*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Đào chẳng suy nghĩ nhiều khi trả lời câu hỏi kia của nam nhân. Mãi cho nhiều năm sau đó khi nhớ lại, nó vẫn cảm thấy bản thân có quá nhẹ dạ hay không khi dễ dàng tặng cho nam nhân cái câu trả lời chẳng khác nào khế ước bán thân kia.
Ngay khi nghe thấy câu trả lời của Thiên Đào, Lãnh Nguyệt chẳng phí một giây một phút nào cả. Hắn khẽ vỗ tay hai cái, lập tức ba hắc y nhân xuất hiện ngay trước cửa động, nhanh chóng thu dọn vật dụng trong hang sắp xếp thành kiện gọn gàng. Thiên Đào còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đã thấy nam nhân lấy tấm áo choàng tuyết hồ bọc nó lại kỹ lưỡng, rồi bế hẫng nó lên mà phi thân chạy ra khỏi cửa hang.
_ Aaaa…Nguyệt Nguyệt, ngươi đang làm gì thế này ?
_ Dẫn ngươi đi a~ ~ ~
Thiên Đào trợn mắt nhìn nam nhân khuôn mặt tuy vẫn bình tĩnh ôn nhu như thường nhưng trong đáy mắt lại lấp loáng ánh vàng vô cùng hứng khởi kia. Sao nó có cảm giác mình mới vừa rơi vào bẫy rập a !
_ Đồ…đồ dùng của ta !Ta chưa sắp xếp gì cả !
_ Thuộc hạ của ta đã làm, Đào nhi đừng lo !
« Đào nhi ?Ai cho ngươi gọi bản Quân như thế »- Thiếu niên liếc xéo tên nam nhân đang bắt cóc nó một cách trắng trợn kia.
« Thế cả thiên hạ này ngoài ngươi ra có ai dám gọi bản Thái tử là ‘Nguyệt Nguyệt’ hả ? »- Nam nhân khẽ nhìn chế giễu thiếu niên đang xù lông trong lòng mình.
Chỉ trong nháy mắt nam nhân đã ra khỏi rừng đào và men ra một con đường mòn nhỏ để xuống núi. Phía xa có thể thấy ánh đuốc của một đoàn nhân mã khoảng chừng hai mươi người ngựa cùng xe chở hàng hóa, nhìn thoáng qua trông giống hệt một đoàn thương nhân buôn vải.
_ A a aaaa…….Còn Tiểu Bạch nữa ! Tiểu Bạch của ta a !
_ Đào nhi đừng lo, ta đã cho thuộc hạ mang nó đến rồi.
_ Ngaooo………..Ngaooo…..Ngaoooooo….
Khi nghe được tiếng gầm của Tiểu Bạch, Thiên Đào vừa mừng vừa vui. Nhưng khi nhìn thấy hiện trạng của lão hổ công, nó lại một lần nữa trừng to mắt mà không thể tin được quay lại nhìn Lãnh Nguyệt. Tiểu Bạch oai phong lẫm liệt của nó a, giờ đây lại bị trói gô lại như một trái banh xù lông tuyết trắng mềm mại múp míp đang nằm ngoan ngoãn trong xe ngựa.
Này thì, ai có thể làm Tiểu Bạch của nó ra nông nổi này a?
Nam nhân nhanh chóng ôm thiếu niên bước vào khoang xe ngựa rộng rãi. Bên trong xe tuy không nhiều vật dụng nhưng đầy đủ tiện nghi, sàn lót nệm cùng lông thú vô cùng êm ái.
_ Ta chỉ sợ nó chạy loạn nên mới phải ’tạm thời’cho nó an phận một chút.
_ Ngáooo…Ngáooo….(Tiếng rống giận vô cùng thê lương)
Thiên Đào chạy vội tới bên bạch hổ, lúng túng cởi trói cho nó, nhìn cặp mắt xanh biên biếc của lão hổ lúc này lại ươn ướt mở to lấp lánh nhìn mình cũng đủ biết Tiểu Bạch nãy giờ đã chịu bao nhiêu ủy khuất a!
Ngay khi dây trói vừa cởi bỏ, Tiểu Bạch lảo đảo đứng dậy lùi cách xa Lãnh Nguyệt nhất có thể. Cuối cùng lại chọn một góc nhỏ gần cửa xe nhất. Nam nhân vui vẻ ngồi xuống cạnh thiếu niên lúc này đang cau có nhìn mớ dây thừng vừa cởi ra từ người Bạch Hổ.
_ Lần sau ngươi không được đối xử với Tiểu Bạch như vậy nữa!
_ Sẽ không có lần sau.
Nam nhân tỏ vẻ hối lỗi, rồi chồm tới ôm lấy thiếu niên đang được gói kỹ trong chiếc áo choàng tuyết hồ.
_ Ổn rồi, ngủ thôi nào, Đào nhi!
Thiên Đào nhíu mày nhìn nam nhân đang cố bày ra dáng vẻ ’vô cùng buồn ngủ’ kia, xong vẫn để cho nam nhân ôm lấy mình, mắt cũng khép hờ lại.
_ Ừ, ngủ thôi, Nguyệt Nguyệt.
Tiếng vó ngựa vang lên, đoàn người ngựa từ từ ly xa khu rừng đào kia mà tiến vào cuộc hành trình mới. Chẳng mấy chốc loáng thoáng nghe thấy tiếng thở đều đều trầm thấp của nam nhân, nhẹ nhàng của thiếu niên, và gầm gừ của lão hổ phát ra từ xe ngựa.
……………………………………
Minh Nguyệt quốc hoàng cung.
Thân ảnh một nam tử vận hồng y vương giả khẽ lay động trên sàn bạch ngọc sang quý, băng qua những hàng long trụ mạ vàng tinh xảo rồi tiến thẳng vào tẩm cung rộng lớn với hàng hà những sa trướng hoàng kim lộng lẫy. Thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng ho nặng nề cùng hơi thở gấp gáp mệt mỏi vọng ra từ sau màn lụa của long sàn to lớn.
_ Phụ hoàng, tới giờ uống thuốc rồi!
Hồng y nam tử mỉm cười nhìn nam nhân khuôn mặt trắng bệt đang suy yếu nằm trên long sàn kia- chẳng ai khác chính là Minh Nguyệt hoàng đế Lãnh Minh. Mắt phượng khẽ liếc nhìn bàn thức ăn đã sớm nguội lạnh ở bên cạnh, y chỉ tặc lưỡi một cái rồi thương hại nhìn vị hoàng đế đang yếu ớt cố chống cự lại trong vô vọng.
_ Phụ hoàng lại không dùng Ngọ thiện, như thế sẽ không tốt cho Long thể của Người.
Nói rồi nam tử tao nhã cầm lên chén dược bằng ngọc phỉ thúy nhẹ nhàng tiến đến ngồi cạnh hoàng đế, đôi tay trắng nõn khẽ cầm một chiếc khăn thêu tinh xảo giúp thắm mồ hôi đang vã ra từ trán của nam nhân.
_ Đừng chạm vào quả nhân, súc sinh.
Bàn tay kia khẽ ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn như cũ mà bình thản lau hết mồ hôi vẫn đang túa ra trên trán hoàng đế. Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, trong không gian thoang thoảng hương trầm cùng mùi vị thuốc bắc nồng đậm. Lúc bấy giờ ánh nến mới phản chiếu rõ sắc diện của hồng y nam tử kia- quả là một tuyệt đại mỹ nhân. Mắt phượng xinh đẹp khẽ lưu chuyển nhìn hoàng đế đầy chế giễu, cánh môi mỏng phớt hồng nhếch lên một nụ cười nhạt nhưng vẫn khiến hoa nhường nguyệt thẹn, mái tóc đen tuyền thả dài như suối được cố định hờ hững bằng một chiếc trâm ngọc…Mỹ nhân kia chẳng ai khác chính là Thất Nguyệt hoàng tử- Lãnh Anh.
_ Phụ hoàng, để Anh nhi giúp người uống thuốc.
Nam tử nhẹ nhàng múc một muỗng thuốc, thổi nguội rồi mới từ từ đưa lên trước miệng của hoàng đế. Nhưng hoàng đế chỉ mím chặt môi, rồi giận dữ hất tay cùng thìa thuốc ra.
_ Quả nhân không cần uống thuốc do tên súc sinh ngươi mang đến.
_ Phụ hoàng, nếu Người không uống thuốc thì bệnh sẽ không lành.
_ Quả nhân không muốn lành bệnh, Quả nhân thà bệnh chết để đi theo họ đến suối vàng còn hơn sống ở đây cùng súc sinh như ngươi!
Mắt phượng khẽ lóe lên một tia sáng độc ác. Đôi tay trắng noãn tưởng chừng như vô lực mềm mại kia trong nháy mắt bóp lấy cằm nam nhân khiến y phải há to miệng, lực đạo mạnh mẽ khiến hoàng đế cao cao tại thượng đau đến trắng xanh mặt mày vô pháp kháng cự. Lãnh Anh trút cả chén thuốc vào miệng nam nhân, ép y uống hết chén thuốc rồi mới thả y nằm vô lực xuống chăn lụa mà ho sặc sụa.
_ Phụ hoàng không thể chết được, Anh nhi sẽ không để Ngài phải chết đâu!
Lại dùng khăn lụa lau sạch bọt thuốc còn vươn lại trên khóe miệng nam nhân, hồng y nam tử khinh khỉnh mỉm cười nhin kẻ đang vật vã trên long sàn kia.
_ Nghe nói Quỳnh hoa Hoàng Hậu của Người vẫn còn sống và vừa mới hạ sinh một tiểu đệ đệ khả ái. Nếu Người chết thì, đứa bé kia cùng Hoàng Hậu chắc cũng không cần sống trên đời này nữa.
_ Ngươi! Súc sinh! Nghiệt Tử….Quả nhân, đáng lẽ Quả nhân không nên để….
_ Ha ha ha ha……..
Lãnh Anh cười điên dại, mắt phượng xinh đẹp lại nhìn nam nhân một cách lạnh lùng. Khuôn mặt mỹ lệ lúc này lại vặn vẹo đến vô cùng quỷ dị.
_ Đúng đúng, đang lẽ Phụ hoàng ’không nên để cho Anh nhi được sinh ra’, có phải không? Phụ hoàng à! Mẫu phi của ta cũng đã nói câu này với ta trong suốt mười tám năm qua rồi, thật hiếm hoi khi thấy hai người cùng có chung một ý nghĩ nha!
_ Hừ- Hoàng Đế xoay người quay lưng lại với nam tử- Quả nhân mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
_ Thỉnh Phụ Hoàng nghỉ ngơi, Anh nhi xin cáo lui.
Nói rồi thân ảnh hồng y khẽ đứng lên đi ra khỏi tẩm cung hoàng đế, trên môi vẫn còn nở nụ cười điên dại. Xong ẩn sâu trong đôi mắt phượng sóng sánh gợi tình của nam tử lại thấp thoáng ánh lên một thần tình phức tạp.
…………………………………………Hết chương 14
Lãnh Anh
hình chỉ mang tính chất minh họa =))