*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rạng sáng hôm sau, mã xa cuối cùng cũng tiến đến một vùng dã sơn cách kinh thành một trăm dặm. Bọn họ phải xuống xe, đi bộ dọc theo vách đá, cuối cùng dừng lại trước một thác nước lớn. Ảnh Nhị lấy từ trong túi ra chiếc còi nhỏ, thổi phát ra âm thanh như tiếng một loài chim hót ríu rít trầm bổng. Một lát sau, thác nước đột ngột chuyển động, nước được rẽ ra tạo thành một lối đi vào bên trong. Hóa ra sau thác nước có mật đạo. Ngay khi họ bước vào, thạch cổng lại từ từ đóng lại, thác nước trở lại như cũ, ẩn dấu hoàn hảo mật đạo mà họ vừa đi qua. Con đường bên trong đích thị là một hang động lâu năm, đi một lát con đường sẽ mở rộng và dẫn ra phía ngoài. Thiên Đào thoáng ngạc nhiên, vì phía bên kia con đường, chính là một pháo đài rộng lớn với vô số binh lính phòng vệ nghiêm ngặt.
_ Công tử, chúng ta đến nơi rồi.
Nói rồi Ảnh nhị ra lệnh người đến giúp đỡ việc cứu chữa cho Lãnh Minh Hoàng đế. Thiên Đào cũng căn dặn họ chuẩn bị những vật dụng cần thiết.
_ Phải chuẩn bị thật nhanh, không được thiếu bất cứ điều gì.
Nhanh chóng, Lãnh Minh được dìu vào một phòng kín, bên trong có một mộc bồn nghi ngút nước nóng, thả đầy thảo dược. Lãnh Minh được đưa vào ngâm mình trong mộc bồn, Thiên Đào ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng. Nó cần phải tĩnh tâm. Lãnh Minh bệ hạ này, sống được đến bấy giờ đã là một điều kỳ tích. Thiếu niên lấy từ trong người ra một viên thuốc, uy cho Lãnh Minh uống. Sau lại dùng kim châm đã thông các huyệt đạo trọng yếu, lại dùng nội lực đả thông kinh mạch cho nam nhân. Khoảng nửa canh giờ sau, dị tượng bắt đầu xuất hiện. Cơ thể của Lãnh Minh bắt đầu toát ra mồ hôi, nhưng kỳ lạ là mồ hôi kia mang màu đen tuyền cùng hương vị kỳ dị. Thiên Đào khẽ nhíu mày, trên trán cũng bắt đầu túa mồ hôi, xong động tác vẫn nhanh nhẹn và chuẩn xác vô cùng. Khoảng một canh giờ, mộc bồn lại được đổi mới một lần. Độc trong người của Lãnh Minh được ép ra đều đọng lại ở dược thủy trong mộc dũng, qua vài lần duy trì thay nước cũng dần trở nên ít hơn.
Bên ngoài, Ảnh Nhị lo lắng trấn giữ nơi cửa. Y được Thiên Đào giao cho nhiệm vụ, phải canh giữ nghiêm ngặt không cho bất kỳ ai được bước chân vào phòng gây nhiễu loạn.
_ Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Nam nhân thoáng sửng sốt, nhưng vẫn cung kính cúi người hành lễ.
_ Hoàng hậu nương nương cát tường.
_ Miễn lễ!
Một nữ tử xinh đẹp phục sức sang quý tao nhã bước đến. Quỳnh hoa hoàng hậu lo lắng định đẩy cửa đi vào, ngay lập tức bị Ảnh Nhị can ngăn.
_ Nương nương thứ tội, nhưng tuyệt không thể vào trong lúc này.
_ Bổn cung chỉ là lo lắng cho bệ hạ, ta tuyệt sẽ không gây ảnh hưởng đến việc cứu chữa của bệ hạ, để bổn cung vào!
Ảnh Nhị vẫn như cũ đứng chắn nơi cửa vào, diện vô biểu tình.
_ To gan! Ngươi là ai mà dám kháng chỉ của nương nương! – Một cung nhân tiến lên định lôi Ảnh Nhị ra, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, đã sợ hãi lui về sau.
Nữ nhân trầm ngâm xoay người, ra hiệu cho các cung nhân khác lui ra, một mình cùng Ảnh nhị đứng chờ trước cửa phòng.
_ Ảnh nhị, người ở bên trong đang cứu chữa cho Bệ hạ là ai?
_ Bẩm nương nương, thái tử có lệnh, trừ phi đích thân công tử nói ra, không được phép tiết lộ thân phận của công tử với bất kỳ ai.
Hoàng hậu ngây người, xong ngay lập tức chuyển hướng sang quan sát Ảnh Nhị từ trên xuống dưới.
_ Lại không nghĩ ngươi lại có diện mạo hiếm có thế này, thật khiến bổn cung phải ngạc nhiên.
_ Nương nương quá khen, cũng chính nhờ công tử đã ban dung mạo này cho thuộc hạ.
_ Ra là vậy, vậy bổn cung cũng yên tâm giao bệ hạ cho người kia. – Hoàng hậu khẽ mỉm cười, lại thâm trầm nhìn vào cửa phòng đang im ắng đến ngộp thở.
_ Nguyệt nhi, không đi cùng các ngươi sao?
_ Điện hạ có truyền lại, Người tự có tính toán, chỉ cần nương nương như cũ làm theo kế hoạch, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc viên mãng.
Hoàng hậu khẽ thở dài, mắt phượng thâm trầm nhìn nơi cánh cửa đang đóng chặt. Như thể đã biết Hoàng hậu đang mỏi mòn chờ đợi, cửa phòng mở ra, xuất hiện phía sau là bạch y thiếu niên xinh đẹp đến kỳ lạ. Mái tóc nguyệt sắc dài mượt như tơ được thắt lại đơn giản bằng ngọc đai sang quý. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp óng ánh sắc tím mê hoặc lòng người thoáng liếc nhìn Quỳnh hoa hoàng hậu cùng Ảnh Nhị.
_ Người đến giúp bệ hạ thay y phục rồi nằm nghỉ ngơi.
Lập tức Ảnh nhị cùng Hoàng hậu nhanh chóng vào phòng thu xếp mọi chuyện. Dung mạo của thiếu niên khiến không ít cung nhân sửng sốt, xong cậu vẫn không quan tâm, chỉ lẳng lặng đến ngồi ở ghế quý phi nơi góc phòng, mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần. Để cứu Lãnh Minh, Thiên Đào đã phải liên tục dùng nội lực điều khí trong ba canh giờ. Sức lực của cậu đang suy yếu, cần phải nghỉ ngơi để hồi phục.
_ Đa tạ công tử đã cứu giúp Bệ hạ. Bổn cung thật bội phục công tử tuổi nhỏ tài cao – Quỳnh hoa hoàng hậu trang nhã đến ngồi cạnh Thiên Đào, đưa qua một tách trà nhỏ cho thiếu niên.
_ Nương nương quá khách khí. Bệ hạ là phụ hoàng của thái tử, tất nhiên ta sẽ dùng hết sức mà cứu ngài ấy. Tuy đa phần chất độc đều đã ép ra ngoài, nhưng bệ hạ vẫn phải dùng dược hằng ngày để thanh lọc hoàn toàn kinh mạch. Xin Nương Nương lưu ý điều này.
Khi Thiên Đào tiếp nhận chén trà, đột ngột Hoàng hậu trượt tay đánh vỡ chén nước. Thiên Đào sửng sốt, xong khi nhìn thấy bộ dáng của Hoàng hậu lại càng khiến nó cảm thấy nghi hoặc. Nữ nhân kia đột nhiên trở nên kỳ lạ, đôi mắt hoảng hốt cũng như ngạc nhiên đến tột cùng. Nàng đột ngột tiến đến quan sát thật kỹ, trên môi thì thầm những câu nói không rõ ý nghĩa.
_ Không thể nào…Giống…quá giống….
_ Nương nương?
Nữ nhân run rẩy nhẹ nhàng đưa tay nâng cầm của Thiên Đào, khiến thiếu niên nhíu mi khó chịu, hất tay của hoàng hậu ra.
_ Nương nương, người làm gì vậy?
_ Công tử, nói cho bổn cung biết, thân nhân của ngươi, có người nào tên Phụng Tử Yên?
Thiên Đào thoáng ngây ngốc.
Hoàng hậu nương nương, quen biết Mẫu phi của cậu ư?
……………………………………………
hết chương 34
Phụng Tử Yên- HÌnh ảnh chỉ mang tính chất minh họa =))