Đào Nguyệt

Chương 4:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam nhân trong lòng thầm tính toán, nhưng sau cùng vẫn quyết định ở lại, thiếu niên này xem ra tới tột cùng vẫn không có ý làm hại hắn. Nghĩ rồi y lại quan sát thiếu niên. Người này thật kỳ lạ. Nhìn cách ăn mặc, phong thái cùng hình dáng thiếu niên, đều không giống con nhà dân giả bình thường. Vật dụng hàng ngày đều vô cùng sang quý, dung mạo xuất chúng, khí chất toát nên vẻ thanh nhã mà chỉ con nhà phú quý mới có được. Nhìn thế nào thiếu niên cũng giống con cái thế gia vọng tộc, ấy vậy mà lại sống nơi thâm sâu hoang vắng như thế này?
Đào Quân lúc này lại chẳng để ý đến ánh mắt dò xét của nam nhân. Nó nhàn tản nằm dựa vào tấm da thú mềm mại, chăm chú đọc một quyển sách đã ố vàng. Cứ thế đến xế chiều, nó xếp lại quyển sách đã đọc xong, cẩn thận cất vào rương gỗ rồi đứng dậy đi ra khỏi hang. Một lúc sau Đào Quân quay lại với hai cái bao lớn. Một trong số chúng lại khẽ động đậy, một bao còn lại tỏa ra hương thơm dược liệu dịu nhẹ. Nhìn nam nhân đang ngủ thiêm thiếp, Đào Quân khẽ cười. Khẽ lay tỉnh nam nhân, Đào Quân trưng ra dáng điệu mà nó tự cho là <<hòa nhã xinh đẹp>> nhất mà nhìn nam nhân.
_ Tỉnh, thay thuốc rồi dùng cơm.
Đôi mắt như thu thủy của nam nhân khẽ mở, mơ màng một lát rồi nhanh chóng thanh tỉnh. Đào Quân hứng thú nhìn sự biến chuyển nhanh chóng nơi đáy mắt nam nhân, lần này phải xem nơi đáy mắt tưởng chừng như sâu thẳm kia sẽ lại để lộ ra loại biểu tình gì đây. Nó lấy từ bên hông ra một cái lọ, khẽ lắc đều rồi đưa cho Lãnh Nguyệt.
_ Uống đi!
Nam nhân thoáng nhìn cái lọ khả nghi kia, lẳng lặng gượng ngồi dậy rồi vươn tay nhận lấy. Lần này y cũng không muốn nhìn thử bên trong là thứ kỳ quái gì nữa, hắn biết thiếu niên sẽ ko làm hại mình. Mở nắp chai, hắn nhanh chóng uống thứ chất lỏng trong bình vào bụng mà không hề nhìn hay ngửi thử trước. Chỉ mới được nửa ngụm, vị đắng nghét hòa quyện với vị cay đến xé lưỡi xộc thẳng vào cuống họng Lãnh Nguyệt. Hơi nóng nồng đậm như xông lên đến não cùng vị tanh tởm lợm như đánh tan mọi ý thức của hắn.
_ KHỤ KHỤ KHỤ khụ
_ Ha ha ha ha
Nhìn nam nhân khổ sở ho sặc sụa đến xanh cả mặt, Đào Quân cũng nhịn hết nổi mà ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nam nhân đáng thương cứ nghĩ cái này là huyết tươi ban sáng sao? Lầm to rồi! Cái lọ kia là hỗn hợp mật gấu cùng rượu đó nha! Nó lấy lại chai rượu mật gấu từ tay nam nhân lúc này đã ho đến ngồi không vững nữa kia. Người này, người này, thật luôn khiến cho nó không biết đến buồn chán mà!
_ Uống một chút thôi, nào nằm xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.
Sau một lúc mới bình ổn được hơi thở, Lãnh Nguyệt lại càng cười khổ trong lòng. Hắn, không thể ngờ có ngày lại trở thành trò cười cho một tên nhóc con. Hắn vô lực nằm xuống, cơn ho mãnh liệt vừa rồi dường như đã đem toàn bộ vết thương trên người hắn động đến muốn nứt ra, đau nhứt đến toát mồ hôi.
Nhìn nam nhân sau khi bị mất mặt như vậy vẫn không lộ ra vẻ gì là tức giận, Đào Quân hơi thất vọng nha. Nó đang đoán xem có phải người này là thuộc dạng ”diện vô biểu tình” hay không a! Nó nhẹ nhàng tháo lớp băng cũ, rửa sơ qua vết thương bằng nước ấm, rồi lấy chiếc lọ ban nãy đổ ra một ít chất lỏng màu xanh nhạt lên vết thương. Một mùi thơm nồng tản ra rồi hòa vào không khí.
_ Cái này là rượu mật gấu, rất tốt cho vết thương của ngươi. Uống một chút, xoa ngoài vết thương một chút. Cái này Tiểu Bạch phải tốn một buổi sáng mới có thể mang về đó nha!
Vừa nói, đôi tay trắng nõn đã thật linh hoạt xoa đều rượu thuốc qua các vết thương. Mỗi lần Tiểu Bạch bị thương nó cũng là dùng cái thứ rượu này mà xoa cho nha! Cực kỳ hữu hiệu! Xong xuôi nó băng lại vết thương cùng một ít dược thảo mới hái. Động tác thành thạo như đã làm việc này đến cả trăm lần rồi! Nó lau sơ tầng mô hôi đọng lại trên trán nam nhân. Xem ra cơn sốt cũng đã hạ. Đào Quân nhanh chóng tiếp tục chuẩn bị cho bữa ăn chiều. Nó lấy từ trong bao ra hai con gà rừng mập tròn múp míp. Cái này là món mà nó cùng Tiểu Bạch thích ăn nhất đây, gà rừng nhồi nấm tuyết hầm cùng quả đào tươi. Sau một lúc thì nồi thức ăn đã hoàn thành và tỏa ra mùi hương tuyệt mỹ đến ngây ngất. Đào Quân cười tự đắc, xem ra trù nghệ ( kỹ năng nấu ăn) của nó càng lúc càng được nâng tầm rồi.
Như thường lệ, nó ăn uống no nê phần mình, rồi dành hẳn một con gà mang ra ngoài hang. Một lúc sau mới quay trở lại múc một chén mang qua cho Lãnh Nguyệt. Nhưng lần này thiếu niên không bỏ mặc nam nhân tự ăn nữa. Nó giúp hắn ngồi dậy, cho tựa vào vách đá đã lót lông thú, từ từ xé nhỏ từng miếng thịt gà ra bỏ vào chén nam nhân, thổi thổi cho nguội rồi đưa lên một muỗng thức ăn đến trước mặt y.
_ Ta giúp ngươi ăn.
Nhìn nam nhân nhìn mình đầy nghi hoặc, Đào Quân cười thầm trong bụng. Cuối cùng thì nam nhân kia cũng lộ ra một chút biểu tình rồi.
_ Chê trù nghệ của ta không hợp khẩu vị à?
Nam nhân khẽ nhíu nhíu mày, rồi miễn cưỡng uống xuống muỗng canh. Nhìn nhân trung của y dần dần giãn ra, thiếu niên bật cười. Sau một lúc thì bát canh đã nhanh chóng được ăn sạch. Bồi xong nam nhân ăn thì trời cũng xẩm tối. Đào Quân cười khúc khích nhìn chén canh sạch trơn trên tay, xem ngươi còn có thể cương được bao lâu! Nói rồi nó lại mau mắn dọn sạch chén đũa đem ra ngoài.
_ Đa tạ.
Âm thanh trầm thấp phá tan bầu không khí yên lặng khiến Đào Quân kinh ngạc. Nó tròn xoe mắt nhìn người vừa nói câu đa tạ kia. A..! Thì ra hắn còn nói chuyện được..Nở một nụ cười nhẹ như vân phi, nó quay ra ngoài hang, chỉ để lại một câu.
_ Ngươi có bị gì cũng không liên quan ta, không cần đa tạ. HẾT CHƯƠNG 4
Phụ lục nhỏ
xoa-mat-gau
Rượu mật gấu
Mật gấu tươi có vị đắng sau thấy ngọt the, màu xanh hoặc nâu, tính ấm, nhuận, tỷ trọng hơn nước và rượu nhưng thấy thấp hơn mật ong. Thả vào rượu thì chìm thõng xuống, lắc tan đều trong rượu, có màu xanh lá mạ rất đẹp, màu xanh này sẽ mất đi nếu để ngoài ánh sáng, nên để trong chai màu hoặc tối. Để lâu chai có lắng đọng một tý cholestorol có trong mật của con gấu nhưng ko đáng kể. 
– Mật gấu có tính sát trùng đặc biệt, tính giảm đâu rất tốt, tính tăng sinh mạng và tính phá ử tiểu viêm làm tan huyết đông và mỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.