Đạo Mộ Bút Ký

Chương 95:




Tôi ơ một tiếng, nghĩ bụng cái quái gì vậy, rõ ràng không có xe đi Cát Lâm mà. Tôi lập tức đến hỏi nhân viên trực ca, anh ta nói đó là xe đi Bắc Kinh.
Tổ sư nó, tôi chửi thầm chuyện quái quỷ gì đây, thôi thì xe gì cũng rứa, chỉ cần cùng đi về một hướng là được, trước hết cứ lên xe rồi tính sau.
Đây là logic riêng của Muộn Du Bình, chỉ có bản thân hắn mới hiểu rõ mọi hành động của mình, chẳng liên quan tí nào đến lý trí cả.
Tôi vội vàng chạy đến cửa ra, nhưng cửa ra của bến xe cách phòng chờ một quãng rất xa, khi tôi đến nơi thì khói xe cũng chẳng kịp ngửi. Tôi thở hổn hển, tự nhắc mình phải thật tỉnh táo.
Tôi không tin mình lại thua một kẻ có kĩ năng sống thương tật đến cấp 9 ngay trong địa bàn thành thị này. (=]])
Tôi lại vẫy xe quay về cửa hàng, thấy Vương Minh đang hớn hở chơi dò mìn. Khi bước vào, tôi suýt nữa đã dọa cho cậu ta té nhào khỏi ghế.
“Ông chủ, lần này sao anh quay về nhanh thế.”
“Bớt nói nhảm đi.” Tôi đạp cậu ta ra lấy chỗ, lên mạng đặt vé máy bay, sau đó nhanh chóng tra cứu mọi lộ trình, thời gian địa điểm xe khách cập bến, những con đường hắn có thể sẽ đi tiếp. Sau khi ghi chép tất tật mọi thứ, tôi chạy như điên ra sân bay.
Bay đến Bắc Kinh rồi, tôi xem đồng hồ, thấy mình đã đến sớm hơn xe khách ít nhất năm tiếng. Ở cửa ra của bến xe, tôi mua mấy quả trứng luộc nước trà ăn lót dạ, chờ Muộn Du Bình đến.
Trong lúc đó, tôi không ngừng suy nghĩ phải làm sao mới khuyên bảo được hắn.
Đánh nhau xem chừng không lại, đuổi theo cũng không kịp. Nếu hắn tâm đã quyết, ý đã định, tôi thực sự cũng không biết phải làm gì hơn, chẳng qua chỉ phí lời vô ích.
Hay là mình thừa dịp hắn sơ ý, đánh lén từ sau lưng? Tôi nhìn quanh quất kiếm được một tấm ván, ước lượng sơ sơ, rồi nhìn sang gã bán trứng ở gần đó có vóc dáng xấp xỉ Muộn Du Bình, khua tay múa chân vài cái.
Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh Muộn Du Bình xoay người đá tôi một phát dính bẹt vào góc tường. Hắn cực kì cảnh giác mà, tôi ảo não nhận ra rằng nếu đánh lén hắn thì xác suất thành công cực thấp. Hơn nữa giả dụ thành công, một đòn đập hắn chết tươi, ông đây dễ chừng phải ngồi tù hoặc là dựa cột.
Mà xuống dưới đó lỡ đâu còn gặp lại hắn thì cũng không biết ăn nói làm sao cho phải.
Chuốc thuốc?
Nhưng tôi cũng không rõ thuốc ngủ thời hiện đại có tác dụng gì với thể chất của hắn hay không. Nếu có, thì trước hết tôi phải dụ hắn vào nhà nghỉ (*), kiếm cớ là tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, mong hắn ra tay giúp đỡ. Sau đó bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của hắn, đợi hắn lăn ra đo ván thì trói chặt lại, nhờ Tiểu Hoa chuẩn bị xe, tống thẳng về Hàng Châu.
(*) Nguyên văn chỉ là kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi, nhưng mềnh thấy để thế không chất nên tự ý sửa lại =)))))) *né dép*
Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng Muộn Du Bình nghe tôi nói muốn tìm hắn bàn chuyện thì hoàn toàn dửng dưng quay đầu bước đi. Tất nhiên tôi sẽ níu kéo hắn lại, sau đó hắn xoay người đá tôi một cú dính vô góc tường.
Đầu tôi đau muốn nứt, nghĩ ra đủ mọi cách cũng chẳng ăn thua gì. Cho dù có gô cổ hắn tống thẳng về Hàng Châu thì cũng không sao giữ hắn lại được, trừ khi nhốt vào lồng sắt, chứ không hắn nói đi là sẽ đi liền.
Nếu tôi tống hắn vào bệnh viện tâm thần, may ra có thể sẽ giữ chân được hắn. Nhưng bản lĩnh của hắn quá mức siêu phàm, tôi cảm thấy chẳng nơi nào có thể trói chân nổi, không chừng tống hắn vào đấy còn liên lụy đến bác sĩ và y tá của bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.