp phản ứng, trong bóng tôi đã vang lên một tiếng rít, kình phong nổi lên tứ phía, người bị hất cho ngã nhào xuống đất, nhiều chỗ bị va mạnh đau tới tái mặt.
Đưa tay lên quơ liền bắt được một móng vuốt vội vàng gạt nó đi. Ba chân bốn cẳng khua tay loạn bậy, trong vài giây mà tay đã bị cào cho be bét. Có điều là chỉ sau đó một lát liền nghe thấy một tiếng rít đau đớn, thứ kia bị đạp văng ra ngoài.
Tôi mau chóng khua tay chân bật dậy, lại bị Muộn Du Bình bên cạnh kéo vai lại, tai nghe tiếng anh ta nhẹ giọng quát:
” Không được lên tiếng, cậu cũng không được cử động!”
Nói xong liền lao tới chỗ Bàn Tử như cuồng phong.
Tôi lấy làm lạ, vừa rồi còn định qua hỗ trợ nhưng lời Muộn Du Bình nói không thể không nghe. Bỗng lại thấy trên vai có gì đấy không đúng, sờ một cái chỗ vừa rồi bị Muộn Du Bình nắm đã dính đầy máu.
Đổ máu nhiều như vậy chắc chắn là phải bị trọng thương. Lòng tôi bỗng trầm xuống, trận đánh vừa rồi nghe thì có vẻ như là phe mình chiếm thế thượng phong, nhưng rõ ràng là cũng không giành được bao nhiêu cơ hội.
Có nhiều khi tôi tưởng tượng rằng trong ba người chúng tôi có một người phải chết, liệu tình hình lúc đó sẽ thế nào? Nhưng chung quy tưởng tượng mãi chỉ là tưởng tượng mà thôi, chỉ cần có Muộn Du Bình ở đây, tôi cảm thấy sẽ không có chuyện như thế xảy ra. Nhưng hoàn cảnh hiện giờ, những suy nghĩ ấy của tôi đã tan thành mây khói, Bàn Tử bên kia khả năng sẽ bị hại chết ngay nơi này.
“Thoái lui tới bên tường đi!”
Có tiếng gọi vọng ra từ chỗ Bàn Tử, kèm theo đó là tình hình càng lúc càng thêm hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngã huỳnh huỵch, tiếng Bàn Tử chửi mắng, tất cả hòa vào nhau thành một mớ ồn ào (như chợ vỡ ).
Trong đầu tôi trống rỗng, lúc này không còn chất xám mà nghĩ nữa, ngồi im ôm chặt gậy sắt, chỉ có thể nín lặng mà nghe ngóng tình hình bên kia, giờ mình có muốn lao vào cũng vô ích, tình hình rối ren tới mức tôi không thể hiểu nổi, nếu không phải là người có thân thủ vô song, lao tới dễ sẽ bị Bàn Tử thẳng tay đập chết.
Cũng không biết tình hình kéo dài trong bao lâu, đột nhiên mọi thứ đồng loạt biến mất, không gian bỗng rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
Tôi vẫn không dám nhúc nhích, không biết đang xảy ra chuyện quỷ gì. Bọn họ đều chết hết rồi sao? Hay là toàn bộ những người đá kia bị giết cả rồi? Hoặc chỉ có hai người bọn họ chết thôi?
Cẩn thận nghe ngóng một lát, đột nhiên “choang” một cái, đèn pin bên kia cuối cùng cũng sáng lên, quay đầu nhìn lại thì hóa ra là Muộn Du Bình, một tay giữ Bàn Tử, tay còn lại cầm đèn pin của tôi.
Tôi định lên tiếng, lại thấy anh ta khập khiếng dìu Bàn Tử tiến tới bên cạnh tôi, buông Bàn Tử xuống, bản thân cũng ngồi vào một góc, hai người toàn thân đầy những vết thương, máu chảy loang lổ.
Gần như là toàn thân nhuốm máu, hình xăm kỳ lân trên người anh lại hiện lên. Lúc ấy không chỉ có trên bờ vai mà nguyên nửa người của Muộn Du Bình như đang bốc cháy, vết xăm lan ra toàn thân.
Tôi chết lặng, Muộn Du Bình đưa đèn pin cho tôi, cầm lấy tay tôi chĩa ánh đèn về phía vách đá, trên đó có một lỗ hổng, dường như là nơi mà những người đá kia vừa chui ra ngoài.
“Đây là cách mà hầm này được hình thành, tôi vừa ngó qua rồi, đường hầm kia có thể thông ra bên ngoài.” anh ta nói, “cậu mang theo mấy thứ này rồi mau rời đi đi.”
Tôi lập tức gật đầu. “anh cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi giúp anh kiếm tra vết thương, nếu không việc gì chúng ta lập tức ra ngoài. Con mẹ nó chứ, tôi còn nghĩ lần này chúng ta lành ít dữ nhiều cơ. Tôi thực phục anh lắm, không ngờ anh lại đỉnh tới mức này.”
Muộn Du Bình dựa đầu vào vách đá phía sau, thản nhiên nói:” tôi và cậu ta, không đi được nữa.”
“Anh đang nói linh tinh gì vậy?” tôi mắng.
Muộn Du Bình đột nhiên nhìn tôi cười cười, nói:” cũng may là tôi không hại chết cậu…”
Tôi ngỡ ngàng, anh ho một hồi, trong miệng hộc ra một ngụm máu.
“Anh-” đầu tôi ong lên một tiếng.
Muộn Du Bình vẫn nhìn tôi cười, đầu từ từ ngả xuống, anh ngồi đó như đang nghỉ ngơi, nhưng bốn phía xung quanh lại hoàn toàn chìm vào trong tĩnh lặng.