Đạo Mộ Bút Ký

Chương 52: Sai lầm chết người




Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên người tôi, cảm giác sợ hãi này khó mà có thể dùng lời miêu tả hết được, lúc đó bọn họ mở cánh cửa đó ra, chắc chắn sẽ không chút đề phòng cùng cảnh giác nào, cực kỳ thả lỏng, nếu đột nhiên gặp phải cơ quan, khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều, mà tất cả đều là do sơ xuất bên phía tôi.
Đó chẳng khác nào là tôi hại chết bọn họ. Cho dù là vài người Muộn Du Bình có may mắn sống sót được, nhưng chỉ cần có người chết, trách nhiệm trong chuyện này thuộc về tôi, tôi không thể nào đối mặt với nó được.
Tiểu Hoa phản ứng mau lẹ hơn tôi, hắn lập tức leo lên trên ròng rọc rồi chui ra khỏi động, tôi nghe tiếng hắn hô lên bên ngoài, hình như là truyền tin tức này xuống dưới kia, nhưng bản thân tôi biết đã quá muộn rồi, bọn họ đã vào bên trong kia được ba ngày, nếu có chuyện gì xảy ra hẳn là không kịp nữa.
Trong giây lát, bao nhiêu cảm giác thư thả trong tôi đều tan thành mây khói, giống như là hồi trước giúp người khác gian lận vậy, nộp xong bài mới phát hiện đề thi khác nhau. Tôi cũng thất thần chui ra khỏi động, đưa mắt nhìn lên vách núi mà trong lòng cực độ bất an.
Sau khi Tiểu Hoa truyền tin xong, hắn lệnh cho người của mình lập tức đi thăm dò tình hình, hơn nữa cũng bảo bọn họ gửi điện cấp tốc sang đó, nhưng tin tức muốn tới được bên kia rồi hồi âm lại cũng mất ít nhất hai ngày trời.
Tôi vẫn muốn tìm một lý do gì đó vừa để thoái thác trách nhiệm, vừa để an ủi bản thân mình, nhưng chuyện này chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy vô cùng nghiêm trọng rồi, cơ bản là tôi dù có muốn trấn an nhịp tim của mình cũng khó.
Cảm giác lo âu này không cách nào miêu tả ra được, tôi ngồi lặng một chỗ, muốn làm cái gì đó nhưng cố gắng mấy cũng chẳng nghĩ ra nên làm gì, toàn bộ chỉ thấy là trách nhiệm của mình, cảm giác sốt ruột thiêu đốt trong lòng, khiến tôi không thể nào mà bình tĩnh được.
Nhưng tôi biết là giờ không còn cách nào cả, chỉ biết tiếp tục cho ngọn lửa trong lòng cháy mãi, lo âu suốt một ngày, sức lực kiệt quệ, người cũng mệt lả đi.
Đên ngày thứ ba, chúng cũng nhận được hồi âm, chỉ có vài chữ:
Đã mất liên lạc với bọn họ“.
Đầu tôi ong một tiếng.
Cuối cùng không thể ngồi đợi thêm được nữa, tôi và Tiểu Hoa xuống khỏi vách núi. Trở về thôn gần nhất, mở máy tính lên mạng trực tiếp liên lạc với người bên Ba Nãi. Đồ của chúng tôi vừa gửi tới, bọn họ cũng lập tức hiểu ra chuyện đã không xong rồi, ngay sau đó cũng cho người đi vào trong nhưng bên trong kia đã không còn phản ứng.
Bọn họ đã áp dụng tới biện pháp khẩn cấp, chuẩn bị điều thêm người đi vào trong xem xét tình hình. Bảo chúng tôi tiếp tục chờ tin tức.
Đêm hôm đó ngủ vô cùng khó khăn, không biết là do lâu rồi không được nằm giường hay là do quá lo lắng. Ngày hôm sau cũng không có tin tức gì, ngay cả người đi vào thám thính cũng không trở ra nữa.
Tôi ôm mặt, trong đầu vỡ ra mọi nhẽ, đây không phải là tin gì tốt lành cả.
Tiếp tục chờ đợi, ngày thứ ba, ngày thứ tư, thứ năm thứ sáu. Được một tuần sau, tôi liền ý thức được rằng người ngày ngày vẫn gửi tin tức sang cho tôi, bọn họ bên kia cũng đã rơi vào tuyệt vọng, Tiểu Hoa vỗ vai tôi, nói:
“Đừng tự dối mình nữa, trong đó chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Tôi chưa từng rơi vào hoàn cảnh bối rối như vậy, nếu là bình thường, tôi còn có thể tỉnh táo vì bên cạnh tôi luôn có Muộn Du Bình và Bàn Tử. Nhưng đột nhiên, chỉ trong giây lát tôi chỉ còn lại một mình.
Tôi nhớ rất nhiều lần, khi chúng tôi ở trong Thất Tinh Lỗ Vương cung, ở dưới đáy biển hay trên núi Trường Bạch, bọn họ luôn sát cánh với tôi, dù bị vây hãm, nguy hiểm rình rập cũng vẫn có bọn họ bên cạnh, tôi chưa bao giờ phải lo lắng nhiều như lúc này, hiện tại… rốt cuộc không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi lập tức quyết định lên đường tới Quảng Tây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.