Nhìn Muộn Du Bình im lặng trước mắt tôi, trong lòng trào lên một cảm giác rất khó tả.
Tôi không biết lúc đó trong đầu mình đang nghĩ cái gì, chắc chắn là có vô số những suy nghĩ phát sinh nhưng tôi lại không hề có một cảm giác gì.
Ngây ra mất một lúc rồi mới bừng tỉnh được, lập tức run run đưa tay sờ vào mạch ở cổ tay Muộn Du Bình, tôi đã dùng hết can đảm để đưa ra quyết định đó.
Thật may, còn thân nhiện vẫn còn ấm, mạch đập vô cùng nhẹ, gần như không cảm nhận được.
Quay đầu nhìn sang Bàn Tử, phát hiện trên bụng anh ta bị thủng một lỗ lớn, lục phủ ngũ tạng đều bị lôi ra ngoài, mạch đập càng lúc càng nhỏ.
Vết thương trên người bọn họ vẫn đang chảy máu, dọc ngang đầy những vết cắn xé, rõ ràng thứ kia phải có móng vuốt vô cùng dài mới có thể cào được ra như thế. Có thể suy ra trận ác đấu vừa rồi khủng khiếp tới nhường nào.
Mất máu quá nhiều dễ dẫn tới suy tim rồi chết. Tôi vẫn giữ cho mình một chút hi vọng, bất lực, buồn, hồi hận, không thể nào hình dung được hết những cảm xúc cùng lúc nảy sinh trong lòng, nước mắt gần như sắp trào ra.
Cũng không biết vì sao mà tôi lại trở lên quyết đoán tới vậy, trong tích tắc tôi gạt hết những đau thương đó đi, bỗng thấy mình bình tĩnh lạ.
Bản thân cũng bị cái bình tĩnh tới bất ngờ đó làm cho giật mình, như là có một người khác ở bên trong thay mình gạt bỏ hết những ưu tư đó. Không biết khi trải qua cái thời khắc này, những người khác có cảm thấy giống vậy không, nhưng vào lúc này, trong đầu tôi cảm giác đã vô cùng rõ ràng.
– Bọn họ còn chưa chết, tôi sẽ không thể vội vã rơi khỏi đây, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà nhìn họ chết. Tôi phải làm gì đó, phải nỗ lực tới giây phút cuối cùng.
Tôi đứng lên, đầu tiên cân nhắc phải làm sao đây.
Trước mắt cần tìm lấy một ít tàn hương, đem rắc lên những vết thương sâu nhất của bọn họ, nó sẽ giúp cầm máu tạm thời. Sau đó sẽ nhặt lục phủ ngũ tạng của Bàn Tử từng chút một nhét vào trong bụng. Cái cảm giác đó tôi không bao giờ muốn ghi lại.
Sau khi làm xong, đi lấy đồ lặn lại, xé ra làm mấy mảnh, đi nhặt thêm vài khung gỗ, buộc chúng với nhau thành một cái cán, buộc hai người bọn họ lên đó rồi lôi đi.
“Cho dù có phải chết, tôi cũng phải đưa các anh ra khỏi đây.” tôi cắn răng thề.
Sau khi đã làm xong, một tay cầm đèn pin, một tay giữ dao găm, nhìn xung quanh. Trên kia tất cả đều là thứ chất lỏng màu xanh biếc, có lẽ là máu của bọn quái vật đó, nhiều hơn nữa là màu đỏ mơ hồ của máu người, một đống hỗn độn.
Tôi không nhìn kỹ, cũng không dám nhìn kỹ, chuyển hướng tứ phía vách đá, muốn tìm cái cửa động mà Bàn Tử nói, mới liếc mắt một cái liền ngây cả người- trong vách đá có loáng thoáng hiện ra những bóng đen, hơn nữa so với vừa rồi còn nhiều hơn, nhưng còn ở xa nên nhìn có vẻ nhỏ, hình dạng như một đứa trẻ vậy.
Tôi nhìn một lượt, không khỏi kinh người, giờ không nên lưu lại thêm nữa, vội kéo bọn họ tới cái của động mà Muộn Du Bình nói là nơi mà lũ người đá chui ra.
Chỉ riêng Bàn Tử đã rất nặng giờ lại cộng thêm cả trọng lượng Muộn Du Bình, tôi phải vận tới hết sức bình sinh mới có thể đem bọn họ kéo vào trong đường hầm được.
Quả thực là đúng như Muộn Du Bình nói, trong lỗ hổng này có lối đi, những con quái vật kia hình như có khả năng ăn mòn ngọc thạch ở đây để từ từ di chuyển bên trong vách đá thì phải. Bốn phía tất cả đều là ngọc thạch, nếu có tên buôn ngọc nào ở đây hẳn sẽ phát điên lên mất.
Nhưng nếu bọn chúng được hình thành trong ngọc thạch này, vậy hẳn là các lối đi đều bị khóa kín. Tôi cố gắng vận sức, kéo một lúc lâu thấy rằng đường hầm rất dài, cảm giác hơi bất thường, vách đá thỉnh thoảng lại hiện ra một gương mặt mơ hồ, nhìn như những người bên trong bức tường đá đang tụ lại trông tôi lê từng bước chậm chạp.
Cũng may là thần kinh của tôi đã trải qua tuyệt đỉnh kinh hãi, nên giờ chỉ đơn giản là mặc kệ nó, cứ thế cắn răng kéo Bàn Tử và Muộn Du Bình đi, chỉ còn biết lo lết đi từng bước.
Đường hầm cũng không có thêm bất kỳ một lối rẽ nào, nhưng đường đi lại vô cùng phức tạp, thậm chí có nhiều chỗ thẳng đứng, tôi tính mình lết liên tục trong mười mấy tiếng đồng hồ, gần như mệt tới bất tỉnh nhưng vẫn chưa thấy thấy hết đường.
Cũng không biết sau đó bao lâu thì đèn pin cũng sắp tắt ngấm,đột nhiên bên tai tôi vang lên tiếng nước chảy.
Tôi lết đi với tốc độ như điên, bất ngờ tay hẫng một cái, cảm giác bên dưới chân không tới đất, người thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Cố gắng dùng chút ánh áng còn lại của đèn pin soi một cái, trước mặt xuất hiện một khoảng trống, cũng là một bộ phận bất quy tắc của cái khe núi này, không sâu lắm, hai chân có thể giữ thăng bằng được. Bên trên khe hở nước đổ xuống như thác.
Tôi uống lấy mấy ngụm nước, đèn pin soi về phía trước, không thấy có đường hầm nữa, hình như này nơi này là điểm xuất phát của nó. Từ đây có thể theo cái khe kia đi xuống. Lại tới soi qua hai bên một lượt, cũng được lắm! Tất cả bề mặt khe nứt đều như bị đục ra, hơn nữa toàn bộ là một thể thống nhất, mấy con quái vật kia như mọt núi vậy. Ngoài ra thì không có gì hết cả.
Tôi buông Bàn Tử và Muộn Du Bình xuống, không biết tình hình hiện giờ của bọn họ thành ra thế nào rồi, tự mình từng bước từng bước leo xuống, muốn nhòm xem bên ngoài thông tới đâu.
Thật ra thì hoàn toàn không biết phải làm thế nào nên đành từ từ xuống thăm dò. Đột nhiên tôi thấy hình như nói đó có gió thổi qua, trong lòng mừng quýnh, lập tức chạy theo cảm giác, quả nhiên phía trước có một cửa động.
Tìm ra rồi! (Ơ-rê-ca!) Lòng tôi thầm reo lên, lập tức quay trở lại tháo dây ra để đem từng người ra một.
Chịu đói mấy ngày liền, thực tình tôi sớm đã không còn chút sức lực nào, đoạn đường này vô cùng khó khăn, đi được nửa đường đã thấy trời đất trời đất quay cuồng, cùng lúc bắt đầu có cảm giác buồn nôn. Đây là dấu hiệu thể lực đã chạm vạch cạn bình, tôi cảm giác mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Tối thiểu là phải thêm tới sáu bảy giờ nữa mới có thể hoàn thành được vài bước đường đó. Tới khi tôi đi vào trong, được một lát lại tiếp tục phải lết đi trong cảnh trời đất tối tăm.
Tôi có thể xác định, trong quá trình đó, xung quanh mình chắc chắn diễn ra rất nhiều chuyện, vì bên tai luôn vang lên những âm thanh kỳ quái, nhưng tôi không còn lòng dạ đâu mà để ý tới nó, cảm xúc hoàn toàn lộn xộn cùng với toàn thân tê dại. Chính lúc tưởng mình đã chết, tôi lại có suy nghĩ như vậy.
Không biết lết đi thêm bao lâu, phía trước bỗng xuất hiện ánh sáng. Lúc này tôi không còn sức mà tăng tốc nữa, chỉ tiếp tục bước như cái xác không hồn, cứ thể mà lết đi.
Sau đó, trong vài giây, tôi nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng nước chảy, cả mặt đất mà tưởng rằng rất lâu rồi tôi không được nhìn tới. Tôi hầu như không biết phản ứng thế ra sao, chưa kịp nhận ra đây là chỗ quái nào, liền thấy có vài người xuất hiện xung quanh, ngẩng đầu nhìn lên chẳng phải là thôn dân có nét mặt nham hiểm sao.
Bọn họ kéo tôi từ trong cửa động ra, trong số bọn họ tôi không nhận ra được một ai cả.
Trên một triền núi đối diện phía khác của bãi đá ven hồ đầy những người là người, trong tai tôi nghe được toàn là khẩu âm Trường Sa.
Cơ thể tôi đã vô cùng suy yếu, vừa được đưa ra ngoài lập tức hoa mắt chóng mặt, tiếp theo có một nhóm người tiến tới chỗ tôi. Nhìn sắc trời có thể đoán giờ đang là buổi tối, tứ phái đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều là đèn măng-sông. Còn có người cầm bộ đàm không ngừng gào thét:
” Tìm được rồi! Tìm được người rồi!”
Một nhóm người lại tiến về phía tôi, rất nhanh sau đó tôi đã có thể trông rõ tướng mạo của họ, tôi nheo nheo nhìn, rồi bất ngờ kinh ngạc, kia không phải là chú Hai nhà tôi sao, theo sau còn có Phan Tử nữa.
Bọn họ đều làm mặt rất căng thẳng, không đợi đến lúc chú tiến tới trước mặt, tôi lập tức ngất lịm đi